Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh

Chương 29: Sợ vợ ghen?



EJC là tập đoàn đa quốc gia kinh doanh trang sức có tiếng trên thế giới, trụ sở chính được đặt tại Pháp và có vô số công ty con trên khắp thế giới, thường được giới kinh doanh mô tả như một tập đoàn quốc tế với mô hình kinh doanh toàn cầu.

Tập đoàn EJC chuyên sản xuất và kinh doanh các loại trang sức từ vàng, bạc, kim cương và các loại đá quý khác. Ngoài ra, EJC còn sở hữu và vận hành nhiều thương hiệu trang sức khác nhau, có cửa hàng bán lẻ trên toàn cầu và thậm chí có thể có cả mạng lưới phân phối để cung cấp sản phẩm của mình đến các cửa hàng và điểm bán lẻ khác. Các công ty con được đặt tại nhiều quốc gia khác nhau, giúp họ mở rộng thị trường và tận dụng lợi thế cạnh tranh trong ngành công nghiệp trang sức quốc tế.

Bề ngoài của tập đoàn EJC có diện tích rộng lớn đặt trên một địa hình bằng phẳng, cây cối xung quanh mọc lên vô cùng tươi tốt. Thay vì thiết kế thành một hình trụ cao tầng như các tập đoàn khác thì ông ngoại của Trần Hạo Phong lại tập trung phát triển bề rộng của tập đoàn, tối đa năm tầng cho tất cả các toà nhà. Mỗi toà nhà được nối liền với nhau bởi hành lang rộng lớn.

Sau này mẹ của Trần Hạo Phong tiếp tục mở rộng phạm vi của toàn bộ khu vực, bà cho xây dựng một khu vườn trong lòng trụ sở, tạo không gian làm việc thoải mái và thúc đẩy sự sáng tạo giữa các nhân viên.

Như đa số các tập đoàn trang sức trên thị trường. EJC bao gồm các bộ phận như phòng thiết kế, phát triển sản phẩm, sản xuất, bán hàng, tiếp thị, tài chính và quản lý. Công ty có thể có một số văn phòng chi nhánh quản lý các thị trường địa phương và các nhà máy sản xuất trang sức tại các địa điểm khác nhau trên thế giới. Điều này giúp công ty phát triển và mở rộng quy mô kinh doanh một cách hiệu quả.

Trần Hạo Phong chính là người thừa kế duy nhất sau khi mẹ của hắn qua đời, nhưng hắn lại bị liệt trong một vụ tai nạn nên người phụ trách chính của tập đoàn là Vương Trạch Vinh. Hầu hết nhân viên của EJC đều mặc định rằng tập đoàn EJC sớm muộn gì cũng thuộc về người nhà họ Vương, nhưng số ít thì khẳng định rằng Trần Hạo Phong không phải người đơn giản…

Trần Hạo Phong đến Pháp vào buổi tối, hắn đến khách sạn mà Vương Trạch Vinh đã đặt sẵn để nghỉ ngơi rồi chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai. Mặc dù ngoài mặt nói là cuộc họp cổ đông nhưng cổ đông chỉ có vỏn vẹn năm người, tất cả đều quen biết nhau và cùng hỗ trợ Trần Hạo Phong trong kế hoạch trả thù.

Trần Hạo Phong không để cho cổ phiếu của EJC lọt vào tay người ngoài, hiện tại hắn đang nắm giữ 50% số cổ phần, Vương Trạch Vinh 20%, số còn lại chia cho ba người kia, mỗi người 10%.

Đúng bảy giờ sáng, Trần Hạo Phong có mặt ở tập đoàn, hắn đi thang máy riêng lên phòng họp thì vô tình gặp một người đi vào sau hắn. Lúc này Trần Hạo Phong mới nhìn xuống để xem thẻ nhân viên của người kia…

“Nhân viên của công ty không được sử dụng thang máy này, lần sau cô phải cẩn thận…”

Hạ Di Nguyệt ngước mặt lên nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, cô nhẹ nhàng đáp lại…

“Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý…”

Hạ Di Nguyệt sở hữu gương mặt xinh xắn với đường nét tinh tế, cùng làn da trắng nổi bật, càng nhìn càng khiến người ta đem lòng yêu mến. Hơn thế nữa, giọng nói của cô cũng vô cùng ngọt ngào…

“Hôm nay là ngày đầu tôi đi làm nên chưa quen với môi trường ở đây, hi vọng nhận được sự giúp đỡ của ngài ạ!”

Thang máy dừng ở tầng năm, Trần Hạo Phong nhìn Hạ Di Nguyệt một cái liền lên tiếng đáp lại lời cô theo phép lịch sự…

“Muốn tìm sự giúp đỡ thì nhờ đồng nghiệp, nếu để tôi phải giúp đỡ cô thì tôi cũng không bỏ tiền ra để thuê cô làm gì.”

Trần Hạo Phong vừa ra khỏi thang máy thì gặp Vương Trạch Vinh, hắn lên tiếng nhắc nhở cậu ta…

“Cậu đưa cô gái này đến phòng nhân sự đi, ngày đầu đi làm đã muốn đến đây làm sếp rồi đấy!”

Vương Trạch Vinh biết Trần Hạo Phong hơi khó ở nhưng như vậy cũng quá đáng quá đi, dù sao Hạ Di Nguyệt cũng là ngày đầu tiên đi làm, việc gì phải hung dữ dọa người ta sắp khóc rồi…

“Cô bấm thang máy xuống tầng trệt, sau đó quẹo phải đi hết hàng lang sẽ thấy phòng nhân sự, ở đó sẽ có người đưa cô đến nơi làm việc. Tuyệt đối không được tái phạm lỗi cơ bản này thêm một lần nào nữa!”

Hạ Di Nguyệt sợ đến mức sắp khóc, cô vội vàng bấm thang máy xuống tầng trệt để tránh xa hai người này ra. Mới ngày đầu đi làm đã gặp phải hai vị sếp lớn của công ty rồi, e rằng thời gian sau này cô sẽ khó sống…

Sau khi Hạ Di Nguyệt đi, Vương Trạch Vinh liền không kiêng dè gì mà khoác vai Trần Hạo Phong, còn cố tình cười cợt với hắn…

“Sao cậu hung dữ với cô ấy vậy? Sợ vợ cậu ghen à?”

Trần Hạo Phong đẩy Vương Trạch Vinh ra liền chỉnh lại áo vest, hắn nghiêm túc đáp lại, còn không quên kháy đểu…

“Cô ấy tôn trọng tôi, vậy nên tôi phải tôn trọng cô ấy, người không có vợ như cậu thì sao mà hiểu được?”