Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 38: Triển đấu!



Đêm khuya đã yên tĩnh, phủ Kỳ vương càng tĩnh mịch hơn, Thẩm Nghiên Tịch cảm thấy cả một người tuần tra cũng không có, im ắng phảng phất như phủ đệ đã bị bỏ trống lâu ngày, không thấy bóng dáng cô hồn dã quỷ. Lại tựa như nàng đang hành tẩu trong miệng con mãnh thú nào đó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngấu nghiến nuốt vào bụng đến cả mẩu xương cũng không còn.

Nàng núp nơi góc tường, toàn thân cũng nhờ bóng đen mà được che lấp, nàng dùng sức gãi gãi bờ tường.

Cái người tên Quân Thương, Thất điện hạ rốt cục đi đâu về đâu rồi chứ?

Tên Hoàng đế chết tiệt, không khi xây một cái vương phủ rộng lớn như vậy làm quái gì? Bộ không cần tiền chắc!

Còn thêm gã Quân Thương chết dẫm, tối trời mịt mùng không nỡ thắp thêm vài ngọn đèn chụp hay sao, cớ gì để cho cả một cái vương phủ xa hoa như vậy dày đặt quỷ khí dị hơi, không lẽ từ nhỏ ngươi bị thiếu ‘khí’ nên mới khiến cho tâm lý bị méo mó, yêu thích cảnh vật trong đêm tối một cách biến thái như vậy, đường đường là một vương gia mà lại keo kiệt ngay cả vài ngọn đèn cũng không thêm được sao?

Khắp nơi đều tối đen như mực, bộ không sợ vô ý giẫm phải thứ gì đó rồi trượt chân té cái ạch sao. Tốt nhất té đến ngươi đầu rơi máu chảy, lỗ mũi nở hoa đi!

Tâm lý nàng âm u hết hỏi thăm Hoàng đế đến gã hôn phu và nô bộc trong phủ này, nhíu nhíu mày định lượng vị trí lúc này của Quân Thương.

Không biết cái Vương phủ này có kết cấu gì? Mới đi một đoạn ngắn đã thấy không hề giống với phủ Tể tướng rồi.

Cũng không thể không nói, âm u yên ắng đến độ cả một thị vệ tuần tra cũng không có, nàng thầm trải tròng mắt, chỉ bằng một đoạn ngắn nàng bước qua cũng thấy hơn mười tên ám vệ ẩn núp, hơn nữa nơi nơi đều được giăng bẫy, chỉ cần không cẩn thận nhất định sẽ bị bọn ám vệ phát giác ngay.

May mắn thay, khinh công nàng rất giỏi, công phu ẩn núp cũng không tệ, dù vậy thiếu chút nữa là đã bị phát hiện, nàng đã cố hết sức né tránh bẫy rập và ám vệ, tìm một hồi vẫn lần không ra chỗ của Quân Thương. Hơn nữa, theo phỏng đoán của nàng, nơi hắn ở nhất định càng được canh phòng nghiêm ngặt, không dễ đến gần.

Người này bộ sợ chết lắm sao? Hay là đang cất giấu một số bí mật không muốn cho ai biết đây?

Thẩm Nghiên Tịch ra sức phỉ báng gã điện hạ nào đó, hại nàng lẻn vào đến nơi rồi mà không biết đi đâu về đâu, đúng là quá không dứt khoát rồi! Không có được à nha!

Có người nói, phủ Kỳ vương so với hoàng cung còn thâm sâu hơn rất nhiều, bất kể đi chính diện hay là lén lút mò vào. Lúc đầu Thẩm Nghiên Tịch không tin lắm, nhưng hiện tại… sự thật bày ra trước mắt, không muốn tin cũng phải tin.

Liên tục núp ở đây cũng không phải là biện pháp, nàng cẩn thận thò đầu ra quan sát tình hình xung quanh, tỷ mỉ cảm nhận chút hơi thở, lập tức phát giác dưới gốc cây quế có một người đang núp, góc mười giờ so với đỉnh đầu cũng đang núp một người, cột đá bên phải cũng núp một tên. Ây da!

Làm sao mà có thể yên lặng bước ra dưới mí mắt của ba người này chứ? Không lẽ nàng xui xẻo bước vào một nơi mà mình không nên đến chăng? Trong vòng một trăm mét đã có ba tên ám vệ, cho dù Kỳ vương phủ có là tường đồng vách sắt đi nữa cũng hơi khoa trương một chút đó!

Thật ra nàng đã đoán trúng, sau ngày đó cho dù sáng tối ra vào Kỳ vương phủ không ít lần, đến nỗi cỏ trên đây đều bị nàng đạp nát, nàng mới phát hiện không nên bí mật leo tường trộm vào đây, có vẻ từ cửa chính phóng vào còn ổn hơn nhiều!

Cũng may mắn là nàng chưa biết một chuyện, bằng không nhất định nàng sẽ hộc cả máu, xem Quân Thương chính là khắc tinh lớn nhất đời mình, không kiềm đường hỗ trợ một phen giúp Thất điện hạ về sau muốn cưới thêm vợ sinh thêm con cũng không thể! Nếu thật như vậy, e là người muốn hộc cả máu chính là Thất điện hạ nhà ta mới đúng.

Thẩm Nghiên Tịch liếc mắt thăm dò, sau đó mau chóng rụt lại, cảm thấy trước mắt không biết làm gì, nàng chỉ cần đạp mạnh nhảy lên nhất định sẽ bị bại lộ tung tích ngay, kinh động ba người không khác gì kinh động cả một phủ Kỳ vương, đến lúc đó muốn chạy trốn e là không dễ.

Chẳng lẽ đêm nay chưa hành quân đã định sẵn thất bại sao?

Nàng sờ sờ tay áo, trong đó cất giấu chút ít vật phẩm, chính là các loại dược liệu đặc chế, nhưng mà dùng thuốc độc mở đường thì có vẻ không sáng suốt lắm vào lúc này.

Thế nên liếc đi liếc lại một hồi, nàng cẩn trọng lui về sau.

Đường này không thông, tự sẽ có con đường khác để đi thôi.

Nhưng ngay khi nàng lui về sau, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng thét khiến cho con tim nhỏ bé của nàng nhảy dựng lên, bước chân vừa mới nâng lên lập tức cứng đờ giữa không trung.

Chớp mắt nàng xoay người nhìn theo tiếng la phát ra, cách nàng không xa lập tức sáng lên, bốn phương tám hướng nhào ra vô số người, từ dưới đất đến không trung phủ đầy cả một vùng, hướng nhanh về phía ánh lửa mà đánh tới.

Không khí mới nãy còn yên lãnh như tờ, trong khoảnh khắc cả phủ Kỳ vương đèn đuốc sáng trưng, bóng người bay toán loạn, đao kiếm sáng lóe xẹt qua không trung.

Động tĩnh bên đó lập tức thu hút ba ám vệ bên đây, Thẩm Nghiên Tịch nghiêng người dán chặt vào tường, cả ba người mau chóng biến mất như một bóng ma, đến cả hơi thở còn không kịp lưu lại.

Nhưng mà ánh lửa toát ra lại đi về phía bên này nha!

Nàng mắng thầm, đâu ra tên hỗn đản phế vật, lẻn vào bị phát hiện cũng thôi đi, ngươi trốn gì thì trốn sao lại thiếu giáo dục chạy qua bên đây, sao mà thừa tố chất quá vậy!

Mắng thì mắng, giờ phút này nàng chỉ biết dán trong bóng tối không dám động đậy, lẳng lặng tìm thời cơ rút lui.

Hôm nay đã định sẵn nhất định phải quay về không công rồi.

Ánh lửa càng đến gần, bóng tối để nàng ẩn thân càng giảm xuống, mắt thấy sắp bị lộ ra dưới sáng, đúng lúc này chợt có một ám vệ ẩn trên nóc nhà hiện thân, bay thẳng về phía ánh lửa.

Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch sáng lên, quyết định từ góc tường chạy ra một con đường sống, cẩn thận né tầm mắt của mọi người, theo sát người kia lăn ra ngoài chạy trốn nhanh về một hướng khác.

Nói là làm, động tác nhanh như chớp, lặng lẽ không gây tiếng vang, cơ hồ vượt khỏi mí mắt của đám thị vệ trong Vương phủ bổ nhào về lối mình đã vào.

Lơ đãng nhìn qua, nàng thấy cây đuốc sau lưng đã toát ra, sát khí lẫm liệt, có một bóng đen đang chạy trước mặt các thị vệ, dáng người nhanh nhẹn tựa như hồng nhạn lướt đi.

Lóe mắt nàng lộ ra chút kinh diễm, động tác không hề ngưng lại, rõ ràng bọn thị vệ không theo kịp, hoàn toàn né nhanh qua ánh mắt của mọi người.

Phía trước chính là bờ tường rất cao, chỉ cần nhảy một cái sẽ được an toàn.

Ánh mắt nàng sáng trong không chút do dự nhào tới, còn định leo tường rời đi ngay, bên trong chợt lao ra một bóng dáng cùng nàng thẳng hướng vượt rào.

Mẹ kiếp nó! Không phải là nàng và hắn đều cùng mở chung một đường thoát ư?

Người đó cũng thấy nàng, rõ ràng ngẩng ra tựa hồ rất bất ngờ khi hôm nay gặp đồng đạo, song thần sắc mau chóng dập đi, truy binh ngay sao lưng sắp đuổi kịp, trong mắt hắn lộ vẻ thâm trầm không chút lựa chọn xông lên đánh tới, đồng thời nhanh nhẹn vươn một cước về phía Thẩm Nghiên Tịch, muốn nàng ngăn cản mớ truy binh giùm hắn đây mà!

Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch run lên, bình sinh cha sanh mẹ đẻ đến giờ, Thẩm Nghiên Tịch nàng là con người dễ chiều ý người khác hay sao? Năm ngón tay nàng nhanh chóng chộp lại, trước khi cước hắn đá trúng nàng đã nhanh chóng bắt lấy cổ chân hắn, dùng sức kéo mạnh xuống!

Người đó bị nàng kéo lại đột ngột nên rơi xuống, rít mạnh một hơi, tựa hồ cũng có chút bất ngờ, nhưng không hề thủ hạ lưu tình, xoay người tung chưởng qua.

Thẩm Nghiên Tịch cũng không chịu nhượng bộ, ngắn ngủi trong hai nhịp thở đã tung hơn mười chiêu khiến hắn đằng đằng sát khí, sau lưng truy binh ngày càng gần hơn, mắt thấy đã đuổi đến chân tường rồi.