Độc Quyền Chiếm Hữu - Ngữ Hinh

Chương 2: Tôi Không Quen Biết Anh!



Hoắc Trọng Niên thả Hắc Bạch trên tay xuống, chú chó lập tức chạy đến bên Cố Ngữ rồi trốn ngay sau chân cô mà ngoan ngoãn như cún con.

" C-Cảm ơn"

Cố Ngữ nhất thời có đôi chút căng thẳng, cô không biết nên nói gì bởi cảm thấy bản thân vừa rồi đã thất lễ. Hoắc Trọng Niên nhìn người đứng trước mặt, Cố Ngữ ăn vận một chiếc áo ngắn tay bó sát cùng chiếc quần short màu đen làm nổi bật lên đôi chân dài trắng nõn cùng đường cong cơ thể ẩn hiện làm cho Hoắc Trọng Niên không nhịn được mà lướt nhìn một lượt rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xoay vào phòng.

Cố Ngữ thấy vậy nhanh chóng cúi xuống bế Tiểu Hắc lên, thầm mắng trong lòng: Người quen của bác Hoắc mà mình cũng dám làm phiền, thật là thất lễ!

...Trong căn phòng tối, người đàn ông cầm trên tay tấm ảnh của một đứa trẻ tám tuổi, đôi môi liền lộ ra một nụ cười thâm sâu nhàn nhạt. Sau đó hắn nhanh chóng cất bức hình vào lại một ngăn tủ kín...

Vì chuyện phát sinh ban nãy, Cố Ngữ phải đem Hắc Bạch ra ngoài đi dạo để bớt gây sự ồn ào. Các khu biệt thự ở đây là khu tự trị do các công ty bất động sản nước ngoài đầu tư xây dựng nên mọi sinh hoạt hay đều rất thuận tiện và cách trung tâm thành phố không xa.

" Ngữ Ngữ, con ở đâu vậy hả?? Có ăn cơm trưa không? Mọi người đều đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi con thôi đấy!"

Lâm Nhã gọi điện cho con, bảo sang giúp thì không giúp được mà ngược lại còn đi ra ngoài chơi. Bà tức giận quát Cố Ngữ khiến cho loa điện thoại cô như muốn hư ngay lập tức, cô vội vàng đưa Hắc Bạch trở về biệt thự.

Mọi người trong nhà đã ngồi cả vào bàn ăn, Cố Ngữ nghĩ lại việc mẹ quát trong điện thoại lúc nãy chắc ai cũng nghe, thật là mất mặt!! Lúc cô ngồi xuống ghế thì tầm mắt lại dừng trên người đối diện mình - là người lúc nãy. Nghĩ đi nghĩ lại thì đã là ở đây thì ăn cơm cũng sẽ có mặt nên cũng không ngạc nhiên cho lắm mà cúi xuống ăn, nhưng chỉ có điều người này thật sự rất đẹp trai!!

" Tiểu Ngữ, giới thiệu cho con. Đây là Trọng Niên, con trai của bác"

Quý Thanh La vui vẻ đưa tay giới thiệu Hoắc Trọng Niên cho Cố Ngữ được quen biết.

" Con còn nhớ không Tiểu Ngữ, hồi nhỏ cả hai đứa hay chơi với nhau lắm. Nhưng mà mấy năm trước Trọng Niên đi du học, nay nó về để điều hành Hoắc Thị"

Cố Ngữ chưa ăn hết miếng cơm đã ho sặc sụa. Cái gì mà con trai? Hồi nhỏ? Hay chơi với nhau? Căn bản những chuyện từ mười mấy năm trước cô làm gì nhớ rõ được chứ? Bình thường Cố Ngữ luôn cho rằng nhà bác Hoắc có con trai chắc đã lấy vợ và đang sống bên nước ngoài. Ai ngờ được diện kiến người trước mặt cô có hơi bất ngờ.

Cô liếc mắt nhìn Hoắc Trọng Niên, thấy bốn mắt chạm nhau liền lập tức cúi xuống. Vội vàng xua tay phủ nhận:

" C...cũng đã lâu nên con không có nhớ rõ bác ạ"

" Đứa trẻ này thật là, lúc trước ngày nào cũng đi theo A Niên mà bây giờ lại không nhớ"

Cố Ngữ thật sự không phải là không nhớ mà chỉ cần nhớ lại là cô muốn kiếm chỗ chui xuống, còn nhớ có lần cô khóc với mẹ 1 2 đòi sau này làm vợ Hoắc Trọng Niên nữa chứ. Nhưng Cố Ngữ cũng phải thừa nhận một điều rằng người trước mặt này lớn lên đúng là đẹp trai.

Ăn xong tất cả mọi người ở lại nói chuyện một lát rồi ai về nhà nấy. Cố Ngữ ở lại chơi cùng Tiểu Hắc một lát, lúc cô đang ngồi xem điện thoại ở sofa thì bỗng có một thân hình cao lớn bước đến ngồi xuống bên cạnh. Mùi bạc hà nam tính trên người Hoắc Trọng Niên lập tức xộc thẳng vào mũi khiến cho Cố Ngữ giật mình ngồi thẳng trở lại.

" Tôi có thể ngồi đây không?"

Giọng nói trầm ấm nhưng cũng không kém phần nghiêm nghị lọt vào tai của cô gái. Tuy bề ngoài khá trẻ nhưng cách hành xử và nói năng lại như một người trưởng thành và chính chắn khiến cho Cố Ngữ không khỏi nể phục.

" Được chứ, anh cứ ngồi tự nhiên"

Cô thoải mái dịch sang một bên cho người bên cạnh ngồi xuống. Trong lòng thấy buồn cười vì rõ ràng đây là nhà của anh mà, xin cô làm cái gì chứ?? Nhưng tất nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng chứ Cố Ngữ nào dám nói ra ngoài.

Nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh, trong đầu cô tự hỏi liệu người như vậy thì bạn gái sẽ như thế nào? Có thể là một người phụ nữ cũng điềm đạm và trưởng thành như vậy chăng? Nhưng suy nghĩ đó cũng nhanh chóng biến mất khi Hoắc Trọng Niên quay lại nhìn cô khiến cho Cố Ngữ giật mình luống cuống rời tầm mắt khỏi người anh.

" Sao vậy?"

" Kh...không có gì, chỉ là tôi thấy anh rất đẹp trai... à không phải, ý tôi là nhìn anh rất chính chắn"

Cố Ngữ bị sự bất ngờ đó làm cho tim đập thình thịch, ngôn ngữ cũng nhanh chóng bị rối loạn. Hoắc Trọng Niên nghe thấy liền cong môi:

" Ồ? Thì ra là tôi đẹp trai"