Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 191: Quá khứ của Cố Thâm



Lời nói yêu của Cố Thâm giống như hòn đá ném xuống mặt hồ, cảm xúc trong cô càng cuộn lên từng đợt sóng.

Hơi nước mờ ảo bao quanh hai người tạo nên một bầu không khí thân mật mờ ám. Cô đỏ mặt nhắm mắt tựa vào vai hắn, mặc cho Cố Thâm đang dùng khăn lau khắp cơ thể mình.

Chạm phải vết sẹo do đạn bắn nơi bả vai của cô, vết sẹo trắng nõn trên làn da càng thêm nổi bật, đáy mắt Cố Thâm giống như bao phủ lên cả tầng sương mờ, thân thể mềm mại trắng nõn của cô áp vào thân thể tráng kiện săn chắc của hắn, nhìn cô càng giống một người phụ nữ yếu ớt dựa vào hắn.

Giữa không gian yên ắng lặng lẽ, hắn đột nhiên cất tiếng, giọng nói chậm rãi mà trầm lạnh

"Hàn Kỳ Âm. Em có muốn biết về quá khứ của anh không?"

Cô không động đậy, nhưng hắn biết cô đang nghe.

Hắn lại nói, hơi thở như rơi vào khoảng không xa xăm

"Anh đáng lẽ là đứa trẻ không nên sinh ra trên cõi đời này."

*

*

*

"Chúng mày ơi, thằng không có cha kìa!"

Một đám trẻ con khoảng mười đứa túm tụm lại trêu một đứa trẻ gầy gò, quần áo trên người nó thì đã sờn, bả vai còn bị tuột chỉ ra. Trong đám trẻ con đó có đứa nhìn thấy thế bèn không nghĩ ngợi lấy tay giật mạnh ra, đám trẻ vô tình ngây thơ không biết rằng những hành động đó lại đau đớn hơn cả đòn roi.

Mà đứa trẻ vừa bị giật đến tay áo rách rời đó, chính là hắn.

Cố Thâm lạnh lùng ngước lên nhìn bọn chúng, qua làn tóc rối bù, ánh mắt của hắn lạnh như băng không hề giống một chút nào của một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi.

Bọn trẻ con không hiểu chuyện, còn ném đá vào hắn, vừa ném vừa chạy xung quanh nói

"Thằng không có cha! Thằng không có cha!"

Người lớn xung quanh nhìn thấy cũng không hề ngăn cản, lạnh lùng đi tới kéo con mình ra, nói vào mặt hắn

"Đi thôi, đừng lại gần nó, nếu không e rằng sẽ bị nhiễm bệnh đó."

Nhiễm bệnh sao? Hắn thì có bệnh gì cơ chứ?

"Bệnh không biết xấu hổ."

"Mẹ của nó là người chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, lại còn sinh ra một đứa con hoang."

"Nghe nói cô ta còn cặp với rất nhiều người đàn ông."

"Không biết đứa trẻ đó là con ai nữa? Chỗ của chúng ta có người mặt dày như bọn họ đúng là thật bẩn thỉu mà."

...

Đó là một trong số những lời mà hằng ngày hắn đều phải nghe. Nghe nhiều cũng thành quen, thành chai lỳ không cảm xúc. Ở đây là một con phố nhỏ nên mọi chuyện đều được tất cả mọi người truyền tai nhau một cách nhanh chóng.

Nhưng có một điều mà bọn họ nói không sai, đó chính là hắn là một đứa con không được ai công nhận, mẹ của hắn cũng thế.

Đó là một người đàn bà xinh đẹp, bà yêu một người đàn ông có tiền có quyền, nhưng ông ta thì lại không yêu bà nhiều như bà yêu ông ấy. Bà bị mang danh là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình của người khác trong khi bà mới chính là người đầu tiên quen biết ông.

Cố Thâm đi từng bước về nhà, bóng dáng nhỏ bé gầy yếu trông càng đáng thương, nhưng mỗi khi đi qua bất cứ ai họ đều tránh hắn như tránh tà. Một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi mà đã phải chịu sự ghẻ lạnh của tất cả mọi người.

Ngôi nhà của hắn nhỏ bé, lụp xụp, hôm nay bỗng nhiên có một chiếc ô tô sang trọng đỗ bên ngoài, hắn cứ nghĩ là người đàn ông kia đến tìm mẹ, len lén đứng nhìn bên ngoài. Qua khe cửa nhỏ quả thật nhìn thấy có hai người, một người đứng và một người ngồi, nhưng lại là hai người phụ nữ.

Người ngồi trên chiếc ghế con, bộ dạng thẫn thờ như mây hồn thế kia chính là mẹ của hắn. Cố Lâm Giai. Còn người đàn bà với quần áo sang trọng trên người, biểu cảm lạnh nhạt khinh bỉ kia là vợ của người đàn ông đó, tên là Cao Nhất Hà.

"Lâm Giai, nếu tôi mà là cô thì tôi đã cầm số tiền đó rồi sống cuộc sống sung sướng rồi, sao cô cứ phải khổ cực ở đây, rồi chịu điều tiếng, hơn nữa lại cố chấp như vậy chứ?"

Cao Nhất Hà nói giọng mềm mọng, nhưng đáng tiếc Cố Lâm Giai vừa nghe xong đã cười khẩy rồi lườm cô ta một cái, ném thẳng cái cốc vào người cô ta. Cao Nhất Hà né được, chiếc cốc liền vỡ tan xuống đất.

"Cô làm gì vậy hả?!"

"Cút!"

Cố Lâm Giai quát.

Cao Nhất Hà tức giận

"Cố Lâm Giai, đừng có rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt! Đừng có ảo tưởng nữa, anh ấy đã không còn yêu cô rồi. Tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là cầm tiền rồi biến khỏi đây, hai là cô sẽ bị đuổi khỏi đây, đến quay trở lại thành phố này cũng không được, tất nhiên là một đồng lại càng không có!"

Cố Lâm Giai nghe xong, cười lên một tràng cười nghe thật thê lương

"Cao Nhất Hà...cô nói giống như tôi cướp chồng của cô vậy? Là ai đã đẩy tôi vào bước đường này? Ai mới là người cướp anh ấy? Nói về không biết xấu hổ thì phải là cô mới đúng! Đừng mở miệng ra là nói những lời bẩn thỉu vu khống người khác! Lại còn ra vẻ mình là nạn nhân!"

Cố Lâm Giai nhìn thẳng vào mắt Cao Nhất Hà mà nói, ánh mắt đầy uất hận. Sống lưng cô ta chợt lạnh toát, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại mà nở nụ cười khẩy

"Cố Lâm Giai...cho dù cô có là người đầu tiên gặp anh ấy, thì sự thật là cô cũng không thể nào bước được vào nhà họ Vệ nửa bước! Một đứa con gái tầm thường như cô mà lại dám ảo tưởng như thế, đứa con hoang kia còn không biết là con ai đâu!"

Cố Lâm Giai vừa nghe Cao Nhất Hà nói đến Cố Thâm thì như nổi cơn điên, đứng bật dậy lao đến tát thẳng vào mặt cô ta, quát

"Cao Nhất Hà! Cô động vào ai thì động nếu dám động đến con trai tôi, tôi sẽ không để yên đâu!"