Độc Sủng - Bé Con, Anh Hai Thương Em

Chương 8: Sự thật bị che đậy



Vào một đêm trăng tròn chiếu rọi khắp nơi, hôm nay chính là tết trung thu là ngày tết đoàn viên để mọi người tìm trở về nhà đoàn tụ cùng gia đình ăn bữa cơm đoàn viên cũng bao gia đình khác Sơ Nhất Khiêm được bố mẹ mua cho vô vàng những món quà đắt tiền đến cả bữa tối cũng là bỏ hơn cả trăm triệu ra để mời đầu bếp nổi tiếng nhất cả nước đến để nấu, ai cũng biết Sơ gia yêu thương cậu con trai này đến thế nào, Sơ Lẫm là người đứng đầu điều hành Sơ gia, ngoài ra ông còn là người đứng đầu trong quân đội nước nhà, Sơ gia chính là gia tộc quyền thế nhất Hắc Thành, khiến bao người phải dè chừng khi đối mặt.

Sơ Nhất Khiêm là cậu con trai duy nhất cũng là người kế thừa duy nhất của Sơ Lẫm, nên từ khi sinh ra dưới sự dạy dỗ của ông cậu con trai chỉ mới bảy tuổi đã tài giỏi khiến ai ai cũng đều ngưỡng mộ, từ lúc nhỏ đã được bố mình dạy bắn súng, bắn cung, bơi lội...đến cả những gì một vị lính trong quân đội rèn luyện cậu cũng được bố mình rèn luyện chỉ với hy vọng sau này con trai sẽ nối nghiệp mình hiến thân cho quốc gia dấu yêu này.

Hôm nay là một ngày rất vui đối với Sơ Nhất Khiêm, cậu năm nay tròn bảy tuổi cùng bố mẹ mình đón tết trung thu, bữa ăn vốn dĩ đang rất vui vẻ như thế lại bất ngờ xảy ra một biến cố khiến Sơ Nhất Khiêm ám ảnh cả đời.

Bên ngoài một đám lính tay cầm súng mặc trên mình bộ quân phục màu đen không thuộc về quân đội ập đến, bao vây cả căn biệt thự của bọn họ, ai cũng ngụy trang mặc đầy than đen nhưng vừa nhìn đã biết những người này đều là tay sai của đối thủ, Sơ Lẫm chỉ cần nhếch tai vài cái đã nhận ra bên ngoài bị đang bị bao vây ông lập tức bỏ bàn đưa vợ cùng con trai đến tầng hầm bí mật dấu thân còn mình thì hiên ngang chọn đại một khẩu bắn tỉa đi ra, không chỉ một mình vì là người đứng đầu trong quân đội nên bên cạnh ông 24/24 đều có cấp dưới bảo vệ.

Không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì vì trong căn hầm này được thiết kế chống ồn nên bên ngoài có động đất, hay thảm họa người ở trong cũng không hay biết gì.

Sơ Nhất Khiêm ôm chặt lấy mẹ mình nước mắt chảy ròng, đầy sợ hãi.

“ Mẹ ơi, bố sẽ không sao chứ mẹ,...chúng ta làm gì đây, ra ngoài giúp bố nhé mẹ “

“ Không được con trai, bố con không cho chúng ta ra ngoài, đừng lo lắng, bố con nhất định sẽ không có chuyện gì đâu “

Bà Sơ tuy ngoài miệng an ủi con trai nhưng trong lòng thật ra cũng rất muốn lập tức tìm ra ngoài nhưng sự an toàn của con trai bà là trên hết bà nhất định không thể để con trai có chuyện nếu Sơ Lẫm thật sự có chuyện gì xảy ra thì bà chỉ còn có Sơ Nhất Khiêm là hy vọng duy nhất để trả mối thù này.

Hai mươi phút trôi qua vẫn không thấy Sơ Lẫm quay lại.

Ba mươi phút

Rồi năm mươi phút, cuối cùng cũng không còn sự kiên nhẫn nào nữa bà Sơ siết lấy bả vai con trai mình, gằng giọng nói.

“ Con trai, bây giờ mẹ sẽ ra ngoài giúp bố con, con nhất định không được rời khỏi đây, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa con cũng không được để bị đám người đó bắt được, nghe lời mẹ “

“ Nhưng mẹ ơi,...mẹ ơi “

Sơ Nhất Khiêm chỉ còn lại một mình trong căn hầm tối, lệ lắc tắc rơi một lúc một nhiều rồi bật khóc to lên, dù thật sự rất lo lắng nhưng là một đứa con ngoan cậu chưa bao giờ làm trái lời dặn dò của bố mẹ mình. Sơ Nhất Khiêm ngồi bệt trên nền đất ôm lấy bản thân khóc to lại to, bên trong này im ắng lại tối tăm, nỗi sợ chồng chất lên nỗi cô đơn khiến một cậu nhóc bảy tuổi dáy lên cơn ám ảnh trong nổi lòng.

Lại hai mươi phút sau.

Sơ Nhất Khiêm đứng phấc lên, lau sạch nước mắt mình học theo cách của bố mình thường làm để mở cánh cửa này cậu chỉ cần nhìn qua một lần đã có thể nhớ được mật khẩu hơn hai mươi ký tự thuận lợi mở cánh được của tầng hầm đi ra.

Bên ngoài yên ắng vô cùng, mọi thứ cứ như không hề có sự tồn tại, Sơ Nhất Khiêm tìm ra rón rén mở cửa nhà, cảnh tượng bên ngoài khiến cậu cả đời có chết đi cũng không thể nào dám quên đi, vô vàng những cái xác chồng chất lên nhau máu me chảy dài nhuốm đỏ cả một khu cỏ xanh, nhìn thấy bố mẹ mình cũng thân thể đầy vết tích không còn sự sống, hai cái xác nằm giữa khu cỏ dại chết đi rồi vẫn còn nắm chặt lấy tay nhau, Sơ Nhất Khiêm nhất thời không chấp nhận được sự thật mình đang chứng kiến tận mắt, cậu chạy đến liều mạng vừa lay vừa gọi lớn nhưng hai người vẫn không có chút động tĩnh gì, bố mẹ cậu thật sự chết rồi bọn họ đã bị kẻ thù hại chết rồi, cách đây vài tiếng rõ ràng cậu còn vui vẻ dùng cơm cùng bố mẹ mình bây giờ lại chỉ còn một mình trên trần đời này, làm sao chấp nhận được, chuyện xảy ra quá nhanh với một cậu bé bảy tuổi đúng là một cú sốc để đời lớn.

...

“ Hự...”

Châu Từ tỉnh giấc sau cơn ác mộng, cả người ông thấm đẫm mồ hôi, bà Châu nhanh chân đi đến dùng chính tay mình vừa lau sạch vừa lo lắng hỏi.

“ Ông làm sao thế?, lại gặp ác mộng sao? “

Cũng không rõ là từ bao giờ nữa, Châu Từ đêm nào ngủ cũng gặp ác mộng mà lại là một con ác mộng cứ lặp đi lặp lại, cảnh tượng máu me đó dường như đã ăn sâu vào tâm trí ông ta, sau khi tỉnh giấc thì mang theo sự sợ hãi run rẩy không ngừng, Châu Từ là người rõ hơn ai hết chuyện năm đó ông ta đã làm ra, năm xưa vì ganh ghét, đố kị Châu Từ đã xuống tay hại chết một gia tộc lớn cứ tưởng sẽ được thảnh thơi mà sống nhưng từ khi nhận nuôi những đứa con từ cô nhi viện đêm nào cũng mơ thấy cảnh tượng đêm đó.

Sẽ không ai biết được Châu gia có được như ngày hôm nay chính là nhờ vào chuyện xảy ra trong đêm cách đây hai mươi năm, cơn ác mộng thường xuyên này như một điềm báo gì đó gửi đến, Châu Từ cứ luôn lo sợ trong lòng không biết rõ là điềm báo gì nhưng người xấu thì không bao giờ được ngủ ngon.

Ông ta chính là minh chứng đúng nhất cho câu nói này.

“ Lại là cảnh tượng đêm đó, xem ra thật sự sắp có chuyện ập đến rồi “

Châu Từ vừa thở vừa nói, bà Châu thì lại không hiểu rõ chồng mình đang nói gì, năm đó Châu Từ đại khai sát giới lúc đó ông ta vẫn còn độc thân về sau khi cưới bà ta về cũng không nói gì về quá khứ của mình cho bà ta biết, bà Châu chỉ biết chồng mình thật ra cũng là một người đàn ông đa mưu, toan tính chính bà ta cũng là người không thua kém.

Đúng là nồi nào úp vung đó.

***

Vote! Vote! Vote

Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.

Cảm ơn mọi người ạ.