Độc Tôn Tam Giới

Chương 992: Giang Trần bị nhốt 1



- Người có duyên, nhất định ngươi đang hiếu kỳ, tại sao mà vận khí của ngươi lại tốt như vậy. Tám cung còn lại của Cửu Cung đều là tử địa và tuyệt địa, chỉ có một cung là sinh môn, hết lần này tới lần khác ngươi lại bị đưa tới sinh môn đúng không? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ngươi chiến thắng tham niệm của bản thân mình. Có thể chiến thắng tham niệm của bản thân mình, tuy rằng thành tựu chưa cao bao nhiêu, thế nhưng ít ra cũng chứng mình ngươi không phải là người không từ mọi thủ đoạn. Mà loại người này mới có tư cách kế thừa truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái ta.

Giang Trần biết rõ mỗi một sắp xếp của Đan Tiêu cổ phái này đều đã tính toán vô cùng kỹ.

Bắt đầu từ trận pháp vây quanh Huyễn Ba sơn, từng tầng, từng tầng một, không ngừng đan xen lẫn nhau, cơ hồ không có bất kỳ sơ hở nào. Nếu như đứt gãy giữa chừng ở bất kỳ khâu nào thì cũng sẽ không tới được đây.

Mà hắn có thể tới được đây quả thực tổng hợp rất nhiều nhân tố.

- Dưới bức tượng của tổ sư trong Tổ Sư nhai có linh lực dao động, vậy mà ngươi lại không có bất kỳ dị động nào. Điều này nói rõ ngươi không phải là người tham lam, một khi ngươi bị linh lực kia hấp dẫn làm dị động, cho rằng ở dưới chôn vùi bảo tàng gì đó. Lại không thèm để ý tới thánh địa của tổ sư, di chuyển bức tượng của tổ sư, như vậy... Cho dù không bị cấm chế bên trên giết chết thì cũng sẽ bị Cửu Cung trận pháp cuốn vào trong tử địa, tuyệt địa.

Giang Trần nghe vậy lúc này mới chợt hiểu ra, lúc trước hắn cũng đã suy đoán ra được một chút.

Bây giờ nghe nói tới những lời này, hắn mới biết được bản thân không có di chuyển bức tượng tổ sư kia là hành động sáng suốt cỡ nào.

Nếu như đổi lại là những người khác, nhìn thấy linh lực nồng đậm như vậy, muốn chiến thắng tham niệm của mình quả thực cũng không dễ dàng. Cũng bởi vì Giang Trần không muốn, bản thân lại cảm thấy kính trọng cho nên mới không di chuyển bức tượng tổ sư kia, cho nên hắn mới không rước họa vào thân.

Giang Trần không thể không bội phục Đan Tiêu cổ phái này, từng bước, từng bước bố trí, quả thực sắp xếp vô cùng ảo diệu.

Đưa hắn tới mười vạn ngôi mộ chôn vùi quần áo và di vật, khiến cho hắn rung động vô cùng lớn.

Sau đó lại dẫn tới vách núi đá có những văn tự này, tiến thêm một bước đánh vào tâm lý của hắn.

Nếu như là một người thực sự có tâm bất chính, cho dù sau khi nhìn thấy những thứ này, đến nơi có bức tượng của tổ sư, nhìn thấy lợi nhất định sẽ đào lên, nhất định sẽ không nhân từ nương tay.

Mà nếu như là người có tinh thần trọng nghĩa, đã bị mười vạn ngôi mộ chôn y phục và di vật cùng với văn tự trên vách núi đá làm ảnh hưởng, trong lòng sẽ sinh ra cảm giác sùng kính với Đan Tiêu cổ phái. CHo nên sẽ không đành lòng động tới thánh địa của tổ sư Đan Tiêu cổ phái.

Không thể không nói, sắp xếp như vậy chẳng những thấm nhuần nhân tính, huống chi lại còn đem nhân tính vào trong những sắp xếp, an bài của mình.

Một khi là người tâm thuật bất chính, căn bản không có khả năng nhận được sự tán thành của Đan Tiêu cổ phái.

Mà nếu như là thế hệ hậu nhân, sẽ giống như Giang Trần vậy, được đưa tới sinh môn duy nhất trong Cửu Cung trận.

Thanh âm kia nói xong, động phủ lập tức trở nên tĩnh lặng không có lấy một tiếng động.

Giang Trần cảm ứng một chút, phát hiện ra bốn phía động phủ này có lẽ không có cấm chế nguy hiểm gì, cho nên lúc này hắn mới từ từ đi vào bên trong.

Từ bên ngoài xem ra động phủ này cũng không lớn.

Nhưng mà sau khi đi về phía trước, vượt qua mấy hành lang, hắn lại phát hiện ra động phủ này không ngờ lại có động thiên khác. Từng tầng từng tầng, có một loại cảm giác liên miên không dứt.

Giang Trần đi tới một nơi trong động phủ, đi vào nơi giống như tàng thư các. Nơi này có ba tầng, tràn ngập các loại sách cổ trên giá sách.

Mà từng dãy giá sách không ngờ lại không nhiễm một hạt bụi nào, giống như tuế nguyệt vô tận căn bản không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào trong động phủ.

Giang Trần biết rõ, trong này có lẽ có bảo hộ đặc thù gì đó.

Trong này có một cái bàn đơn giản, bên trên bày biện bút, giấy, nghiên mực, một cái bút lông cổ xưa đặt ở bên cạnh,

Mà bên cạnh bút lông mày bày biện một cái nghiên mực đuôi rồng, bên trong còn có mực nước.

Dường như vừa mới cách đây không lâu, chủ nhân nơi này còn đang viết thứ gì đó ở đây. Mà giờ phút này lại giống như vừa vặn đi ra ngoài vậy.

Giang Trần dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn qua nét bút còn chưa hoàn thành, trong lúc nhất thời có chút ngây người.

Từ thời đại thượng cổ cho tới bây giờ, bao nhiêu năm tuế nguyệt đi qua, không ngờ mực lại không đông kết lại, xem ra chủ nhân nơi này đã tốn không ít tâm tư vào trên động phủ này.

Giang Trần không khỏi hiếu kỳ đi tới cái bàn kia, nhìn lên quyển trục đang được viết dở kia.

- Tông môn của ta ăn linh lực thiên địa, được chúng sinh kính ngưỡng. Cường địch bên ngoài xâm lấn, chúng ta không lùi bước, đón đầu cường địch, bảo hộ gia viên, cho dù chết cũng không hối tiếc.

Chữ trên quyển trục này cũng không nhiều lắm, thế nhưng từng chữ, từng chữ một khiến cho người ta có cảm giác khí thế mà trước nay chưa từng có.

Giang Trần suy đoán, người viết xuống mấy chữ này hẳn là người quyết đoán, trước khi sắp xuất phát mới viết xuống mấy chữ này, có lẽ còn chưa viết xong đã rời khỏi nơi đây.

Giang Trần nhìn vào cũng không phát hiện ra manh mối cụ thể về cường địch bên ngoài.

Nhưng mà đây đều là chuyện xưa từ thời thượng cổ, hắn nghĩ lại Thần Uyên đại lục hiện tại vẫn sống tốt như vậy, có lẽ người bên ngoài cũng không có thống trị được Thần Uyên đại lục.

Giang Trần không phải là người quan tâm tới chuyện từ thái cổ, kỳ thực hắn càng muốn biết lai lịch của Thần Uyên đại lục này hơn. Hắn muốn biết Thần Uyên đại lục này rốt cuộc có một chút liên quan nào tới kiếp trước của hắn hay không.

Đan Tiêu cổ phái này ở thời thượng cổ, có lẽ thực sự có thể có được một ít manh mối cũng không nhất định.

Giang Trần ngồi ở trên cái ghế, cầm một ít quyển trục trên bàn. Những quyển trục này hiển nhiên đều là một ít ghi chép thường này của chủ nhân nơi này.

Giang Trần nhìn một hồi, trong lòng âm thầm ngạc nhiên.

Bên trong những nghi chép này không ngờ lại nói, một khi tiến vào khu vực hạch tâm của Đan Tiêu cổ phái này, muốn đi ra ngoài nhất định phải nắm giữ những yếu quyết quan trọng về trận pháp của Đan Tiêu cổ phái.

Bởi vì đại trận phong sơn của Đan Tiêu cổ phái này chỉ có bên ngoài tiến vào được, mà muốn từ bên trong đi ra ngoài thì nhất định phải khống chế cả trận pháp phong sơn.

Mà trận pháp phong sơn này, tất cả trận pháp lớn nhỏ tối thiểu cũng có trên trăm trận pháp tạo thành.

Thân thể Giang Trần run rẩy, nhìn vào trong những ghi chép kia mà có chút kinh ngạc tới ngẩn người.

Muốn khống chế tất cả trận pháp trong Đan Tiêu cổ phái, muốn làm được chuyện này cần tới bao giờ a.

Chuyện đầu tiên, trong ghi chép này dường như cũng đã ngầm nói qua, kém nhất, kém cỏi nhất nếu như muốn khống chế cả đại trận phong sơn ít nhất cũng phải có tu vi Thánh cảnh.