Đọc Tâm

Chương 67: Buộc chặt



Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Tô Yểu, Lương Sở Uyên đánh xe về Lương trạch.

Lúc này Tôn Giai Nhụy không ở đây, bởi vì cô ta có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, không rảnh lo bên này. Trước đó mỗi ngày cô ta đều gửi tin nhắn hỏi thăm Lương Sở Uyên, giống như làm theo lễ phép, ngày hôm sau bị cự tuyệt cũng không tiếp tục. Lại hoặc là nói cô ta cũng không đem một cái người câm để ở trong lòng, chỉ là bất đắc dĩ trong nhà suốt ngày ân cần dạy bảo, mới miễn cưỡng làm ra vẻ bên ngoài -- ngôn ngữ của người câm điếc cô ta đều học, không đến mức tới thời điểm mấu chốt sẽ không cắt đứt dây xích, sinh hoạt sau khi kết hôn không can thiệp vào chuyện của nhau, cô ta đã sớm nghĩ tốt. Nhưng mấy ngày nay cô ta cũng không có thời gian để làm ra vẻ nữa, nguyên nhân là Côn Khiên.

Côn Khiên thích cô ta, vẫn luôn xem cô ta như nữ thần mà truy phủng, cô ta hưởng thụ điều đó, càng thích có người vội vàng tới nịnh nọt, tự nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt. Mà đối với chuyện Côn Khiên có bạn gái này, cô ta đã sớm biết, nhưng cô ta không ngại, bởi vì việc này cũng không ảnh hưởng tới việc Côn Khiên truy phủng cô ta, cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta tiếp nhận phần truy phủng này. Duy nhất có một lần không kiên nhẫn chính là bạn gái kia của anh ta đột nhiên nhảy ra chửi cô ta là tiểu tam. Cô ta khó chịu liền xúi giục Côn Khiên chia tay với người phụ nữ kia.

Côn Khiên rất nghe lời, không nói hai lời liền khôi phục thân phận độc thân.

Nhưng mà người phụ nữ kia, cũng chính là Hoàng Uyển, cũng không phải người lương thiện gì, lại đặc biệt chạy tới Vân Thành làm ấm giường cho Côn Khiên. Thường xuyên qua lại, hai người đó lại là lửa nóng mà hợp lại.

Một cái lốp xe dự phòng mà thôi, không đủ làm Tôn Giai Nhụy để bụng. Nhưng Hoàng Uyển làm như vậy chính là đánh vào mặt cô ta, làm cô ta mất hết thể diện. Hai người phụ nữ bắt đầu âm thầm phân cao thấp, cuối cùng rốt cuộc là cô ta chiếm thế thượng phong, thắng dễ như trở bàn tay. Một bên vẫn tiếp tục nhắn tin cho Lương Sở Uyên, một bên lại lăn lộn với Côn Khiên, cô ta đi cạnh ranh giới của đạo đức cũng không hề có gánh nặng tâm lý.

Vì thế, rất nhanh báo ứng đã đến rồi.

Hoàng Uyển mang thai, tự sát, sau khi xuất viện dứt khoát nháo tới tận cửa, thề muốn đem mọi việc làm lớn lên.

Trong giới thượng lưu này căn bản cũng không giấu được bí mật gì. Lửa càng cháy càng lớn, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, tự nhiên cũng có người liên tưởng đến việc Lương gia cùng Tôn gia muốn liên hôn. Nón xanh lớn như vậy trên đỉnh đầu, ai có thể nhẫn mà nhận lấy chứ?

Chính ngay lúc này, Lương Sở Uyên quyết định ngả bài với Lương phụ.

Phương thức ngả bài nói tóm tắt chính là đơn giản rõ ràng.

Anh đem giấy hôn thú đặt ở trước mặt Lương phụ, Lương phụ nhìn thấy thì trố mắt, lúc sau lại tức giận bốc hỏa, anh mở miệng nói: "Tôi kết hôn rồi."

Lương phụ: "..."

So với việc con trai kết hôn những chính mình lại không biết, việc khiến Lương phụ càng khiếp sợ chính là, "Cón có thể nói chuyện? Chuyện khi nào?"

Cảnh tượng cùng loại này, Lương Sở Uyên đã gặp qua bên Lương Sở Thương một hồi, trừ bỏ người đối mặt có tâm thái khác nhau mà thôi, đối với việc này sắc mặt Lương Sở Uyên bất biến, anh thanh thản mà ngồi xuống, khuôn mặt thanh tuấn mang theo một tia lạnh nhạt, "Ân, tôi đã có thể nói hai tháng."

"Hai tháng? Vậy tại sao..."

Lương Sở Uyên cười ngắt lời, "Bởi vì không cần thiết."

Lương phụ cứng họng, cũng không biết nên nói cái gì. Đúng thật là không cần thiết. Ông ta ngay cả người biết ngôn ngữ của người câm điếc Tôn Giai Nhụy cũng đã an bài tốt, Lương Sở Uyên có thể nói hay không có liên quan gì đâu?

Rất nhanh, ông ta đã bình tĩnh lại, lực chú ý quay lại trên giấy hôn thú trên bàn, cũng không mở ra, chỉ hỏi: "Nhà ai?"

Đối với phản ứng này của ông ta, Lương Sở Uyên chỉ hừ lạnh một tiếng.

"Tóm lại không phải Tôn gia."

Hiện tại có thể nói chuyện bình thường đã là đột phá rất lớn, anh không muốn nói nhiều với Lương phụ, hôm nay có thể đến đây, cũng chỉ là muốn Lương phụ từ bỏ cái ý định muốn liên hôn lung tung rối loạn mà thôi. Nếu có thể, anh thậm chí không muốn tiến vào Lương trạch một bước, năm đó bọn họ tiễn anh đi đã phân rõ giới hạn với anh. Nếu không phải có Lương Sở Thương, anh không có khả năng trở về.

Tôn Giai Nhụy nháo ra việc chê cười gì Lương phụ đều rõ ràng, ông ta tự nhận đuối lý, nhưng cũng không đại biểu cho việc ông ta nguyện ý cúi đầu. Thái độ khinh miệt của Lương Sở Uyên làm ông ta cực kỳ bất mãn, lập tức tức giận nói: "Đây là cái thái độ gì hả?"

Lương Sở Uyên lại thập phần bình tĩnh: "Người kết hôn là tôi, không phải Lương gia. Tôi không muốn phạm tội trùng hôn, mong ông dừng lại, đừng ấn người cho tôi nữa."

Anh đứng lên, cầm lấy giấy hôn thú trên bàn, điểm điểm.

"Tôi chỉ lấy cô ấy."

*

Từ Lương trạch đi ra, tích tụ trong lòng Lương Sở Uyên tan đi không ít.

Kỳ thật nếu không có giấy hôn thú, anh cũng sẽ dùng lực lượng dư luận đến để phá hỏng quan hệ giao dịch của Lương phụ và Tôn gia.

Nhưng anh không.

Anh càng muốn mượn cơ hội này để "buộc chặt" Tô Yểu.

Tô Yểu nói không sai, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng việc cô xem mắt với Tông Minh. Anh keo kiệt lại ích kỷ, chỉ nghĩ một mình độc hưởng cô, không muốn người khác mơ ước, chính là ảo tưởng cũng không thể.

Anh cũng không phải người rộng lượng gì. Bên ngoài nhìn qua khỏe mạnh vô hại nhưng trong nội tâm vẫn luôn có một góc âm u không ánh sáng, những người không muốn cô biết trong quá khứ, Tô Yểu không nhìn ra, chỉ là anh giấu đủ sâu mà thôi.

Lương gia có thể tiếp nhận Tô Yểu hay không vẫn luôn không phải vấn đề anh lo lắng. So sánh với việc người nhà Tô Yểu có thể tiếp nhận anh hay không, thì thật ra vấn đề sau càng quan trọng hơn.

May mà nhờ phúc Tô Yểu, bây giờ anh đã có thể nói chuyện bình thường với người khác. Tiếp theo, chỉ cần thành tâm, sẽ không sợ không mở được cửa lớn Tô gia.

Đang xuất thần, di động đột nhiên chấn động, là điện thoại của Lương Sở Thương.

"...Anh vẫn còn có chút không thể tin được."

"Anh đúng là," Lương Sở Uyên cười khẽ, "Đang nói chuyện với em."

Lương Sở Thương theo đó cười hai tiếng, hỏi anh: "Đã xử lý xong rồi?"

"Xong rồi."

"Vậy hai ngày nữa về nhà cũ bên này một chuyến đi, ông nội muốn gặp em."