Ở bên ngoài cánh cửa, Cơ Dục Hiên vô lực dựa cả người vào tường.
Hắn ngước mắt, đôi đồng tử mang theo ánh sáng lung linh nhìn lên bầu trời.
Hắn thở dài muốn rời đi nhưng chân lại không cách nào nhấc lên được.
Hắn mệt mỏi ngồi thụp xuống sàn.
Đầu hắn chôn ở giữa hai chân, đôi vai run lên từng đợt.
Trong bóng đêm, tiếng gió xuýt xao thổi tới, lá cây xào xạc đung đưa, tiếng bước chân hối hả của cẩm y vệ canh gác ở bên ngoài.
Còn cả tiếng nức nở của hắn hòa vào mây mờ.
Cao cao tại thượng đến mấy, mạnh mẽ cường hào đến mấy cũng không thể chịu đựng được việc làm cái bóng của một ai đó, nhất là người mà hắn đang rất căm phẫn.
Hôm nay hắn đến đây là bởi vì đã nghĩ thông mọi chuyện.
Đã sớm bỏ qua nỗi hận trong lòng đối với hoàng hậu.
Thế nhưng ông trời quả nhiên cũng ghét bỏ hắn.
Một câu kia của hoàng hậu, hoàn toàn xóa bỏ áy náy trong lòng hắn.
Hắn không cần sự thương hại của hai người bọn họ.
Cũng không cần bọn họ bù đắp.
Ngôi vị này hắn nhất định phải lấy được.
Sau đó từng chút, từng chút chà đạp lên tình thương của bọn họ.
Hắn khinh thường cái tình thương hèn mọn thay thế ấy.
Cơ Dục Hiên run rẩy đứng dậy giữa làn gió lạnh thấu xương.