Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 185: "Lão đại"



"Không cần đâu. Việc nên làm mà."

Cố Thâm mà biết cảm ơn sao? Lại còn giúp đỡ người khác nữa...

"Quý khách cứ đưa cho tôi đi, nếu để ông chủ nhìn thấy thì tôi sẽ bị phạt mất."

Một lần nữa Hàn Kỳ Âm muốn lấy lại hai túi rác, Cố Thâm không nói nhiều lia một phát, hai túi rác bay lên thành một đường cong parabol hoàn hảo rơi thẳng vào trong xe rác. Ngôn Tình Tổng Tài

"Xong rồi."

Hàn Kỳ Âm "..."

"Vậy...cảm ơn quý khách."

Cô nhỏ nhẹ nói, sau đó quay trở lại quán. Lần này Cố Thâm không ngăn cản mà đứng nhìn cô cho đến khi cô đi khuất.

Tất nhiên Cố Thâm không rời đi mà tìm một chỗ kín đáo vắng vẻ, còn nhìn thấy cô mà ngồi. Đáng tiếc là hắn trời sinh khí chất thu hút, vẫn thu hút bao ánh nhìn.

Thấy Hàn Kỳ Âm đi qua đi lại, hắn sợ cô sẽ ngã mất, rục rịch muốn đứng dậy lại thôi. Lúc thấy có một khách hàng khó tính mắng cô, cô phải cúi đầu xin lỗi, hắn định rút súng ra bắn chết ông ta, sau cùng lại thôi. Đợi ông ta ăn xong đi ra ngoài rồi mới cho người đi xử lí một trận, người đàn ông trung niên đó bị đánh thành đầu heo, hứa lần sau không dám có thái độ với nhân viên phục vụ như thế nữa mới tha cho đi.

Cố Thâm cứ suy nghĩ mãi một vấn đề

Chẳng lẽ Hàn Kỳ Âm thích làm phục vụ đến thế sao? Rời khỏi hắn đến đây để làm phục vụ, lại còn vất vả...

Hay là hắn sẽ cho người phá cái quán đó để nó đóng cửa, cô sẽ phải quay lại với hắn.

Nhưng mà Hàn Kỳ Âm đang giận hắn, Ella hắn đã trừng phạt rồi đuổi khỏi Cố gia rồi, nếu cô vẫn còn giận thì hắn sẽ trừng phạt cô ta tiếp...

Lần đầu tiên mà hắn phải đau đầu suy nghĩ thế này. Làm cách nào mới có thể khiến cô nguôi giận...

Nghĩ mãi mà không ra, ngồi lâu đến nỗi chủ quán thấy hắn không gọi đồ uống mà chỉ ngồi, xung quanh còn bao nhiêu người mặc đồ đen, ức mà không dám nói gì, lại không dám đuổi đi, đành phải ngậm ngùi.

"Kỳ Âm...hôm nay may mắn bán hết sớm, chúng ta dọn dẹp rồi ăn cơm thôi con."

"Vâng."

Hàn Kỳ Âm nhanh chóng dọn dẹp, sau đó đóng cửa xếp lại. Cố Thâm tưởng cô dọn dẹp xong sẽ đi về, ai ngờ lại đóng cửa ở bên trong với người đàn ông khác. Lúc này thì hắn không nghĩ ngợi gì nữa đứng bật dậy, đến trước cửa hàng đã đóng cửa đập uỳnh uỳnh.

Hai người ở bên trong còn đóng cửa kín mít, người phụ nữ của hắn mà lại ở với người đàn ông khác sao? Hàn Kỳ Âm em giỏi lắm...

"Ai mà kì cục quá vậy..."

Vừa mới đóng cửa một cái, cô còn chưa kịp thay đồ, lại phải mở ra, trông thấy Cố Thâm thì ngạc nhiên vô cùng, cô cứ tưởng hắn đã đi lâu rồi, bây giờ mới cảm thấy may mắn vì mình chưa tháo khẩu trang.

"Có chuyện gì vậy?"

Hàn Kỳ Âm hỏi, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc.

Chú Từ ở trong bếp lúc này mới mang đồ ăn ra, nhìn thấy hắn cũng ngạc nhiên không kém.

"Quý khách, tiệm hôm nay đóng cửa rồi, nếu quý khách muốn ăn mì bò thì hãy quay lại vào ngày mai."

Chú Từ nói.

Không nói còn đỡ, vừa nói thì máu nóng của hắn lại bùng lên. Ngày mai sao? Ngày mai hắn mà quay lại thì hôm nay chẳng phải hai người một nam một nữ ở chung với nhau sao?

Cố Thâm không cần biết chú Từ là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, chỉ cần là 'giống đực' là hắn sẽ thẳng tay loại bỏ.

"Hừ."

Cố Thâm ra hiệu, hai tên thuộc hạ phía sau hắn chế trụ chú Từ, hai đĩa thức ăn trên tay chú rơi xuống đất vỡ toang. Hàn Kỳ Âm không tin vào những gì đang xảy ra, hắn đang muốn làm gì?

Hắn lướt qua cô, đến trước mặt chú Từ lúc này đang sợ hãi không hiểu chuyện gì xảy ra. Hàn Kỳ Âm tưởng hắn không nhận ra mình, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt của hắn có chút là lạ, cô đang định xin nghỉ với chú Từ, ngày mai đến nơi khác để tránh mặt hắn, ai ngờ hắn lại làm khó dễ chú Từ ngay trước mặt cô.

"Hai người đóng cửa định làm gì ở trong này? Hả? Ông định làm gì người phụ nữ của tôi?"

Giọng hắn lạnh băng như ma quỷ, kế hoạch không vạch trần cô ngay mà từ từ tiến lại gần cô bị hắn vứt phắt sang một bên.

Làm sao mà hắn có thể chịu được khi cô ở chung với ông ta?

"Tôi..."

Chú Từ run rẩy

Đến đây thì cô đã không thể nhịn nổi nữa, cô vốn dĩ không thể nào thoát khỏi tay hắn

"Cố Thâm! Dừng lại!"

Cô gọi thẳng tên hắn chứ không còn ngọt ngào kêu "lão đại" như trước. Cái tên "Cố Thâm" mà mỗi khi ân ái cô đỏ mặt mới dám gọi, nay lại thốt ra đầy lạnh lùng.

"Buông chú ấy ra đi..."

Cô nhìn hắn,nói.

Hai người mắt đối mắt, cuối cùng Cố Thâm phất tay thỏa hiệp, chú Từ được thả ra không dám nói câu nào.

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Cô đi ra trước, hắn đi theo sau, mấy tên thuộc hạ tự biết điều không đi theo.

Hai người dừng lại ở con hẻm lúc nãy, Hàn Kỳ Âm tháo mũ và khẩu trang ra, đứng đối diện với hắn.

"Lão đại."

Cô gọi, thanh âm cứ ngỡ cả đời này sẽ không được gọi nữa.