Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 18-2



Còn lại một mình trong phòng, Tiểu Điệp ngồi phịch xuống giường thở dài. Lúc bị bắt, Tiểu Bạch Lang bị nàng bỏ lại, giờ không biết ra sao. Rồi còn sư phụ và mọi người nữa, không biết họ đã an toàn trốn thoát ra chưa.

Bất giác, âm thanh nhỏ quen thuộc vang lên: "Ma ma"

Tiểu Điệp kinh hỉ, vội chạy ra hướng cửa, nơi phát ra tiếng nói. Đây là...

Thân hình nhỏ dần hiện ra sau cánh cửa, Tiểu Điệp vui mừng cực kì. Quả nhiên là Tiểu Bạch Lang, không biết làm sao nó có thể ở đây, nhưng miễn sau nó vẫn ổn.

Tiểu Bạch Lang không ngừng kêu "ma ma" và kiếm Tiểu Điệp. Khi gặp Tiểu Điệp, Tiểu Bạch Lang mừng rỡ lao về phía nàng.

Chợt nhớ tới kết giới, Tiểu Điệp hoảng hồn kêu lên nhưng lại không kịp. Thân hình nhỏ bé của Tiểu Bạch Lang cứ thế xuyên qua kết giới chui tọt vào lòng nàng. Tiểu Điệp ngẩn người, xoa khắp nơi Tiểu Bạch Lang. Không bị sao, không lẽ...

Tiểu Điệp vội chạy nhanh ra cửa định bỏ trốn, không ngờ bị dội ngược lại khiến đầu u một cục. Nàng nhíu mi xoa đầu, cánh cửa kia vẫn còn kết giới kia mà. Sau đó lại nhìn qua Tiểu Bạch Lang. Nhóc này, rốt cuộc mi là gì mà lại có thể xuyên qua kết giới của hắn? Nhìn sao thì vẫn chỉ là một thú nhồi bông biết nói.

Tiểu Bạch Lang không hiểu nàng đang nghĩ gì, chỉ cười toe toét dụi vô người nàng. Tiểu Điệp bị dụi đến thoàn thân bị nhột, liền vội nắm Tiểu Bạch Lang kéo ra. Tiểu Bạch Lang vung vẩy cái tay kêu "đói đói". Nghe vậy nàng vo năng lượng lửa thành vài viên sau đó đưa cho Tiểu Bạch Lang ăn, ăn no, Tiểu Bạch Lang lại lăn ra ngủ.

Nàng thật ghen tị với nó, thật muốn vô lo vô nghĩ như vậy quá đi. Vô lo vô nghĩ? Cụm từ này hiện lên khiến Tiểu Điệp khựng lại.

Không phải tên Tam vương gia bắt nàng vì nhầm nàng với người tên Lôi Nhạc nào đó hay sao? Tức, hắn không biết nàng là Tiểu Điệp, cũng như hắn sẽ không giết nàng. Chỉ cần nàng giả vờ ngoan ngoãn, khuất phục, một khi hắn để nàng tự do, nàng sẽ tìm cách tẩu thoát. Sao nàng lại không nghĩ ra cách này sớm hơn kia chứ, ha ha ha.

Nghĩ đến đây, tâm trạng nàng phút chốc tốt hơn, ngồi trong phòng Tiểu Điệp tự độc thoại, cố gắng làm sao khi lần sau đối diện với tên Tam vương gia, nàng có thể tự nhiên nhất.

Bên ngoài, những hộ vệ canh chừng thấy Tiểu Điệp nói chuyện một mình thì đồng loạt lắc đầu. Ngày hôm sau, toàn vương phủ đều truyền tai nhau rằng nữ nhân vương gia đem về hóa ra bị điên. (:v)

------******------******-------

"Này! Ta ngoan ngoãn rồi, huynh có thể bỏ kết giới ra được không?" Tiểu Điệp tỏ ra ngoan hiền, cố gắng chớp chớp đôi mắt thuyết phục Hoắc Dĩnh.

Hoắc Dĩnh đưa tay nâng cằm Tiểu Điệp, hỏi lại: "Nàng thực sự không bỏ trốn?"

Tiểu Điệp kịch liệt gật đầu. Hoắc Dĩnh nhếch môi cười, cuối thấp xuống tai nàng, thì thầm nói: "Ta lại không thấy vậy"

Thuận tiện, hắn hôn một cái lên má nàng, sau đó sảng khoái rời khỏi.

Điệp không những không thể ra ngoài, mà còn bị Hoắc Dĩnh hôn trộm một cái. Nành tức tối giẫm chân bịch bịch xuống đất. Tại sao, tại sao? Rõ ràng dáng vẻ nàng ngoan hiền đến thế, thuận theo đến thế, tại sao vẫn không qua mặt được hắn kia chứ.

Tiểu Điệp bế Tiểu Bạch Lang lên, cười lại nụ cười mà nàng cho rằng là ôn nhu, hiền dịu, sau đó hỏi: "Con nhìn xem, trông ma ma rất ngoan đúng không?"

Không biết Tiểu Bạch Lang thấy gì, Tiểu Điệp chỉ biết, toàn thân Bạch Lang không ngừng run rẩy, sợ hãi: "Ma ma, ghê, con sợ"

Chỉ ba từ ngắn gọn, đầu Tiểu Điệp lập tức xuất hiện đầy hắc tuyến.

Nụ cười của nàng, cực khổ tập luyện, ghê sao?