Độc Phi Ở Đây, Ai Dám Trêu Chọc (Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa)

Chương 272: Ngày nào cũng phải thỉnh an



Chẳng phải Vân Nhược Linh thích tự do sao?

Vậy thì nàng ta sẽ để Trưởng công chúa đến để đối phó với nàng. Mỗi ngày thức dậy sớm để đi thỉnh an

người ta, nhưng không phải là chuyện hay, nàng ta phải lợi dụng Trưởng công chúa, để dày vò Vân Nhược Linh.

Là vương phi thì sao?

Còn chẳng phải là vẫn phải bị Trưởng công chúa làm cho tức giận sao,

Trưởng công chúa nghĩ đến, thấy cũng đúng, nàng ta lập tức gật đầu: “Đúng, tỉnh cách của Vân Nhược Linh quá hống hách rồi, vậy mà bổn cung lại không thể quản lý được nàng ta, vậy thì bổn cung sẽ lập quy tắc cho nàng ta, tạm thời bản cung sẽ sống ở vương phủ, cho đến khi hoàng đệ khỏi thương, trong thời gian này, nàng ta phải đến thỉnh an bốn cung, cho dù là mưa gió, nóng lạnh hanh khan, bắt buộc cũng phải đến.



“Muội sẽ đi thông báo với tỷ tỷ.” Khỏe miệng Nam Cung Nguyệt đắc ý nhếch cong lên.

“Còn nữa, bổn cung cảm thấy, mỗi tối lúc ăn cơm mọi người đều ăn riêng, như vậy quá cô độc lạnh lẽo rồi. Bữa sáng và bữa trưa bổn cung không quan tâm, mấy người có thể tự ăn ở trong viện của mình, nhưng bữa tối mọi người nên ngồi lại ăn cùng nhau. Trước đây ở trong cung, mỗi tối bổn cung đều sẽ ăn cùng thái hậu, bổn cung cảm thấy như vậy rất ấm áp, buổi tối chúng ta ăn với nhau, mới giống như một nhà hơn.” Trưởng công chúa nói.

Trưởng công chúa thật sự rất khát vọng tình thân.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

Phụ mẫu của nàng ta và Sở Diệp Hàn mất sớm, hai người họ giống như cô nhi, không ai thương yêu, càng không có cảm giác gia đình.

Lần này nàng ta ra khỏi cung, đã quyết định, phải tìm cách ở lại Ly vương phủ, không bao giờ trở về hoàng cung nữa.

Nàng ta đã quá mệt mỏi với hoàng cung không tự do đó, nàng ta muốn được tự do, sợ bị ràng buộc, thà ở lại Ly vương phủ làm một cô nương, còn hơn là ở trong thâm cung ngột ngạt đó.

Nàng ta sợ cô đơn, sợ sự lạnh lẽo, muốn có nhiều người thân vây quanh bên mình, tiếc thay, nàng ta chỉ có một mình hoàng đệ.

Bây giờ hoàng đệ đã kết hôn với hai thế

tử, đương nhiên là nàng ta muốn triệu tập hai người này lại, biến Ly vương phủ thành một ngôi nhà ấm cúng.

Mà nàng ta, có thể làm lão đại của Ly vương phủ.



Sau khi Vân Nhược Linh cầm thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ đó, vốn không hề đi thoa cho Sở Diệp Hàn,

Chương 272 Ng phải thỉnh an

Nàng đã dùng thuốc tốt nhất cho Sở Diệp Hàn, nên không cần đến thuốc mỡ Ngọc Lộ này nữa

Cho nên, nàng đã bỏ thuốc mỡ này vào túi vải nhỏ mang theo bên mình, trở về Phi Nguyệt các, không thèm đi thăm Sở Diệp Hàn.



Nếu Nam Cung Nguyệt đã nói là muốn đi hầu hạ Sở Diệp Hàn, thì nàng sẽ nhường lại cơ hội cho nàng ta, tạm thời sẽ không đi thăm Sở Diệp Hàn nữa.

….

Hiền vương phủ

Trong hậu viện hương hoa cổ kính, trên chiếc ghế bằng gỗ hoa lê, có một nam nhân thanh cao với thân trang phục trắng tinh khôi thêu họa tiết đang ngồi.

Dáng người nam tử đó cao ráo, làm da trắng như tuyết, môi như hàm đan, mày như tranh vẽ, mắt như dòng nước mùa thu, ngón tay thon dài mảnh khảnh đang cầm một quân cờ trắng, chuẩn bị hạ cờ.

Hàn giơ tay lên, để lộ ra dáng vẻ quen thuộc thời Ngụy Tấn, thanh cao mà dịu dàng, yên tĩnh mà nho nhã.

“Vương gia, thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ đã được đưa đến Ly vương phủ rồi.” Lúc này, quản gia Lý Khánh đi vào, hành lễ với Hiền Vương Sở Lưu Vân,

“Ừm, nhưng có đưa cho Ly vương dùng không?” Hiền vương bỏ quân cờ trắng xuống, lại tiếp tục cầm một quân cờ đen lên, động tác nhẹ nhàng mê người.

“Lão nô đã đưa thuốc mỡ cho Ly vương phi rồi, lão nô tin rằng nàng ta sẽ đưa cho Ly vương dùng, có thuốc mỡ này, chắc chắn vết thương của Ly vương sẽ nhanh chóng khỏe lại, vương gia đúng là người tốt, cho dù là đối xử với ai, cũng đều tốt như vậy.” Quản gia nói đến đây, lại thở dài một hơi.

Ông ta nhìn phần bụng từ từ nhô lên dưới lớp áo choảng rộng rãi kia của Vương gia, sắc mặt vô cùng khó coi.

Vương gia có thể lấy được thuốc trị thương đắt nhất từ chỗ của Thanh Vân đại sư, nhưng không thể dùng cho mình được.

Nhìn thấy sự buồn bã trong mắt quản gia, ánh mắt Hiền vương lóe lên một chút tự tí, hằn không tự nhiên khép khép lại áo choàng của mình, nghĩ rằng áo choàng có thể che được bụng mình, không để ai nhìn thấy được cảnh xấu hổ này của hắn.