Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 55: "Cô chỉ thuộc về một mình tôi"



Lúc này Hàn Kỳ Âm mới dùng đến cánh tay mà nãy giờ cô ôm trong người để nhử con hổ, nó không chần chừ lao đến, cô lại tiếp tục đạp vào bụng nó liên tiếp chứ không phải chỉ có một.

Hàn Kỳ Âm đạp cả vào đầu, vào bộ phận nhạy cảm của nó, trước đòn tấn công không ngừng nghỉ của cô, nó gầm lên một cái, móng vuốt lại cào qua bắp đùi trắng nõn. Nhưng cô giống như không biết đau là gì, điên cuồng đạp vào nó, cho đến khi con hổ phải lui lại vào góc tường, không dám ngẩng mặt lên, Hàn Kỳ Âm mới thở dốc lùi ra xa.

Cô ngồi bệt xuống dựa vào tường, chiếc lồng giờ giống như phân chia phạm vi lãnh thổ giữa cô và nó, không ai lại gần ai. Hàn Kỳ Âm nhìn nó liếm láp vết thương, gầm gừ nhè nhẹ, trong đôi mắt màu vàng kia không còn sự hung dữ như ban đầu, cô liền ném cánh tay trong lòng cho nó, con hổ ngửi ngửi một chút rồi ngoạm lấy xé ăn.

Hàn Kỳ Âm biết cô đã thành công thu phục được nó, con hổ không còn dám lại gần cô nữa. Cơn đau từ bả vai và bắp đùi bấy giờ mới lan truyền ra khắp cơ thể khiến đầu óc cô choáng váng, tầm nhìn phía trước đã không còn rõ ràng. Hàn Kỳ Âm phải cắn một cái thật mạnh vào môi để tránh cho mình ngất đi.

Tiếng bước chân từ xa truyền lại trầm ổn có lực, khỏi cần đoán Hàn Kỳ Âm cũng biết đây là ai. Ngoài một người đến xem cô thảm hại cỡ nào, còn có thể hốt xác cô không phải Cố Thâm thì còn ai vào đây nữa.

Bây giờ trong lòng cô thực sự rất tức giận xen lẫn uất ức. Vì sao hắn phải làm đến tận mức này để bắt ép cô? Sự thật đối với hắn quan trọng đến như vậy hay sao? Hàn Kỳ Âm nhớ mình chưa bao giờ làm tổn hại đến hắn, còn cứu mạng hắn không chỉ một lần, nhưng cái mà cô nhận lại chỉ là vết thương chồng chéo vết thương.

Toàn bộ vết thương này đều là vì hắn. Đây đều là do hắn ban cho.

"Tôi bảo cô phải giết nó cơ mà."

Cố Thâm không quan tâm cô nghĩ cái gì trong đầu, hắn luôn luôn làm theo ý mình.

Hàn Kỳ Âm nhếch đôi môi trắng bệch lên cười vì mất máu quá nhiều

"Lão đại. Anh cũng không bắt buộc nó sống hay chết, đúng không? Anh chỉ muốn ép tôi thôi..."

Lúc này cô đã không còn kiêng nể nói hết ra, Cố Thâm nghe xong ánh mắt bèn lạnh đi. Hắn ném cho cô một khẩu súng

" Giết nó đi."

Hàn Kỳ Âm không nắm lấy khẩu súng ngay, cô chỉ nhìn con hổ trước mắt, dáng vẻ nó cúi đầu liếm láp sau khi được ăn xong, còn liếc nhìn cô bằng ánh mắt e dè. Trong mắt Cố Thâm có lẽ cả cô và nó đều chỉ như con kiến dưới chân hắn, hắn muốn ai sống, thì người đó sẽ được sống, còn hắn muốn ai chết, thì kẻ đó sẽ phải chết.

Hàn Kỳ Âm không còn sức nữa, nếu không chắc chắn cô sẽ cười thật to vào mặt hắn. Cố Thâm đẩy cô vào đây mục đích muốn cô chết đi, vậy mà không ngờ cô lại sống sót. Còn con hổ kia, nó vốn không có tội gì, bản tính hoang dã ăn thịt của nó là bản năng, thế mà bây giờ hắn lại muốn cô chính tay giết chết nó.

"Lão đại... Tôi thực sự muốn biết trái tim anh làm bằng gì...?"

Cô thều thào nói, còn Cố Thâm không trả lời mà ra lệnh lạnh lùng

"Nếu cô không giết nó. Thì cô sẽ chết."

Hàn Kỳ Âm cười "haha" một tiếng nhạt nhẽo, nếu hắn không bắn cô chết bây giờ, thì hắn cũng ép cô chết vì mất máu thôi.

Cô cất tiếng nói

"Tôi đã nói rồi. Dù anh có ép tôi chết thì tôi cũng sẽ không nói. Còn anh đã không tin tôi, chi bằng... Giết tôi đi. Dù sao đối với lão đại, tính mạng này của tôi chả là cái gì."

Ánh mắt Cố Thâm đã vô cùng lạnh lẽo, hai tên thuộc hạ bên cạnh hắn sớm đã toát mồ hôi hột. Lần đầu tiên có người dám nói với hắn những lời như thế, Cố Thâm thản nhiên mở cửa sắt bước vào, hai tên thuộc hạ tưởng hắn sẽ giết cô, con hổ ngước lên nhìn hắn rồi lại cúi đầu tiếp tục liếm láp, dường như nhận ra hắn là chủ nhân nên không tấn công.

Bỗng hai cánh tay hắn bế cô lên, cánh tay rắn chắc như gọng kìm ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé dính đầy máu, tầm mắt Hàn Kỳ Âm đã mờ ảo nhưng cô vẫn ý thức được mình đang ở trong lòng hắn. Bởi vì cô nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Hắn kề sát vào tai cô thân mật, nhưng lời nói ra lại khiến cô sởn da gà

"Hàn Kỳ Âm. Muốn chết? Không dễ thế. Bắt đầu từ bây giờ, cô nên nhớ rằng cô chỉ thuộc về một mình tôi, bao gồm cả tính mạng của cô. Cố Thâm này đã muốn biết điều gì, thì cô che giấu cũng vô ích. Hôm nay, chỉ là đòn cảnh cáo dành cho cô mà thôi."

Nói xong, hắn còn hôn lên dái tai cô một cái, điều này ngược lại không làm cô vui mừng mà là sợ hãi. Hàn Kỳ Âm muốn nhảy ra khỏi vòng tay này của hắn ngay lập tức, nhưng toàn thân không có một chút sức lực nào, chỉ có thể mềm nhũn tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Ở bên cạnh Cố Thâm, giống như là ở bên con hổ đó, hắn ra tay tàn nhẫn máu lạnh rồi lại bất ngờ thay đổi một trăm tám mươi độ với cô. Thái độ vừa đấm vừa xoa này của hắn quả thực khiến cô không thể nào lường trước được.

Hàn Kỳ Âm nhắm mắt. Có lẽ cả đời này, số phận của cô đã bị trói chặt lại với hắn, mãi mãi không thể thoát ra được...