Dốc Tình: Thượng Tướng, Xin Buông Tha Vợ Ngốc!

Chương 7: Con trai ranh mãnh



Ánh nắng mùa hè luôn làm cho con người mang cảm giác cháy bỏng nhất. Tử Ngai đã lâu chưa được ngủ ngon đến vậy, giường lại êm ái, nhiệt độ trong phòng thoáng mát.

Chỉ riêng mỗi ngày eo, một hơi nóng rực áp bức lấy vòng eo của cô, tựa như nắng hè chỉ chiếu vào mỗi vùng eo nhạy cảm của cô vậy.. Cô vừa tỉnh giấc, mắt còn đang mơ hồ muốn mở rồi muốn nhắm tiếp.

Vật nóng bên eo bắt đầu di chuyển, từ eo đi xuống vuốt ve một bên mông của cô. Lúc này cô mới nhận thức được có gì đó không đúng, liền vội vàng mở mắt nhìn rõ nguyên nhân.

Khuôn mặt điển trai đầy nam tính của Bối Nhuận Dư đập thẳng vào mắt Tử Ngai, trong lòng nổi lên một tia dao động nhung nhớ, nhưng nghĩ tới việc anh từng đối xử với mình, trong giây lát cô liền thay đổi sắc mặt. Chân mày nhíu chặt, miệng hừ ra một tiếng rồi muốn ngồi dậy.

- Em muốn đi đâu?

Dù trải qua nhiều năm tháng làm việc vất vả, nhưng sức lực của Tử Ngai vẫn không bằng người đàn ông chinh chiến nhiều năm trong quân đội - Bối Nhuận Dư.

Anh bá đạo kéo cô nằm vào trong vòng tay của anh, hai tay siết chặt không cho cô thoát ra ngoài.

- Đáng ghét, xấu xa.... Thả em ra.

Bối Nhuận Dư xoay người, anh đặt Tử Ngai dưới nệm, ra người anh to lớn phủ hết ánh nắng mùa hè đang len lỏi vào phòng, bởi vì anh ở ngược sáng, nên Tử Ngai chỉ thấy một màu bóng đen trước mặt, cả người giống như bị giam vào cái hố lớn.

Tử Ngai bất giác nhớ tới những uất ức mình chịu suốt năm năm qua, sự ngu ngốc của bản thân, sự miệt thị của người đời, sự nặng nề, chèn ép trong công việc. Tất cả cô đều phải tự mình gồng gánh chỉ vì Điền Điền.

Cô có thể sống khổ, nhưng con của cô thì không được. Và tự bản thân cô cũng mang một chút khát khao để được gặp lại tên phản bội là anh.

Một số lời trong lòng không biết vì sao mà đã thốt ra thành tiếng lúc nào không hay. Từng lời cô nói ra chẳng khác nào vạn con dao đâm vào tim của Bối Nhuận Dư.

Nước mắt của anh chảy thẳng rơi xuống một bên má của Tử Ngai, hiếm khi thấy anh khóc, bất giác Tử Ngai cũng khóc theo. Cô oà lên như một đứa trẻ. Bối Nhuận Dư không chút bối rối mà cúi thấp người ôm chặt lấy cô, mắt anh cũng rơi lệ, nhưng cuống họng không phát thành tiếng.

Anh tìm kiếm đôi môi căng mọng thân thuộc của đối phương, động tác nhẹ nhàng ngậm lấy nó. Hơi thở nóng rực hoà quyện với Tử Ngai. Cô thút thít bị anh chặn đi âm thanh ở cuống họng.

Có rất nhiều nỗi nhớ, nỗi đau mà Tử Ngai muốn bày tỏ ra với anh, nhưng sau cùng, tất cả đều bị tiếng khóc của mình, và nụ hôn say đắm của anh ngăn cản lại.

Hai bên má đỏ hừng hực, không khí bị gò ép ngộp thở. Bối Nhuận Dư nhận ra, anh quyến luyến buông tha đôi môi say đắm của người kia.

- Đồ ngốc, đến giờ mà vẫn chưa nhớ cách hôn sao?

Tử Ngai liếc mắt nhìn anh, đôi mắt đã bị nhấn chìm bởi giọt nước lấp lánh, nó không hề mang mốt chút gì uy hiếp đối phương cả.

Cô đánh lên vai anh, giọng nghèn nghẹn cố gắng nói thành câu:

- Hứ, ngốc ngốc cả nhà anh. Anh mới là kẻ ngốc. .

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

- Ừm, là anh ngốc. Bởi vì nó mà anh đã xém chút đánh mất em và con rồi. Anh xin lỗi....

Tử Ngai chớp mắt nhìn anh, môi mấp máy muốn nói gì đó, bất ngờ phía ngoài cửa có tiếng khóc oà lớn lên.

Lúc này mới chợt nhớ tới con trai quý giá của mình, cô dùng sức đẩy Bối Nhuận Dư ra, anh không phòng bị nên trượt chân đập mông xuống sàn. Một tiếng rầm vang dội vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.

Tử Ngai vô thức phụt cười ra thành tiếng, nhưng đầu không hề quay lại nhìn anh, mà bước chân gấp rút chạy ra ngoài tìm Điền Điền.

Điền Điền cũng vừa mới tỉnh dậy, tối qua vì quá mệt, nên cậu ngủ quên trời quên đất. Lúc sáng thì có mơ màng thức, nhưng cảm giác nệm mình nằm vô cùng ấm áp lại còn có đàn hồi tốt. Cậu vô thức ngủ tiếp, cho đến khi thức dậy.

Lúc này đầu óc mới tỉnh táo hẳn lên, bên cạnh không có mẹ đâu hết, còn bản thân thì nằm ở một nơi xa lạ. Vì quá sợ hãi nên cậu khóc lớn lên, mắt nhìn thấy có cửa là chạy vội mở ra.

Tử Ngai nhìn thấy Điền Điền đang đứng khóc ở trước cửa phòng bên cạnh, vóc dáng nhỏ bé đáng thương. Tử Ngai chạy tới ôm cậu lên tay, cậu cũng rất biết thuận theo mà vùi đầu vào ngực mẹ.

- Điền Điền, mẹ xin lỗi con.

Đêm qua đáng lý cô ngủ bên cạnh Điền Điền, thế mà hôm nay tỉnh dậy thì thấy người bên cạnh đã biến thành tên nam nhân đáng ghét kia. Không cần đầu óc thông minh cũng nhận ra, tất cả là do Bối Nhuận Dư bày trò.

Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo liền xuất hiện. Bối Nhuận Dư phong thái đĩnh đạc, áo quần nghiêm chỉnh, vì trong quân đội nên anh thích kiểu tóc đầu đinh ngắn ngủn gọn gàng.

- Hai mẹ con đói rồi đúng không? Để anh nấu bữa cho hai người ăn.

- Mẹ ơi... Chú này là bạn mẹ hả?

Điền Điền lúc này mới ngó đầu ra nhìn. Bối Nhuận Dư cười vui vẻ đi tới, bàn tay to lớn xoa đỉnh đầu nhỏ đáng yêu của Điền Điền:

- Ta là cha của con.

- Hả? Chẳng phải cha của Điền Điền đã hóa thân thành cục đá rồi sao?

Điền Điền ngây ngô nhìn Bối Nhuận Dư, sau đó lại nhìn về hướng của mẹ. Cậu muốn một lời giải thích rõ ràng từ mẹ mình. Nhưng Tử Ngai lại giả vờ làm ngơ, cô nheo mắt nói:

- Ây da, mẹ đói bụng quá, làm sao đây Điền Điền?

Nghe mẹ nói thế, Điền Điền không quan trọng chú đẹp trai trước mặt có phải là cha của mình hay không nữa. Cậu lo lắng và nói với Bối Nhuận Dư:

- Chú mau nấu đi, mẹ con đói rồi ạ.

Bối Nhuận Dư nghệt mặt ra, tại sao vợ anh thì hiền lành, đơn thuần như bánh bao, mà sao con trai của anh lại ranh ma thế này. Nhưng thôi kệ, trước mắt vẫn là phải cố lấp cái bụng rỗng của Tử Ngai trước đã. Cô đói bụng thì anh lại sót.

Anh biết hai mẹ con đã lâu ngày không ăn được tử tế, nên buổi trưa anh chỉ nấu một nồi cháo trắng, ăn chung với hột vịt muối đơn giản. Anh sợ ăn dầu mỡ thì bụng sẽ sinh ra phản ứng kịch liệt, và dạ dày bị trào ngược.

Mùi thơm của cháo trắng hòa quyện trước cánh mũi của hai mẹ con Tử Ngai. Bụng Điền Điền kêu lên tỏ ý đã đói meo. Còn Tử Ngai thì lại đắm chìm trong những ký ức xa vời của mình.

Rõ ràng là đã trôi qua tận năm năm, nhưng giờ phút này, đối với cô nó chẳng khác gì một cái chớp mắt đã qua ngày.

Bát cháo trắng nhỏ, đơn giản nhưng bữa ăn lại chứa nhiều sự sâu sắc khó tả. Ăn một ngụm cháo, hơi ấm của nó lan toả vào khắp cơ thể của Tử Ngai, cô cúi thấp đầu, môi cong nhẹ hồi tưởng lại những ngày xưa đó của anh và cô dưới mái nhà cũ kỹ.