Độc Nhất Sủng Thê

Chương 142: 142: Phần Quà Lớn



Lục Hàn khúc khích cười: “Được, vậy để cho tất cả mọi người đều biết phu nhân của anh tuyệt vời như thế nào đi.”

Đoạn nhạc từ cao trào đến nhẹ nhàng rồi lại cao trào, cuối cùng kết thúc một cách tuyệt vời nhất.

Mà điệu nhảy của Mạc Hy cùng Lục Hàn cũng hoàn hảo không chút sai sót.

Nhịp bước chân hoàn mỹ tựa như hai người sinh ra đã định là bạn nhảy của nhau.

Cả hội trường đều trầm trồ, vỗ tay khen ngợi.

Cho đến lúc này, bọn họ đã phần nào xoá đi suy nghĩ Mạc Hy không xứng với Lục Hàn.

Ngoài ra, một số người khác lại cho rằng Lục Hàn và Mạc Hy thực sự là một cặp trời sinh.

Trai tài gái sắc, thật đúng là khiến người khác phải mỏi mắt ngưỡng mộ.

Rời khỏi sảnh nhảy sau một điệu, Mạc Hy nhìn một vòng quanh hội trường.

Không khí của những bữa tiệc thật sự không thích hợp với cô.

Cảm giác thật khó chịu và ngột ngạt, nhất là khi trở thành tâm điểm của cả bữa tiệc thế này.

Mạc Hy nhìn thấy từ xa có rất nhiều người đang có ý tìm cơ hội đến bắt chuyện cùng Lục Hàn, vừa hay cô lại tận dụng việc này làm cớ để tránh đi một lát.

Mạc Hy kéo nhẹ tay Lục Hàn: “Lục Hàn, mấy vị tổng giám kia hình như có chuyện cần thương lượng cùng anh.

Tôi có chút mệt rồi, không làm phiền anh nữa.

Tôi đi hít thở không khí một chút.”

Nói rồi liền quay lưng rời đi.

Mấy vị tổng giám kia nhanh chóng chớp lấy cơ hội, sát đến gần anh nịnh nọt đủ điều.

Nhưng sắc mặt của Lục Hàn đột nhiên trở nên tối sầm.

Anh nhíu mày cau có nhìn theo bóng lưng của cô dần rời đi.

Cái gì mà không làm phiền? Lại còn mượn cớ công việc của anh để rời đi? Rõ ràng là không muốn ở bên anh để chuốt thêm phiền phức!

Lục Hàn trong lòng đang ngùn ngụt ngọn lửa khó chịu.

Vốn nghĩ tuyên bố hôn nhân của hai người có thể giữ chặt cô ở bên cạnh, vậy mà Mạc Hy vẫn cứ trốn tránh như vậy.

Không biết trái tim của cô rốt cuộc có phải làm bằng đá không, sao có thể phớt lờ anh nhiều lần như thế chứ!

Lại nói về Mạc Hy, câu trước vừa tạm biệt Lục Hàn, thì đã nhanh chân hoà lẫn trong dòng người một lòng hướng đến cửa ra.

Mạc Hy căn bản không để ý đến, lúc cô vô tình đưa tay vén tóc, chiếc vòng nhỏ trên tay lộ ra liền rơi vào ánh mắt của một người thanh niên.

Một thanh niên độ tuổi hai mươi mấy, khuôn mặt sáng láng ăn mặt lịch thiệp chen chúc qua đám đông để tìm kiếm bóng hình Mạc Hy.

Lúc nhìn thấy chiếc vòng, Ngự Thiên Lâm sững sờ không dám tin vào mắt mình.

Là hình bóng đó, chắc chắn không thể nào sai được.

Là người mà anh bỏ công mười mấy năm trời tìm kiếm vẫn bặt vô âm tính.

Hình ảnh khắc ghi trong tim, trong tâm tuyệt đối không thể lẫn lộn được.

“Mười mấy năm rồi! Anh đã tìm kiếm em mười mấy năm rồi.

Tuyệt đối sẽ không để vụt mất lần nào nữa.”

Lúc này, Mạc Hy dạo ra bên ngoài vườn hoa của sảnh tiệc.

Bóng cây râm ran giữa ánh mắt trời dịu nhẹ, làn gió mát thổi nhẹ qua mái tóc mang theo hương cỏ mới.

Không khí bên ngoài đúng là thoải mái hơn rất nhiều so với sảnh tiệc bên trong.

Bước chân Mạc Hy rảo trên con đường mòn lát đá, hai bên hoa hồng nở rộ xinh đẹp lung linh dưới ánh mặt trời.

Cô chậm rãi bước đi, cảm nhận cảm giác thoải mái hòa mình cùng thiên nhiên.

Bước chân đột ngột dừng lại, Mao Thần Kiệt đứng ở phía xa tựa mình vào thân cây cổ thụ lớn.

Mạc Hy sững người, lẽ ra phải đoán được những bữa tiệc thế này Mao Thần Kiệt nhất định cũng được mời đến mới phải chứ.

Mạc Hy siết tay, từ lần đó cô và Mao Thần Kiệt không gặp lại nhau lần nào nữa.

Tin tức về anh cũng không nghe thấy, anh ta dường như triệt để biến mất khỏi cuộc sống của Mạc Hy.

Nhớ lại khoảng thời gian đã từng vui vẻ trước đây, lòng của Mạc Hy tự thấy có chút chua xót.

Nhìn qua Mao Thần Kiệt hình như đã gầy đi, gần đây liệu có sống tốt không.

Mạc Hy vô thức vươn tay về phía trước, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu rụt tay lại.

Cho dù nhìn thấy nhau thì đã sao? Cô sẽ nói gì làm gì bây giờ? Mạc Hy nhớ lại những chuyện đã xảy ra, là cô đã tổn thương Mao Thần Kiệt.

Bây giờ có lẽ không gặp lại nhau chính là tốt cho cả hai.

Có những thứ cho dù có nuối tiếc thế nào, cũng không có cách nào quay về được nữa.

Đi đến ngày hôm nay, là chuyện không ai có thể lường trước.

Nếu ngày đó đã quyết định, vậy thì hôm nay cũng sẽ không hối hận.

Bước về phía trước không ngoảnh đầu lại, cũng là cho đối phương một sự bình yên sau cùng.

Mạc Hy thở dài, vẫn là nên chấp nhận hiện thực.

Cô định quay gót rời đi thì đã nghe từ xa một tiếng gọi thân quen, ấm áp vang lên: “Mạc Hy!”

Mạc Hy dừng bước chân, cảm giác quen thuộc vẫn không hề thay đổi.

Đã định rằng sẽ không khiến cho nhau khó xử, vậy mà khi anh ta cất tiếng gọi Mạc Hy vẫn không thể kiềm được lòng mà nuối tiếc tình bạn đáng quý của hai người.

Mao Thần Kiệt nắm lấy tay cô, nhìn ra sự né tránh của cô anh cũng hiểu.

Nhưng bản thân anh đoạn thời gian này cũng đã thông suốt được rất nhiều thứ.

Anh ta hiểu, cái gì không thuộc về mình cho dù có làm gì cũng vẫn không thể có được.

Một người trưởng thành như anh ta, chịu chút đả kích cũng là chuyện rất quen thuộc.

Sẽ không vì chút chuyện này mà gục ngã thật sự.

Mao Thần Kiệt thực sự đã nghĩ thoáng hết cả rồi.

“Mạc Hy, cho dù em có từ chối tình cảm của anh, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà.

Em không cần tự trách, chuyện không phải lỗi của em.

Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, đều có quyết định của diêng mình.”

Mạc Hy ngấn lệ ngước nhìn Mao Thần Kiệt.

Quả thật cô cũng không muốn chỉ vì một chút trắc trở trong đoạn tình cảm mà vứt bỏ tình bạn đáng trân trọng nhiều năm như vậy.

“Thần Kiệt, chuyện năm đó… em…”

Mao Thần Kiệt xoa đầu Mạc Hy, tươi cười rạng rỡ.

“Em không cần nói gì cả.

Chuyện đã qua cả rồi, anh đều hiểu hết.

Cho dù quá khứ có thế nào vẫn nên trân trọng tương lai.

Anh bây giờ không nỡ từ bỏ một đứa em gái đáng yêu như em.

Anh hy vọng chúng ta vẫn có thể như ngày xưa, gạt bỏ những chuyện không vui.”

Hai chữ em gái này do Mao Thần Kiệt tự mình nói ra đã phần nào khiến Mạc Hy nhẹ nhõm.

Chi ít, có lẽ anh đã buông bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng năm đó.

Mao Thần Kiệt là người có chừng mực, nếu anh đã nói như vậy tin chắc trong lòng đã quyết định rõ ràng rồi.

Mạc Hy cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Quên đi những chuyện không vui, tương lai mới là thứ đáng mong chờ.

Thời gian như quay lại những ngày tháng năm xưa, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mạc Hy vẫn nhẹ nhàng đi bên cạnh Mao Thần Kiệt dạo khắp khu vườn, nói về rất nhiều chuyện.

Những khoảng cách vô hình đó cũng tự nhiên mà được phá bỏ.

Nhưng Mạc Hy biết, để có thể đi đến quyết định này, Mao Thần Kiệt cũng không dễ dàng gì.

Cái gọi là thời gian có thể thay đổi tất cả, chung quy cũng chỉ là biện minh của những kẻ không vô lực trước bánh răng định mệnh.

Cái thật sự làm thay đổi một người, chính là đau thương.

Đau thương đủ tự khắc sẽ biết nên thay đổi thế nào để phù hợp.

Mao Thần Kiệt, đã tự mình gánh lên phần đau thương này để rồi thay đổi bản thân.

“Mạc Hy, anh có vị hôn thê rồi! Là một cô gái đáng yêu.”

Mạc Hy thật sự là bất ngờ khi nghe về điều đó.

Nhưng cá nhân cô vẫn thật sự không tin tưởng hết vào những điều này.

Cô biết, tình cảm mà Mao Thần Kiệt dành cho mình là rất lớn.

Tuy rằng anh đã nghĩ thoáng đi để buông bỏ đoạn tình cảm này, nhưng chừng ấy thời gian liệu đã đủ chưa?

Mao Thần Kiệt có… thật sự yêu cô gái kia chăng?

Nhưng những điều đó không phải thứ mà Mạc Hy có thể hỏi.

Dẫu sao đó cũng là lựa chọn của chính bản thân Mao Thần Kiệt, không ai có thể thay đổi điều đó kể cả cô.

“Chúc mừng anh nhé! Em sẽ đi một phần quà lớn đến lễ kết hôn của hai người.”

Mao Thần Kiệt cười phì, vỗ đầu Mạc Hy: “Em thì sao? Sống có tốt không? Từ lần đó tạm biệt nhau, đến giờ anh không nghe thấy tin tức gì từ em cả.”

Mạc Hy trầm mặc, chỉ cười lấy lệ.

“Em à… em vẫn thế thôi! Tốt lắm, anh đừng lo cho em.”

Mao Thần Kiệt trầm mặc nhìn Mạc Hy.

Cho dù mối quan hệ đã được cứu vãn trước khi cả hai triệt để trở thành người xa lạ nhưng vẫn không tránh được sẽ có chút ngượng ngùng.

Cuộc sống của cả hai bây giờ đều đã đi về đúng quỹ đạo nên có của nó.

“Em sống tốt là được! Anh vui thay em.

Chỉ là Mạc Hy này, đến nay em vẫn chưa nói cho anh biết chồng em à ai đấy.

Chẳng lẽ đến cả chuyện này em cũng không muốn cho anh biết sao?”

Mạc Hy nghe hỏi liền lúng túng.

Bản thân cô vẫn cảm nhận được trong từng câu nói của Mao Thần Kiệt còn một chút luyến tiếc.

Có lẽ anh thực sự vẫn chưa chấp nhận được hết mọi thứ.

- --còn---.