Dốc Tình: Thượng Tướng, Xin Buông Tha Vợ Ngốc!

Chương 29: Kẻ xấu xa năm đó



Bên trong phòng làm việc riêng, Bối Nhuận Dư bế Điền Điền xoay vài vòng, anh không tiếc lời mà khen ngợi con trai của mình:

- Hôm nay con trai của cha đẹp trai quá! Rất ra dáng một người lính đó nha!

- Vâng, về sau con sẽ thành một người tài giỏi giống cha.

Điền Điền vui vẻ nói theo anh, Tử Ngai chỉ đứng ở một góc khác, đôi tay khéo léo bày biện đồ ăn trưa ra bàn giúp Bối Nhuận Dư. Bữa nay cô và Điền Điền cũng sẽ ăn cùng anh, nên phần thức ăn khá đầy.

Bối Nhuận Dư rất biết ơn vì những điều Tử Ngai đã làm, anh bế Điền Điền đi tới, hai cha con lần lượt hôn lên má bày tỏ sự yêu thương đối với Tử Ngai. Tử Ngai cũng theo vậy mà hôn đáp trả hai cha con.

Hôm nay Tử Ngai có nấu món tôm hấp, Bối Nhuận Dư liền chủ động lột vỏ tôm cho hai mẹ con Tử Ngai, mặc cho tôm được giữ trong cặp lồng giữ nhiệt, con nào lúc cầm lên cũng bốc màu khói trắng.

Những ngón tay to dài của anh, di chuyển nhanh chóng và dứt khoát, từng con tôm được bóc vỏ sạch sẽ bỏ đều vào chén của Tử Ngai và Điền Điền. Cho đến khi lột xong vỏ tôm, chén của hai mẹ con cô đã đầy ụ, còn của Bối Nhuận Dư thì trắng bóc.

Tử Ngai liếc xéo anh một cái, tay gắp vài con bỏ lại vào chén của anh, miệng bắt đầu càu nhàu, đích thị như một người vợ khó tính:

- Em nấu cho anh, mà anh không chịu ăn! Lẽ nào chê đồ em nấu hả?

- Không phải, chỉ là món ăn nào ngon nhất, anh đều muốn dành cho em và con.

Không ngờ Bối Nhuận Dư dẻo miệng đến thế. Tử Ngai đỏ mặt, môi chép chép lẩm bẩm nói gì đó. Hồi xưa thì chắc cô sẽ không hiểu mấy lời trêu đùa hay thả thính của anh, nhưng bây giờ cô hiểu được sơ sơ rồi, nghe xong chỉ thấy xấu hổ không nói thành lời.

Điền Điền là đứa trẻ ngoan, cậu cũng rất biết chủ động nhường phần ăn nhỏ của mình và đưa cho cha. Bối Nhuận Dư cười vui vẻ, trong lòng đầy sự thoả mãn. Vợ đẹp con ngoan, đây vốn là điều mà ai cũng muốn có khi lập một mái ấm riêng cho mình.

Một nhà ba người chầm chậm ăn xong bữa cơm trưa. Bối Nhuận Dư dẫn hai mẹ con Tử Ngai đến nhà vệ sinh rửa tay, phòng vệ sinh nam cách phòng của nữ tầm 200 mét, Bối Nhuận Dư dẫn Tử Ngai đến trước, rồi sau đó anh mới đưa Điền Điền vòng ngược hướng để đến nhà vệ sinh nam.

Tử Ngai đã quen sử dụng vòi nước hiện đại ở đây, nên cô không có chút bỡ ngỡ nào. Lúc đứng trước gương, Tử Ngai nhe răng ra cười với bản thân, nào ngờ lại phát hiện có miếng gì đó xanh lè nằm trong kẽ răng. Hai má của cô đỏ lên, tựa như đỉnh đầu có thể bốc ra làm khói trắng.

Cô nhanh chóng súc miệng bằng nước máy, rồi dùng ngón tay đưa vào miệng khựi ra. Đang loay hoay xử lý, bất ngờ có người đi vào trong. Giọng nói của một người phụ nữ chín chắn và đầy lạnh lùng, ra oai.

- Cô là ai? Sao có thể là vợ chả Thượng tướng Bối được!

- Hả?

May mắn Tử Ngai đã giải quyết xong vấn đề ngay kẽ răng, cô nhanh rửa sạch tay, đầu ngẩng lên nhìn ở trong gương, người phụ nữ mặc quần chỉnh tề đứng nghiêm nghị sau lưng cô. Cô giật mình vội xoay đầu nhìn người thật.

- Là cô! Kẻ lừa gạt!

Có thể khuôn mặt của người lạ Tử Ngai chỉ có thể nhớ mang máng không chính xác, nhưng khi gặp lại, dựa vào giọng nói và đường nét mơ hồ trên gương mặt của người kia, là cô đã có thể nhận ra.

Cái người vừa bước vào nhà vệ sinh, thế mà lại là kẻ dối trá từng lừa gạt cô vào năm năm trước. Là người đó xấu xa chia cách cô và Bối Nhuận Dư nhiều năm trời, đã thế trong lòng cô còn mang theo chút oán hận nhỏ nhoi kia nữa.

Tống Hy lúc này mới nhận ra, vốn tưởng người tên Tử Ngai năm kia đã chết không toàn thây ở chân núi kia, ai mà ngờ Tử Ngai lại xuất hiện ở đây, đã thế nhan sắc, vóc dáng thay đổi vô cùng lớn, cô không còn cái dáng vẻ quê mùa, xấu xí kia.

Tống Hy giật mình, theo quán tính mà chân bước lùi về sau nửa bước. Giọng run rẩy:

- Cô…cô sao còn sống?

Tử Ngai bĩu môi không trả lời Tống Hy, cô vội chạy ra ngoài tìm Bối Nhuận Dư, phải trực tiếp mách lẻo và chỉ đích danh kẻ xấu cho Bối Nhuận Dư nghe mới được.

Có lẽ biết được ý đồ của Tử Ngai, Tống Hy theo bản năng giữ chặt một cánh tay của Tử Ngai, cô ta lôi mạnh không cho cô đi khỏi đây. Giọng gắt gao hỏi chuyện:

- Nói! Vì sao chứ…

- Buông tôi ra.

Tử Ngai giãy dụa muốn thoát, may mà thường xuyên làm việc nặng, nên sức lực không hề yếu ớt, có yếu thì cũng chỉ khi ở trước mặt Bối Nhuận Dư mà thôi.

Tử Ngai gạt bỏ bàn tay của Tống Hy ra khỏi người mình, vị trí Tống Hy vừa nắm giữ đã khiến làn da của cô đỏ nhạt lên. Tử Ngai bĩu môi, mắt liếc nhìn Tống Hy:

- Cô chờ đó.

Không muốn ở lâu với người xấu, Tử Ngai chạy vội ra ngoài tìm Bối Nhuận Dư, có lẽ Tống Hy biết mình không xong rồi, cô ta muốn giữ Tử Ngai lại, để thao túng chút tâm lý của cô, dù sao theo như điều tra trước kia, thì Tử Ngai vốn là con nhỏ dân núi ngu ngốc.