Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 24-2



Lúc đầu Tiểu Điệp tưởng rằng người của triều đình nên có vài phần cảnh giác. Nhưng hóa ra không phải, là bọn binh lính của Thiên Sơn.

Tuy tâm tình thả lỏng vài phần, nhưng nàng cũng không dám chủ quan, vội kéo Hoắc Dĩnh ra phía sau bảo hộ.

Phía sau, nhị thẩm hàng rau lên tiếng, giọng đầy chán nản: "Vừa mới nói liền tới. Xem ra hôm nay cũng chả yên ổn để buôn bán rồi." Bà lại nhìn sang Tiểu Điệp hỏi: "Cô nương là người mới tới?"

Tiểu Điệp gật đầu một cái.

"Thế cô mau chóng rời khỏi đây đi, trong đám binh lính có một vài tên cậy quyền ức hiếp dân lành, mà cô nương lại xinh đẹp thế kia..."

Tiểu Điệp hiểu ý bà chủ, nàng cũng không muốn dây dưa gì với đám binh lính, vội "đa tạ" rồi kéo Hoắc Dĩnh đi.

Đám binh lính này quả nhiên là ngang ngược giống như bà chủ nói, chúng đi tới đâu cũng dừng lại, sau đó thò ra bàn tay bẩn thỉu ngang nhiên lấy đi vài miếng thịt của người dân.

Nơi đây là vùng sát biên giới, xa kinh thành vô cùng. Bọn binh lính Thiên Sơn nếu không có ý định đánh vào thì những người trong triều đình cũng lười quan tâm. Chẳng phải chỉ là vài cái mạng quèn thôi sao? Triều đình không ngu đến nổi chỉ vì vài cái mạng quèn, mất đi vài đồng xu thuế của đám dân đen mà đi gây hấn với người Thiên Sơn, để bọn chúng có cớ để phát động chiến tranh. Bọn binh lính Thiên Sơn cũng hiểu rõ điều này nên chúng vô cùng ngang ngược, không khác gì một tiểu bá vương.

Tiểu Điệp vốn không muốn nhúng tay vào, nhưng hành vi của bọn chúng càng lúc càng quá quắt khiến ai nhìn cũng đỏ mắt.

Chúng giơ bức tranh vẽ một người thanh niên lên, hỏi có từng gặp người này chưa. Lần lượt những người lắc đầu đều bị hắn đạp mạnh vào người rồi nói "vô dụng".

Đến ngay cả nhị thẩm hàng rau đã ngoài năm mươi cũng không ngoại lệ. Chúng không kiêng nể bà là một phụ nữ đã có tuổi, cứ thể thẳng chân nhắm tới bụng bà mà đá.

Mắt nhìn thấy bàn chân bẩn thỉu của tên binh lính sắp tới gần, vị nhị thẩm kia nhắm tịt mắt lại cố chịu đau đớn, nhưng cơn đau không đến như bà tưởng. Tên lính kia đã bị hất xuống ngựa tự bao giờ.

Vốn đang giễu võ dương oai, tên lính bất ngờ bị một nhánh cây to lớn dưới đất đâm lên, phóng thẳng vào ngực, đánh hắn một cú ngã nhào. Hắn ngơ ngác không biết nhánh cây từ đâu ra, nhưng bị đánh ngã khỏi ngựa như thế khiến cho hắn không khỏi hổ thẹn, dẫn đến thẹn quá hóa giận. Hắn quắc mắt một lượt xung quanh gào to: "Mẹ kiếp, có giỏi thì ra đây, đừng có ở đó mà giở trò hèn hạ."

Tiểu Điệp cười khẩy một cái, nhưng chung quy vẫn đứng yên một chỗ, không ra mặt.

Tên lính kia mặc sức gào to nhưng vẫn không thấy ai bước ra, hắn thẹn càng thêm thẹn, ánh mắt hằn lên sọc đỏ vì tức giận. Hắn nhìn mọi người xung quanh như tất cả đều là kẻ địch, sau đó cười lớn: "Không ra chứ gì? Được, ta san bằng hết chỗ này xem chúng mày còn đắc ý được không."

Tên lính đứng dậy bắt đầu niệm chú, những tên kia thấy vậy cũng bắt đầu niệm theo. Tức thì trên mặt đất bốn cột sáng xuất hiện, trong cột sáng lần lượt xuất hiện bốn thần thú của Thiên Sơn. Một phung hoàng lửa, một thạch quy, một mộc xà, và một hắc hổ. Bốn thần thú đều mang dáng vẻ to lớn, chỉ cần một cái tát của hắc hổ liền có thể đem một nửa số người ở đây bay đi mất.

Những người dân ban đầu còn thích thú háo hức xem trò vui, bây giờ hoàn toàn bị đám thần thú dọa cho khiếp sợ. Họ mặt mày xanh mét, nhất loạt lùi ra phía sau, chừa ra một khoảng trống chính giữa.

Tiểu Bạch Lang trong túi áo Tiểu Điệp nhìn thấy bốn thần thú không những không sợ mà hứng trí bừng bừng. Cặp mắt long lanh như thể chỉ cần một lệnh liền lập tức lao ra phía kia.

Tiểu Bạch Lang nhìn Tiểu Điệp hỏi: "Con ra đánh nhá?"

Tiểu Điệp cười nhẹ, còn Hoắc Dĩnh thì cười to chế nhạo: "Hahaha, bé tí thế kia mà đòi đánh sao?"

Tiểu Bạch Lang xụ tai xuống, nhe nanh ra với Hoắc Dĩnh để chứng tỏ bản thân đang bị ủy khuất, vô cùng tức giận. Hoắc Dĩnh thấy thế, lấy tay chọt chọt mũi Tiểu Bạch Lang trêu chọc: "Hừ hừ... ta không sợ mi đâu."

Tiểu Bạch Lang gừ một hồi liền cảm thấy vô vị, liền lập tức xoay mặt không thèm quan tâm đến Hoắc Dĩnh nữa.

Tiểu Điệp bất ngờ lên tiếng: "Con như vậy quả thật nhỏ thật."

Bị Tiểu Điệp nói như vậy, toàn thân Tiểu Bạch Lang lập tức ỉu xìu.

"Nhưng ta có thể giúp con trở nên to lớn."

Nghe đến đây, Tiểu Bạch Lang lập tức phấn chấn trở lại.

Sau đó, Tiểu Điệp bắt đầu niệm chú, Tiểu Bạch Lang trong túi áo từ từ lơ lửng bay ra, một quầng sáng màu đỏ liền bao phủ lấy Tiểu Bạch Lang. Một lát sau, ánh sáng bắt đầu nhạt đi, Tiểu Bạch Lang hoàn toàn được thay đổi. Hoắc Dĩnh nhìn Tiểu Bạch Lang mà sững sờ.