Độc Nhất Sủng Thê

Chương 110: 110: Dứt Khoát



Hình như lần này Mao Thần Kiệt không thể chấp nhận được sự thật này, cô làm hắn quá thất vọng, hắn yêu cô đến như vậy mà cô nỡ lòng lại trao trái tim cho một người khác.

Trong chuyện này người có lỗi nhất vẫn là cô, cô không hề phủ nhận điều đó, lấy hết dũng khí đứng dậy, Mạc Hy chỉ đành nói: "Em xin lỗi, xin lỗi vì thời gian qua đã lừa dối anh, em đã phụ tình cảm của anh tất cả là do em, muốn đánh thì anh cứ đánh, vì như vậy có thể làm cho anh được thoải mái hơn."

"Anh sẽ không làm vậy, em cũng không cần nói xin lỗi anh, không cần, nó quá vô dụng ngay lúc này." Âm điệu câu nói của Mao Thần Kiệt nghe thật khắc khoải, ai sẽ vì hắn mà yêu thương trái tim này, nó đau quá rồi, thật sự bất lực: "Bản thân anh không đủ tốt cho nên không đủ để em đặt niềm tin mà tựa vào, là do anh chấp niệm cứ theo đuổi em trong khi em đã nhiều lần từ chối, anh cứ tưởng anh và em có thể quay về như lúc đầu nhưng hóa ra chỉ là anh tưởng mà thôi."

Từng lời của Mao Thần Kiệt đã làm cho Mạc Hy không kiềm chế được mà bật khóc: "Xin...xin lỗi anh."

Ngay lúc này cô không thể làm cho hơn, cô chỉ biết xin lỗi mà thôi.

Cả đời này cô không thể yêu Mao Thần Kiệt vậy hãy để một cô gái khác tốt hơn xuất hiện và yêu anh ấy.

"Em lại như trước lại thích khóc nhè." Mao Thần Kiệt cười nhẹ dù biết trong lòng rất tệ, vẫn từ tốn lấy khăn tay của mình lau nước mắt giúp cô, còn nói thêm vài điều: "Trong chuyện này không ai có lỗi cả, cho nên em không cần tự trách bản thân mình, em phải cười lên thật tươi vì em cười rất xinh đẹp, anh cũng không biết nói gì ngoài câu chúem hạnh phúc."

Mạc Hy nín lặng nhìn Mao Thần Kiệt, ánh mắt hiện lên sự nuối tiếc.

Mao Thần Kiệt vỗ nhẹ vai cô: "Anh chợt nhớ ra là ở công ty còn một vài việc cần anh xử lý, anh về đó trước đã khi nào rảnh rỗi anh sẽ mời cơm em trọn vẹn, nhớ là đi ăn cùng anh đó, chúng ta không thể là người yêu của nhau vậy thì làm anh em cũng được như vậy cũng đã làm anh vui lòng rồi."

Mạc Hy thở dài: "Em biết rồi."

"Vậy anh đi đây, tạm biệt em." Câu cuối cùng Mao Thần Kiệt đã mỉm cười thật tươi nói với cô, tại sao cô lại cảm nhận thấy đằng sau nụ cười ấy lại có nhiều nỗi ưu tư đến lạ!

Mao Thần Kiệt lướt qua người của cô chỉ còn lại một mùi hương thoáng qua chỉ vài giây đã biến tan, đầu cô nặng trĩu gục lên bàn: "Thần Kiệt xem như kiếp này em nợ anh, em xin lỗi vì đã...đã nói dối anh quá nhiều điều."

"Mao Thần Kiệt đi cũng đã đi rồi, em ngồi đây khóc lóc cho ai xem vậy?"

Đột nhiên giọng nói lạnh tanh của Lục Hàn vang lên, theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn vừa hay Lục Hàn lại bắt lấy cánh tay của cô, mắt vẫn còn đỏ hoe lên tiếng hỏi: "Lục Hàn anh làm gì ở đây vậy?"

Cùng thời điểm đó Mao Thần Kiệt khắc khổ nhìn vào món quà mà hắn tặng cô: "Đến cả quà cô ấy còn không nhận, ha ha mình lại đặt quá nhiều tình cảm vào đó như vậy."

Hắn không hề luyến tiếc cầm lấy hộp quà lên mà vứt bỏ, sợi dây chuyền bên trong rơi ra, cái gì mà yêu chứ? Rõ ràng người cô ấy là mình!!!

….

Thoạt sau Lục Hàn không nói gì đưa cô ra xe, lúc này mới giở giọng bắt bẻ cô: "Đáng lý ra đi gặp tình cũ em phải vui vẻ mới đúng chứ! Tại sao khóc lóc nỉ non như vậy?"

Chưa dừng lại ở đó Lục Hàn khẳng giọng nói thêm: "Thắt dây an toàn vào đi."

"À…ừm…" Mạc Hy rón rén cài lại dây.

||||| Truyện đề cử: Kiếm Vực Vô Địch |||||

"Còn nữa việc em cùng hắn đi ăn ở nhà hàng như vậy không sợ bị bọn chó săn chụp lại sao?" Không còn sử dụng âm điệu chua chát vừa rồi, chỉ mấy giây Lục Hàn đã quan tâm đến cô.

"Anh không cần bận tâm từ nay về sau sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, tôi và anh ấy đã chấm dứt rồi." Khóe môi mím chặt vào nhau khó lắm mới nói ra được.

Thấy cô vì Mao Thần Kiệt mà đau lòng như vậy khiến Lục Hàn không tránh khỏi việc ghen tức, tay siết chặt vô lăng, cáu gắt nói: "Biết rằng chấm dứt sẽ đau vậy sao em còn nói ra? Như hợp đồng có ghi, hai bên đối phương đều không thể can thiệp vào chuyện riêng của nhau miễn là không được để phóng viên chụp lại.

Và cả việc em và hắn có thể yêu nhau một cách riêng tư nhất là được."

"Tôi không nghĩ về việc đó, giữa tôi và anh ấy hoàn toàn không có gì cả, vả lại anh Thần Kiệt là một người tử tế tôi không muốn làm tổn thương đến anh ấy cho nên anh không cần bắt bẻ chúng tôi." Mạc Hy cứng nhắc nói, rõ là cô đang bênh vực Mao Thần Kiệt.

Thật mảy may Lục Hàn giận lên, hai hàng chân mày nhíu chặt lại: "Tiếng một đều cho là hắn tử tế, lời hai thì e dùng để giè biểu tôi, nghi ngờ tôi."

Càng nói Lục Hàn càng tức tối, quát tháo: "Xuống xe, em mau xuống xe ngay cho tôi."

"Hửm?"

"Em bị lãng tai ư? Xuống xe đi."

Mạc Hy cắn răng mở cửa xe, nhìn anh dỗi hờn: "Lạ lùng xuống xe thì xuống xe."

Cô vừa đặt chân xuống đất thì con xe của Lục Hàn đã lên ga chạy đi thật nhanh thoáng chốc để lại cho cô một làn khói trắng mù mịt.

"Khụ...khụ...Lục Hàn chết tiệt không biết ô nhiễm khói bụi ư!!! Tự dưng lại nổi đóa lên rồi đuổi mình xuống xe, lần nào cũng như lần nấy hể một tí lại đuổi xuống xe, tưởng bà đây dễ ức hiếp như vậy sao? Đợi tôi có tiền mua xe tôi liền chạy đến trước mặt anh mà lên mặt."

Trong cơn nóng giận mà Mạc Hy lại bốc phét lên rồi, cô tự ngẫm nghĩ lại không biết cô làm việc bao nhiêu năm nữa, không phải nói là mấy chục năm nữa thì cô mới có đủ tiền mua xe đây?

- ---còn---.