Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 264: Các hạ muốn chết hay sao?



Mặc dù mỗi lần thuấn di lúc này chỉ bằng một nửa khoảng cách mà nàng thường thuấn di, vì thế để tới nơi này nàng phải thuấn di hai lần. Nàng gần như đâm vào một cái cây khi xuất hiện trở lại trong khu rừng đầy quả dại.

Nàng cũng không quan tâm trên mặt đất dơ bẩn hay không, đặt hắn ở dưới mặt đất, nhanh chóng đổ dược vào trong miệng hắn.

Sau đó nàng vén ống tay áo của hắn lên, thấy rằng chẳng những cánh tay hắn, ngay cả hơn nửa bộ ngực cũng biến thành màu xanh lục!

Nhưng cũng may, độc vẫn chưa lan tới trái tim, màu da những vùng xanh quanh trái tim hắn vẫn bình thường.

Nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, xách cánh tay trúng độc của hắn lên nhìn, bàn tay này trông giống như người khổng lồ tay xanh, vừa sưng vừa xanh, không đẹp chút nào.

"Các hạ muốn chết hay sao?" Cố Tích Cửu oán hận nói nhỏ một tiếng, móc dao phẫu thuật ra, cắt thành một chữ thập ở trên ngón tay trúng độc của hắn, có máu màu xanh trào ra. Đầu tiên là nàng dùng tay ấn vào đó, sau đó lại dùng miệng để hút......

Bởi vì độc này sắp sửa tấn công vào trái tim, nàng phải sử dụng cùng lúc hai phương pháp giải độc, tốc độ cần phải nhanh, vì vậy khi nàng hút độc căn bản không ngẩng đầu lên. Nàng hút độc cũng rất có kỹ xảo, hút một ngụm phun ra một ngụm, vừa nhanh vừa khéo!

Nàng vẫn bận rộn, bàn tay bị nàng cầm chặt hơi chuyển động một chút.

Hắn tỉnh?

Cố Tích Cửu theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt đen như mực của hắn.

Đôi mắt hắn đen láy, bên trong dường như có ánh sáng lấp lánh.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lát, Đế Phất Y nở nụ cười yếu ớt bên môi, mở miệng: "Bổn tọa cho rằng nàng sẽ không quay lại ——"

Lần này giọng nói của hắn có chút suy yếu, hơi khàn, nhưng vẫn rất từ tính mị hoặc.

Cố Tích Cửu mím môi, không nói chuyện, miệng nàng vẫn còn sót lại một chút máu độc, nếu mở miệng nói chuyện máu độc sẽ tiến vào khí quản của nàng......

Nàng nhìn nhìn ngón tay của hắn, màu sắc đã nhạt hơn trước rất nhiều, vừa rồi xanh mướt giống như cây trúc, hiện tại chỉ là màu xanh nhạt.

Nàng chỉ cần tiếp tục hút hơn mười lần nữa, chắc hẳn có thể hoàn toàn giải hết độc cho hắn.

Hiện tại chỉ có một chút tàn độc, nhưng cũng cần phải loại bỏ hết tàn độc này, nếu không một khi nó chảy trở về sẽ khủng khiếp hơn nhiều!

Nàng cúi đầu tiếp tục hút độc cho hắn......

Đế Phất Y tiếp tục di chuyển: "Biện pháp giải độc này của nàng quá ngu ngốc...... Không cần hút!"

Biện pháp có thể cứu mạng của hắn, không ngờ hắn còn ghét bỏ!

Cố Tích Cửu không nói gì, mím môi tiếp tục công việc vừa rồi.

Đế Phất Y nhíu mày, đang muốn di chuyển lần nữa, nhưng lại bị nàng nắm chặt cánh tay, ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn hắn một cái!

Cái liếc mắt kia thật là hung ác, phảng phất như một tiếng quát chói tai "đừng nhúc nhích!"

Đế Phất Y cứng đờ, quả nhiên không nhúc nhích nữa, Cố Tích Cửu lúc này mới tiếp tục bận rộn.

Miệng nhỏ của nàng hút tới hút lui ở trên ngón tay hắn, cánh môi mềm mại bao bọc lấy lòng bàn tay hắn, ấm áp, mượt mà. Độ ấm kia dường như có thể chạy vào trong trái tim người.

Đế Phất Y nhìn hành động chân thành của nàng, trong mắt có một chút phức tạp, phảng phất như có một chút mềm mại xẹt qua......

Cuối cùng, máu mà Cố Tích Cửu hút ra có màu đỏ tươi. Điều này có nghĩa là kịch độc ở trong thân thể hắn đã hoàn toàn được giải.

Cố Tích Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặt tay hắn qua một bên, sau đó lùi về phía sau hai bước, trực tiếp ngồi ở trên một cây khô, thở hổn hển một lát rồi lấy ra một cái hồ lô trong người, dùng nước bên trong để súc miệng......

Hút loại độc này quá hao tốn sức lực, hơn nữa cần phải tập trung tinh thần cao độ, nếu không một khi nuốt phải một chút máu độc, nàng sẽ cùng chung số phận trúng độc với hắn.

Hơn nữa khi nàng ôm hắn thuấn di còn hao phí không ít sức lực, lúc này có thể nghỉ một lúc lại khiến cho nàng có cảm giác hơi váng đầu hoa mắt, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.

Một cái khăn lụa mềm mại đung đưa ở trước mắt nàng: "Tới, tự lau đi."