Độc Quyền Chiếm Hữu - Ngữ Hinh

Chương 12: Biệt Thự Ngữ Bạc



Sau chuyện xảy ra Cố Ngữ cũng nghe tin gia đình Thiệu Tử Hiên đã chuyển đi nơi khác sống, nhiều lần cô có thử liên hệ với cậu nhưng đều không thành. Chỉ còn vỏn vẹn 1 tuần nữa là kì thi cuối cấp sẽ diễn ra, vì vậy Cố Ngữ tăng cường học hành và ôn thi.

Đến ngày công bố điểm, cô đã hồi hộp thức đến 12 giờ đêm để xem công bố kết quả. Như nguyện vọng của bố mẹ, kết quả trúng tuyển vào đại học A chuyên ngành marketing.

Từ nhà Cố Ngữ đến trường rất xa nên để thuận tiện cho việc đi lại ông bà Cố quyết định sẽ thuê chung cư cho con gái. Thế nhưng trước ngày nhập học chưa đến hai tuần, một cuộc điện thoại đã làm thay đổi mọi thứ.

"Cháu nghe bảo Ngữ Ngữ sẽ chuyển đến sống ở chung cư gần đại học A, cháu có đề nghị để em ấy đến biệt thự của cháu cũng cách trường không xa"

Dựa vào việc vừa là người quen, vừa có thể chiếu cố mà bố mẹ Cố Ngữ đã nhanh chóng chấp nhận lời mời của người đàn ông. Lúc cô nghe được tin động trời này lập tức phản ứng mạnh mẽ quyết liệt nhưng sau cùng vẫn phải đồng ý dưới sự thuyết phục của bố mẹ.

Những ngày cuối cùng còn ở nhà, Cố Ngữ đã thu dọn vali và quần áo sẵn sàng. Gần 6 giờ tối, chiếc xe Mercedes đã dừng trước nhà cô. Trợ lý của Hoắc Trọng Niên - Vương Phàm đích thân đến đón Cố Ngữ. Xe nhanh chóng di chuyển, đi vào khu trung tâm thành phố Thượng Hải xa hoa.

Biệt thự Ngữ Bạc của Hoắc Trọng Niên thuộc kiểu Châu Âu, nằm ở khu khá vắng vẻ gần trung tâm. Nghe bảo dự án thi công này đã được bắt đầu từ lúc cậu chủ nhỏ Hoắc gia mới 16 tuổi, có thể nghĩ thôi cũng biết căn biệt thự này rộng lớn đến cỡ nào!

Chiếc xe Mercesde dừng lại, Cố Ngữ nhìn ra ngoài cửa kính chỉ thấy mỗi cái cổng to tướng chắn hết tầm nhìn. Lúc nghe tên biệt thự này là Ngữ Bạc cô cảm thấy có chút trùng hợp với từ "Ngữ" ở trong tên của mình, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.

Vương Phàm nhanh chóng xuống xe, ra lệnh cho 1 trong 2 tên vệ sĩ đứng gác trước cổng đem hành lý trở vào. Chiếc cổng to lớn tự động mở ra, đập vào tầm mắt của cô gái nhỏ là một lâu đài biệt thự xa hoa tráng lệ với tông màu chủ đạo trắng đen huyền bí.

Điện không được bật quá nhiều nhưng khi Cố Ngữ bước vào thì đèn lập tức bật lên sáng rực cả tòa lâu đài. Cô liếc nhìn, có hồ bơi, sân tennis, nhiều nhà ăn lớn nhỏ, sân vườn,... khiến bản thân được mở mang tầm mắt với cách sống quá đỗi xa xỉ của người giàu có.

Cả tòa lâu đài biệt thự có 5 tầng, bên trong còn có cả thang máy cho việc tiện đi lại. Nói thật cả tòa thành này như một cái mê cung, nếu như cô không đi theo sự chỉ dẫn của trợ lý Vương thì không chừng đã bị lạc.

Vương Phàm dẫn Cô Ngữ đến lầu 3, đưa cô vào một căn phòng rất rộng lớn. Bên trong toàn là một màu trắng tinh khiết nhẹ nhàng cũng thuộc phong cách Châu Âu đi kèm với phòng tắm và phòng quần áo.

"Cố tiểu thư sẽ ở đây, còn phòng thiếu gia ở bên cạnh luôn nhé! Bây giờ Hoắc tổng đang còn ở công ty, nếu tiểu thư có gì thắc mắc cứ gọi cho tôi"

Trợ lý Vương đưa số điện thoại của mình cho Cố Ngữ rồi nhanh chóng quay trở lại Hoắc thị. Cô mở phòng quần áo ra để bỏ quần áo từ trong vali vào nhưng ai ngờ là ở trong đây như cái trung tâm thương mại, có đầy đủ tất cả: Quần áo, túi xách, giày dép,...

Cố Ngữ thật lòng cảm thán người đàn ông này, vừa tốt bụng lại chu đáo. Nếu bây giờ cô ở chung cư thì không biết có được đầy đủ như thế này hay không? Nhưng cũng khá ngại vì ở nhờ như thế này thật.

Trong phòng có một chiếc cửa kéo làm bằng kính, đẩy ra bên ngoài chính là ban công ở lầu 3. Từ vị trí này có thể thấy được view toàn cảnh của cả thành phố về đêm. Nghe trợ lý Vương bảo 2 lầu cuối là phòng tập gym, phòng xem phim, phòng chơi thể thao nghỉ dưỡng,... và các tiện nghi cao cấp khác.

Gần 7 giờ tối, quản gia của biệt thự - quản gia Trần mời Cố Ngữ xuống lầu 1 ăn tối. Cô có thắc mắc tại sao ở ngoài khuôn viên biệt thự có nhà ăn 2 tầng không sử dụng để ăn thì mới biết nơi đó chỉ dành để tiếp đãi khách.

Cả phòng ăn lớn như vậy chỉ có 1 mình Cố Ngữ khiến cô cảm thấy là lạ. Ở đây có rất nhiều giúp việc đi lại nhưng ai cũng nghiêm chỉnh, có vẻ rất sợ quản gia Trần. Món ăn nào cũng ngon nhưng cô đơn thế này khiến cô cũng không nuốt nổi hết.

Lúc còn đang suy tư thì ở bên ngoài phát ra tiếng động cơ di chuyển, có lẽ là Hoắc Trọng Niên về. Vương Phàm lái xe trở vào rồi nhanh chóng đi về. Người đàn ông vừa bước vào nhà thì ngay lập tức mấy người giúp việc ở đó đồng loạt cúi đầu:

"Chào mừng chủ nhân đã trở về!"

Cố Ngữ tuy không thể thấy được bên ngoài sảnh chính nhưng nghe cách đón tiếp như vậy thì cảm giác có hơi quá.

"Tiểu thư đâu?"

Người đàn ông khó chịu nới lỏng cà vạt, đưa áo khoác cho quản gia.

"Thưa ngài, tiểu thư đang ăn tối ở phòng ăn ạ"

Quản gia Trần cúi đầu, mời hắn đi vào. Cố Ngữ đang ăn nghe tiếng chân dồn dập bất giác căng thẳng, là anh ta? Cô bày lại bộ dáng nghiêm túc, làm như không có chuyện gì. Người đàn ông bước vào, thấy cô gái nhỏ đang ăn uống thì mày chợt giãn ra.

"Ăn ngon không?"