Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh

Chương 19: Trực tiếp công kích



Trước khi Lâm Mỹ Hạnh phải đến chùa cầu phúc cho gia đình thì bà cho người gọi Phương Tú Âm đến để nói chuyện riêng. Mặc dù Phương Tú Âm biết Lâm Mỹ Hạnh không có ý gì tốt nhưng cô vẫn muốn xem thử bà ta rốt cuộc muốn làm gì...

Phương Tú Âm nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cô hoàn toàn có thể nhìn thấy sắc mặt tiều tuỵ của Lâm Mỹ Hạnh, thậm chí mới chỉ qua hai ngày mà bà ta đã gầy đi không ít. Nói cũng đúng thôi, dù sao bà ta cũng là người cao cao tại thượng, sống một cuộc đời sung túc không phải oi nghĩ, đột nhiên bị đưa đến chùa ăn chay cầu nguyện như thế này, hỏi sao bà ta không lo nghĩ cho được…

“Dì gọi con đến là có chuyện gì vậy ạ?”

Lâm Mỹ Hạnh vừa nhìn thấy Phương Tú Âm đã cảm thấy bực bội trong người, rõ ràng là cô ta đã hạ độc bà nhưng mọi người lại chỉ đứng về phía cô ta. Ngay cả người chồng đã chung sống với bà biết bao nhiêu năm còn cho rằng bà đang giở trò gây sự vô cớ, còn cô ta lại là đoá hoa tinh khiết không nhiễm bụi trần…

Trước khi Lâm Mỹ Hạnh bị giam lỏng ở chùa thì bà ta phải gọi Phương Tú Âm đến để cảnh cáo cô vài câu, kẻo để cô đắc ý rồi lầm tưởng bản thân cho nữ chủ nhân đích thực của dinh thự này…

“Lần này khá khen cho cô, còn trẻ mà suy nghĩ sâu xa như vậy, nhưng cô phải cẩn thận, con người không thể may mắn quá nhiều lần đâu…”

Phương Tú Âm mỉm cười nhẹ nhàng liền tiến đến ngồi đối diện Lâm Mỹ Hạnh, cô cũng không kiêng nể gì mà đáp lại bà ta…

“Dì à, sao dì cứ khăng khăng khẳng định rằng con là người hạ độc? Chẳng phải cha đã giải quyết êm xuôi rồi sao? Dì không tin con thì cũng phải tin tưởng cha chứ?”

Lâm Mỹ Hạnh siết chặt bàn tay lại, ngày hôm nay bà phải ép Phương Tú Âm nói ra sự thật, bà không thể chịu oan ức như vậy được…

“Cô không cần phải giảo hoạt, nơi này chỉ có mỗi tôi và cô, cô cũng không cần phải che giấu thủ đoạn của mình làm gì…”

Phương Tú Âm không phải loại người ngu dốt mà để lộ ra chút mánh khoé nhỏ bé của mình. Từ lúc Lâm Mỹ Hạnh gọi cô đến đây thì cô đã biết chẳng có chuyện gì tốt lành rồi, bây giờ bà ta lại dùng lời lẽ khó nghe để ép cô nói ra thủ đoạn của mình thì e rằng bà ta đang sử dụng thiết bị khác để ghi âm lại, hoặc có ai đó ngoài hai người đang đứng trong căn phòng này. Bọn họ chỉ đang chờ đợi lời thú nhận của cô…

“Dì nghĩ nhiều rồi, con không phải loại người tiểu nhân đến mức sẽ dùng mấy trò hèn hạ để đâm sau lưng người khác, nếu con thật sự muốn hạ đối phương, thì con sẽ công khai làm chuyện đó. Dù sao việc trực tiếp khiến đối phương mất mặt vẫn tốt hơn mà?”

Lâm Mỹ Hạnh thừa sức hiểu rằng lời mà Phương Tú Âm vừa nói chính là đang đe doạ bà, nhưng một con kiến nhỏ như Phương Tú Âm thì có thể làm được gì cơ chứ? Khác nào châu chấu đá xe?

“Cô học nhiều thứ như vậy nhưng hình như chưa học được đức tính khiêm tốn đúng không? Cô có biết bản thân mình đang đe doạ ai không hả?!”

Phương Tú Âm nhẹ nhàng mỉm cười, cô chậm rãi rót tác trà ra rồi đưa lên miệng nếm thử, quả nhiên là loại trà đắt tiền có khác, hương vị thơm ngon hơn rất nhiều so với loại trà thông thường được bán đầy ở chợ…

“Nếu là loại trà tốt thì không có gì phải sợ khi bị con người đưa đi kiểm định, nhưng nếu là loại trà tầm thường ở đâu cũng có, thì e rằng dù có khoác lên mình một lớp bóng bẩy cũng bị người ta vứt bỏ thôi. Con người cũng giống như trà vậy, nên biết vị trí của mình ở đâu, kẻo sau này có bị vứt bỏ cũng đừng than thân trách phận…”

Lâm Mỹ Hạnh tức giận đến mức đứng bật dậy, bà ta giơ tay định đánh Phương Tú Âm thì lại bị cô giáo huấn một lần nữa…

“Chuyện hôm nay đã khiến dì phải đến chùa ba tháng, nếu dì dám tát con, thì không biết chừng thời gian sẽ là ba tháng hay cả đời đâu!”

Lâm Mỹ Hạnh chậm rãi hạ tay xuống, bà ta cũng khôi phục tác phong đoan trang nghiêm chỉnh thường ngày…

“Đúng là con người nên biết vị trí của mình ở đâu, loại người vô dụng thì e rằng chỉ nên sánh đôi với một kẻ khác cũng vô dụng không kém…”

Phương Tú Âm biết Lâm Mỹ Hạnh đang nói kháy cô và Trần Hạo Phong, nhưng làm sao bà ta biết được Trần Hạo Phong là người thật sự vô dụng, hay là hắn chỉ đang giả vờ đợi thời cơ…?

“Dì nói đúng rồi ạ, hôm nay dì giúp con hiểu ra được nhiều điều lắm, nếu không còn việc gì thì con xin phép rời đi trước…”

Phương Tú Âm mỉm cười chào Lâm Mỹ Hạnh liền liếc nhìn xung quanh căn phòng một lần, cô đoán rằng kẻ đứng trong phòng nghe toàn bộ câu chuyện từ nãy đến giờ chắc chắn là Trần Hạo Dương, nhưng chuyện đó cũng chẳng quan trọng cho lắm…