Độc Quyền Kiêu Sủng 2: Nước Mắt

Chương 5: Nhu cầu của Trịnh Văn (H++)



Trịnh Văn dựa lưng vào ghế, mắt lim dim khép hờ lại.

Bên dưới, một cô gái bắt đầu kéo khóa quần giúp hắn, Trịnh Văn chỉ việc ngã lưng về sau hưởng thụ, để mặc cô gái kia làm "công việc của mình".

Căn phòng kín đáo với nội thất sang trọng, đắc tiền. Nơi đây vừa nhìn đã biết không phải dành cho dân có tiền thông thường, mà phải là hạng sếp sòng mới có khả năng chi trả.

Không gian phục vụ 1-1, chỉ có vị khách và một nhân viên trong một gian phòng sang trọng, kín đáo. Theo quy tắc làm việc, ở đây chỉ làm khách thoải mái bằng tay, cao cấp hơn là dùng miệng. Chứ không chấp nhận việc quan hệ nam nữ với khách. Vì tính chất đặc thù, kể cả nhân viên cũng là những mỹ nữ xinh đẹp được chọn lựa kỹ càng đồng thời phải trải qua những khóa huấn luyện nghiêm ngặc.

Cô nhân viên kia được giới thiệu là giỏi nhất trong hết thảy người ở đây. Cô ta dung mạo đúng là có hơn mặt bằng chung, nhưng cuối cùng vẫn là nhân viên làm vui lòng khách, cấp bậc như nhau.

Cô thuần thục dùng tay xoa nắn nam trượng. Cách một lớp vải nhưng cô ta vẫn cảm nhận được nòng súng to lớn bên trong. Thật sự trước giờ cô chưa từng thấy ai có thân thể tráng kiệt như thế. Mắt cô ta nhìn hạ thân của gã mà sáng bừng lên.

Sau một hồi được mài giũa, nam thực khí đã sừng sững đứng lên, vừa rắn vừa chắc tay.

Cô nhân viên thuần thục dùng đôi môi căng đầy, đỏ mọng như vỏ cherry của mình, nhẹ nhàng mút lấy nó. Môi ả đi đến đâu, nòng súng như càng rắn chặt hơn đến đấy. Ả ta cố hả miệng thật lớn, môi lưỡi điêu luyện **** ***, kích thích làm chất lỏng trắng đục đọng ra ngoài.

Rồi làn môi mọng kia cũng lướt xuống bên dưới, ngọc bảo rơi trọn vào trong miệng cô, mềm mại như ngậm hai viên kem tươi vào miệng, tan mềm đầy ngọt ngào. Cứ thế thuần thục đưa khách hàng vào thiên đường khoái cảm.

Vị mằn mặn của nó khiến cô ta thích thú. Gã đàn ông này, ngoài đẹp trai, nhiều tiền, đến nam khí cũng là dạng cực phẩm.

Nhìn Trịnh Văn đang hưởng thụ dịch vụ mà không hề phòng bị, cô ta chợt nhá nhen tư tưởng muốn vượt giới hạn.

Gã này nhìn qua là đoán được chắc chắn không phải người tầm thường, phong thái cùng cách dùng tiền thì chỉ có thể là sếp lớn một công ty nào đó. Chỉ cần làm tình rồi có con với hắn, thì như bước một chân vào giới thượng lưu. Với dung mạo như cô, không gã nào có thể thoát được lưới tình. Lúc đó, cô có thể đổi đời, có thể trả sạch nợ, không còn phải ở trong cái khu xóm ổ chuột bần cùng cũng với gã bạn trai nghèo nàn nữa.

Cô gái này khá là chắc kèo với nhan sắc bản thân, dù gì cô cũng gọi là xinh xắn, mà kỹ năng làm tình cũng không phải dạng vừa. Vì tiền, mà việc mạo hiểm này cô bằng lòng đánh đổi.

Thừa lúc Trịnh Văn không để ý, ả chợt cởi bỏ chiếc đầm đang mặc, để lộ hai đồi hoa căng tràn phổng phao. Đường cong cơ thể hút mắt ẩn hiện sau lớp khóa kéo của váy đồng phục. Bên dưới nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc quần lót ren, làm lộ ra nơi hoa mật đã chốc ẩm ướt.

Bàn tay tinh nghịch luồn vào trong cổ áo của Trịnh Văn, lướt trên vòm ngực rắn chắc. Cô áp thân thể ngọc ngà mềm mại như thạch lên người hắn. Hoa nguyệt mơn mởn muốn đem đoản kiếm nuốt vào bên trong.

Cô ta như chú mèo nhỏ, đõng đãnh, khẽ rên nhẹ.

"Ưm...."

Lúc này Trịnh Văn bất ngờ mở mắt, ả hơi giật mình, nhưng vẫn tiếp tục vai diễn. Môi ả duyên dáng nở nụ cười, ngữ điệu nũng nịu đầy oán trách.

"Sếp à, ngài làm em giật mình đó........ a...đau....."

Trịnh Văn không đợi cô ta nói hết đã túm lấy cánh tay đang đặt trên người mình, rồi trực tiếp đẩy ả ngã lăn ra nền đất

"Này...!"- cô ta đau đớn la lên, dung nhan xinh đẹp pha thêm sự hờn dỗi.

Trịnh Văn tỏ vẻ khó chịu ra mặt, chau mày chỉnh trang lại quần áo rồi bước ra khỏi phòng vip, bỏ lại cô gái kia nằm bệt dưới đất.

Mà cô ta không lường trước được Trịnh Văn sẽ phản ứng như thế. Vừa sốc vừa đau khiến cô lồm cồm cả buổi vẫn không đứng dậy được.

Cơ thể quyến rũ này biết bao gã thèm thuồng, mà hắn ta một phát hất cô xuống đất như một thứ rẻ mạt.

Bất ngờ, hai gã vệ sĩ đô con cùng người quản lý đi vào. Cô gái loạng choạng túm lấy chiếc váy đồng phục của mình cởi ra khi nãy để che lại thân thể.

Vị quản lý trợn tròn mắt, chỉ thẳng vào mặt cô ta và bắt đầu xỉ vã.

"Cô gan lắm, dám phá luật của chỗ tôi. Hợp đồng cô có đền nổi không hả? Thèm thuồng lắm hả, được lắm! Trước đi vào tù, tôi cho cô một bài học!"

Cô gái dưới đất dùng tay che chắn người, vừa khóc vừa rên.

"Không, tôi...tôi không cố ý.....không....tôi chỉ...."

Nhưng cô có diễn giỏi cỡ nào cũng chẳng làm quản lý nguôi giận. Người quản lý ra hiệu, hai gã kia đã túm gọn cô ta. *** ***** bị ép mở lộ ra trước mắt chúng.

"Á đừng, các người làm cái gì thế hả??"

"Hợp đồng có mục, phá luật sẽ bị phạt nặng. Nghe nói mấy đứa ở khu ổ chuột như cô chắc cũng chẳng cần nhân phẩm đâu nhỉ?"

"Các người tha cho tôi lần này...tôi chỉ là bồng bột..."

"Camera có ghi lại cả, đừng chối nữa. Bất quá, ta cho cô toại nguyện ham muốn bản thân."

Quản lý nói rồi liền đi ra, đóng cửa phòng lại. Chỉ còn cô cùng hai gã quái vật này bên trong. Mà hai gã kia đã đem thân trượng của mình ra từ bao giờ. Cô ta nhìn chúng mà trợn ngược mắt. Tay chân bị chúng giữ chặt không thể thoát ra.

"Không, không được....tôi không phải để các người làm bậy...Á....aaa!"

Cô ta chưa dứt lời, đã cảm thấy hạ thân bị xâm lăng, vừa thốn, vừa buốt. Máu đỏ len lỏi theo *** **** thấm cả ra ngoài.

"Tha cho tôi....! Ư....ưmmmm...ư.......a....a!"

"Thích lắm sao, chứ cô nghĩ thân thể cô mà dám đụng chạm tới khách vip hả? Ngu xuẩn!"

Rất nhanh, hai gã kia tàn phá mọi ngóc ngách trong *** *****, khiến cô ả đắm chìm trong hoang lạc.

Tiếng hét thất thanh, rên rỉ cùng tiếng da thịt va chạm vào nhau đầy mê muội vọng ra khắp hành lang. Quản lý cũng tập hợp nhân viên lại để răn dạy bọn họ một lượt. Ai nấy đứng đó đều cảm thấy sợ hãi và đáng tiếc thay cho cô gái kia.

......................

Bên ngoài sảnh lớn, Trịnh Văn khó chịu ra mặt. Nắng chiều hắc lên gương mặt tạt tượng đầy mê hoặc của gã, làm hắn thêm vài phần đáng sợ. Người quản lý cấp cao hơn thì liên tục ở bên nài nĩ hắn.

"Ngài Marc Trịnh, mong anh thứ lỗi cho chúng tôi lần này, chắn chắn sẽ không có ai dám phiền anh như thế nữa đâu ạ..."

Trịnh Văn rút lại thẻ vip, thở dài rồi quay người bỏ đi. Thật sự hắn chỉ muốn tìm một nơi để giải tỏa, nên đã đến dịch vụ này, không ngờ lại gặp phải hạng nhân viên như thế.

Hôm nay là một ngày "may mắn", nơi này chính thức được vào danh sách đen của Trịnh Văn. Không chỉ tiếng xấu khắp nghành, mà công việc làm ăn sẽ nhanh chóng đi vào ngõ cụt vì bị tẩy chay.

Từ khi ly hôn vợ, hắn chưa từng quen thêm người nào. Ắc là do tim hắn đã nguội lạnh từ đâu. Tuy bản thân có ham muốn cao, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ quen một ai đó chỉ để giải tỏa ham muốn.

Trịnh Văn đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, tài sản, danh tiếng đều có, chỉ thiếu một hậu phương bên cạnh mình. Mà phong thái đỉnh đạc với vẻ ngoài phong độ trẻ hơn tuổi thật kia của Trịnh Văn thì vô số cô gái xếp hàng mong được hắn để mắt, có cả thiên kim của các tập đoàn lớn. Nhưng Trịnh Văn chưa hề rung động trước bất cứ ai.

Trịnh Văn mệt mỏi ngồi vào xe hơi. Chợt hắn nhớ ra mình đã quên thứ gì đó, liền mở các ngăn tủ trong xe để tìm. Cuối cùng cầm ra ra quyển sổ sketch có bìa trang trí đá đen lấp lánh.

Quyển sổ này là của Từ Linh để quên trên xe hắn. Mấy hôm nay Trịnh Văn bận tối mày tối mặt nên không nhớ để trả lại.

Hắn không buồn mở ra xem bên trong, dù gì cũng là vật cá nhân. Sắp xếp trả lại cho con bé là được.

......................

Cô nhân viên mỹ miều khi nãy bị tàn phá đến mức không nhận ra. Tóc tai mặt mũi đều là chất nhầy của hai gã đó. Cơ thể bầm tím các dấu hôn là tàn dư từ trận ân ái khi nãy.

Người cô ta hỗn độn chất dịch màu trắng. Thật dơ bẩn, nhết nhác. Mà bụng cô ả bây giờ căng lên, *** ***** sưng tái vì va chạm liên tục nhiều giờ liền, chất dịch trắng đục bên trong lại thi nhau tràn ngược ra ngoài mãi không hết.

Vệ sĩ quấn cô ta vào bộ đồ đồng phục cũ, rồi đưa cô trở về nhà. Ở tù chỉ là hù dọa, nhưng làm bậy với khách hàng thì cô ta phải lãnh đủ. Đây là luật ngầm trong giới mà bất cứ ai cũng phải nằm lòng.

Về đến địa chỉ nhà, gã bạn trai của cô hoảng hốt ra đón. Gã ta ôm bạn gái mình lại, điên tiết đến độ hai mắt đỏ ngầu.

Mà cô ta giờ chỉ biết cười khẩy, hỏi gì cũng không nói được càng làm hắn điên tiết hơn.

"Các người... sẽ phải trả giá...."