Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh

Chương 7: Vợ yêu



Một tuần nhanh chóng trôi qua, đúng bảy giờ sáng, trợ lý của Trần gia đã đến Phương gia để đón cả ba người nhà bọn họ đến tham dự hôn lễ.

Phương Tú Âm cảm thấy khó chịu nhiều hơn là hồi hộp, mặc dù cô đã tự trấn an bản thân rất nhiều lần rằng kết hôn chỉ là hình thức, nhưng không thể không nói vẫn có chút ấm ức. Nếu cô chỉ là một người con gái vô dụng, ỷ lại vào cha mẹ thì cô sẽ vui vẻ đồng ý kết hôn để giúp đỡ gia đình mình, nhưng cô lại là một người có sự nghiệp ổn định, thậm chí còn có chút tiếng tăm trên thị trường trang sức, ấy vậy lại phải nhẫn nhịn để gả cho một người không được lành lặn…

Sau hơn nửa tiếng đi xe, trợ lý dừng lại trước một khách sạn vô cùng sang trọng, tiếp đến có một loạt vệ sĩ lẫn người hầu bước ra để đón tiếp cả ba người nhà họ Phương.

Phương Tú Âm bị người hầu đưa đến một gian phòng khác để chuẩn bị lễ phục lẫn trang điểm, bọn họ bắt buộc phải dùng đủ mọi cách để biến cô trở thành người nổi bật nhất trong buổi tối ngày hôm nay.

Trong khi đó ở Trần gia thì Trần Hạo Phong vẫn đang thư thái chìm vào giấc ngủ, thậm chí hắn còn quên mất việc hôm nay sẽ đón vợ yêu tài giỏi của mình về nhà. Cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa điên cuồng thì Trần Hạo Phong mới khó chịu mở mắt…

“Tên điên chết tiệt nào thế?”

Vương Trạch Vinh tự nhiên mở cửa bước vào, hôm nay người hầu trong nhà đã bị điều đi gần hết nên không có ai đến làm phiền Trần Hạo Phong. Còn lý do tại sao Vương Trạch Vinh vào được đây thì chính là do cậu được cha của Trần Hạo Phong nhờ đến, vì ông ấy biết rõ chỉ có Vương Trạch Vinh mới có đủ khả năng đưa Trần Hạo Phong đến hôn lễ.

“Cha cậu bảo tôi đến gọi cậu dậy để chuẩn bị cho hôn lễ, không đi gặp vợ yêu của cậu à?”

Trần Hạo Phong như nhớ ra gì đó, hắn nhanh chóng ngồi dậy chuẩn bị bước xuống giường thì nhớ ra là bản thân đang phải giả vờ bị liệt…

“Lại đây giúp tôi chút, tự nhiên chân tôi bị liệt rồi…”

Vương Trạch Vinh nhìn ra bên ngoài không thấy ai, cậu khinh khỉnh nhìn về phía Trần Hạo Phong đang giả bộ một cách tệ hại…

“Người hầu bị điều đi hết rồi, trong căn biệt thự rộng lớn này chỉ còn tôi, cậu với mấy tên vệ sĩ canh vườn thôi!”

Trần Hạo Phong ồ lên một tiếng lại đứng thẳng dậy, hắn còn chưa kịp đi ba bước thì đã có người xồng xộc chạy vào. May mắn sao Trần Hạo Phong phản ứng nhanh nên giả vờ ngã vào người Vương Trạch Vinh…

“Chúc mừng con nhé! Cuối cùng cũng có cô gái xinh đẹp chịu kết hôn với người tàn tật như con rồi…”

Lâm Mỹ Hạnh cố tình buông lời châm biếm Trần Hạo Phong, cứ mỗi lần bà ta nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn lại vui mừng khôn xiết, cộng thêm cái biểu cảm chán nản muốn kết liễu cuộc đời kia càng làm bà ta cao hứng…

“Mặc dù ta biết con bé không cam lòng nhưng phải chấp nhận thôi, ai bảo cái nhà họ Phương thấp hèn đó dám giao trang sức giả cho ta…”

Trần Hạo Phong như biết được lý do tại sao Phương Tú Âm đồng ý gả cho một người tàn tật như hắn, nhưng lúc này hắn phải bày ra vẻ bất lực để hùa theo tiết tấu của bà ta…

“Nếu dì cảm thấy thương tiếc cho cô gái đó thì dì bảo con trai mình kết hôn với cô ấy đi, không cần ở đây nói nhảm với tôi…”

Lâm Mỹ Hạnh cười khinh, bà ta còn chê xuất thân của cô gái đó thấp hèn thì dễ gì đồng ý cho con trai của mình kết hôn với người đó. Mặc dù Phương gia trông có vẻ giàu có nhưng chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, còn Trần gia lại thuộc tầng lớp thượng lưu vô cùng cao quý, thậm chí còn nằm trong tứ đại tài phiệt của đất nước…

“Con trai của ta là tổng giám đốc của tập đoàn JT đấy, sau này nó sẽ trở thành người thừa kế của Trần gia, nghĩ sao mà nói một đứa con gái tầm thường như cái cô tiểu thư nhà họ Phương đó xứng đáng với con trai của ta?”

Trần Hạo Phong càng nghe càng buồn cười nhưng vẫn phải nhịn xuống, hắn chật vật bám lên người Vương Trạch Vinh để đứng cho vững rồi mới đáp lời bà ta…

“Tổng giám đốc hay thừa kế gì đó không phải chuyện mà tôi quan tâm, dì nên biết dù tôi có bị liệt hay sống thực vật đi chăng nữa cũng không thay đổi được việc tôi là đại thiếu gia của Trần gia, xuất thân vẫn tốt hơn dì vài bậc đấy, vậy nên đừng có nghĩ rằng sẽ động được vào tôi và vợ của tôi…!”