Độc Sủng - Chanh

Chương 14



Qua ngày hôm sau, mọi thứ vẫn an an bình bình.

Âu Dương Đằng đến công ty làm việc, còn An Nguyệt ở nhà cùng An Mạt.

Ôn Thẩm nấu một nồi súp bí đỏ. Bưng ra cho hai người đang ở bàn ăn. Múc hai bát súp, một bát đẩy đến trước mặt An Nguyệt, bát còn lại bà tự mình bưng đến ngồi bên cạnh chỗ cô.

- " Nào! Cô Mạt, ăn súp bí đỏ đi! "

Ôn Thẩm định dúi thìa vào tay An Mạt thì An Nguyệt liền đanh giọng:

- " Phận làm người ở mà bà dám ngồi cùng bàn ăn với chúng tôi như vậy? "

- " An Nguyệt, em nói gì thế! Dì Thẩm không phải người ngoài! "

- " Chị im lặng một chút đi, bà ta là giúp việc! Không thể ngồi ngang hàng với chúng ta! "

Ôn Thẩm liền đứng dậy, hơi khom người đi xuống bếp đứng.

- " An Mạt! Người đàn ông hôm qua là ai vậy? Trông rất giàu có! "

An Nguyệt kéo bát súp của cô sang chỗ cô ta, lấy mù tạt rắc vào tạo thành một lớp dày trên mặt súp. Khẽ đưa thìa khuấy động, môi nhếch lên đẩy lại chỗ cũ cho cô.

- " Chị không rõ anh ta là ai nữa! "

An Mạt đưa hai tay lên bàn, ôm đúng bát súp liền mõ mẫm cái thìa. Múc một muỗng đưa vào miệng.

Cay xé lưỡi!

- " Sao vậy? Không ngon à? "

An Nguyệt nhìn biểu cảm của cô. Vô cùng chăm chú.

An Mạt nghĩ chắc là Dì Thẩm nấu lỡ bỏ nhiều mù tạt. Nếu nói ra chắc chắn An Nguyệt sẽ mắng Ôn Thẩm. Cô hít hà, liếm liếm cánh môi:

- " Không có gì! Hơi nóng! "

Mặt cô thoáng chốc đổ mồ hôi.

Ôn Thẩm ở phía sau thấy rõ hành động của An Nguyệt nhưng bà không dám lên tiếng.

Không dám đưa nước lên cho cô uống!

- " Dì Thẩm! Cho con ly nước! "

Ôn Thẩm lúc này mới luống cuống tay chân rót nước đưa đến cho cô.

- " Ở đây! "

- " Tôi cũng khát! "

An Nguyệt đưa tay giật lấy ly nước trên tay Ôn Thẩm. Bà liền đứng hình.

An Nguyệt cô ta muốn nhìn thấy biểu cảm của An Mạt trông rất thống khổ thì mới chịu hài lòng.

Cô mặt mày cau có, ra sức hít lấy hít để không khí, hơi thở cũng theo đó mà dồn dập.

- " Cô Mạt chờ tôi lấy ly khác cho cô! "

- " Bà Ôn, phiền bà ra ngoài phòng khách dọn dẹp lại, ngoài kia trông rất bẩn! "

An Nguyệt trừng Ôn Thẩm, ra giọng đe doạ.

Ôn Thẩm nhìn An Nguyệt. Thấy cô ta múc từng thìa súp một ăn rất ngon lành mà chỉ muốn thẳng tay cho một tát vào mặt.

Nhưng bà nhẫn nhịn. Tay liền cấu chặt vào góc áo.

An Mạt cay đến mức nước mắt cũng chảy xuống rồi!

Chỉ là một ly nước, cô ta đâu nhất thiết phải làm như thế với An Mạt?

" King....cong "

- " Mở cửa kìa! Bà điếc à? "

Thấy Ôn Thẩm nhìn mình chăm chú đến mức không nghe thấy tiếng chuông cửa. An Nguyệt liền vứt mạnh thìa đang cầm trên tay xuống bàn.

- " Thái độ bà là sao vậy? Bà nhìn tôi chằm chằm là có ý gì? Một ly nước thôi mà cần gì bà phải nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy? "

Ôn Thẩm không trả lời quay người đi ra mở cửa.

- ----

- " Anh là? "

Ôn Thẩm ra mở cửa thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng bên ngoài, gương mặt âm lãnh không chút cảm xúc khiến bà lạnh sống lưng.Trên tay người này còn ôm một bó Linh lan trắng muốt.

- " Phiền bà đưa bó Linh lan này cho An Mạt tiểu thư, đồng thời nhờ bà gọi em gái của An Mạt tiểu thư ra đây! "

Ôn Thẩm mặt ngơ ra ôm lấy bó Linh lan, khi đi vào nhà còn quay đầu nhìn lại.

Chẳng lẽ đây là người mỗi ngày đều tặng hoa cho cô An Mạt?

Thật xấu trai!

- " Ha! Lại hoa? "

An Nguyệt thấy Ôn Thẩm ôm bó Linh lan bước vào, tâm trạng liền không vui liếc xéo An Mạt.

An Mạt lúc này đã bớt cay. Nghe thấy 2 từ Linh lan, cơ mặt giật vài cái.

- " Cô chủ! Có người tìm cô! "

- " Tìm tôi á? "

An Nguyệt nhướng mày. Không chút do dự đi nhanh ra ngoài.

- " Anh tìm tôi à? "

An Nguyệt thấy người đàn ông lạ mặt đang đứng sững ở cửa. Mặt khó chịu đưa tay khoanh lại trước ngực dựa vào tường nói chuyện.

- " Cô là em gái của An Mạt tiểu thư? "

- " Đúng! "

- " Mời cô đi đến Huyết gia một chuyến! Cậu chủ có việc tìm cô! "

Huyết gia? Ai muốn gặp mình vậy? An Nguyệt cong môi, khẽ hất lọn tóc rơi xuống trên mặt:

- " Sao tôi phải đi? Tôi không muốn đi đấy! "

An Nguyệt định quay lưng đi vào. Nhưng người kia phản ứng rất nhanh, rút ra một khẩu súng ngắn. Ống súng đen ngòm chĩa thẳng vào mặt An Nguyệt:

- " Phiền cô đi với tôi! Không đi? Cô dám không đi? "

An Nguyệt giật thót, tim đập nhanh như muốn văng ra ngoài, nhưng lời nói vẫn hết sức ngang bướng:

- " Anh bắn thử đi? Anh dám bắn chắc? "

Người kia âm lãnh môi lập tức cong lên, tay xoay khẩu súng kề ngay vào trán An Nguyệt.

" Cạch " một tiếng.

Khẩu súng đã được lên nòng!

Khẩu súng lạnh ngắt gần kề, An Nguyệt mắt mở to ra, người liền đứng thẳng lại:

- " Anh...dám? "

- " Tôi từng giết người rồi! Đừng tưởng cô đe doạ được tôi! "

- -----

Sau khi từ Australia trở về, Huyết Ưu Trác liền mua một căn biệt thự ở gần bờ biển.

Ngày ngày nghe thấy tiếng sóng vỗ vô cùng dễ chịu.

Huyết Ưu Trác ngồi vắt chéo chân ở ghế sofa, tay rít điếu thuốc một hơi, nhả ra làn khói lởn vợn xung quanh. Lại đưa tay búng một cái, tàn thuốc liền bay tung tóe.

Anh nhìn người đang bị trói ở phía đối diện, có chút chướng mắt lập tức đứng lên. Vứt điếu thuốc lá đang cháy dở xuống sàn nhà, chà xát chân dập tắt nó đi. Rồi đi về hướng cửa sổ chôn chân ở đó, hướng tầm nhìn ra ngoài mặt biển rộng lớn.

- " Nhìn tôi có quen mắt không? "

An Nguyệt bị trói chặt trên ghế, ra sức quẩy người. Miệng không ngừng la hét:

- " Mau bỏ tôi ra! Rốt cuộc anh định làm gì tôi? "

- " Vị tiểu thư đây thật là....! "

Huyết Ưu Trác hơi lắc đầu, cong môi nhìn An Nguyệt.

- " Mới trói có một lát mà đã như vậy! Sau này chặt mất chân tay cô thì cô làm thế nào? "

An Nguyệt trừng mắt, bất động nhìn hắn.

- " Hoá ra là anh! "

An Nguyệt mắt nheo lại, mày cũng đã nhếch lên. Bảo sao thấy quen mắt như vậy! Thì ra là anh chàng mà An Mạt câu dẫn được đã từng xuất hiện ở tiệc đính hôn.

- " Sao anh lại trói tôi? Còn bắt tôi đến đây làm gì? "

- " Nói nhẹ cô không nghe, thì bản thân cô đành phải chịu chút thiệt thòi rồi! "

Huyết Ưu Trác bật cười. Đưa tay xỏ vào túi móc ra bao thuốc, định lấy ra một điếu hút nhưng lại thôi.

- " Còn lí do bắt cô đến đây? Rất đơn giản, vì cô mặc bộ váy mà tôi mua tặng Mạt Mạt! "

An Nguyệt ngớ người.

Hoá ra chủ nhân của bộ đầm đó là người này.

Nhưng cô ta đâu có dễ dàng nhận lỗi, lập tức trở mặt:

- " Váy nào? Tôi không biết! "

Huyết Ưu Trác xoay nhẹ cần cổ, hơi nhún vai:

- " Cô phủ nhận chứ gì? Được! Bây giờ tôi hỏi cô trả lời! Trả lời sai một câu liền vả miệng! "