Độc Tôn Vô Thượng

Chương 10: Nói xong



Hồn Ly đã chết như thế. Yên lặng!

Không ai dám lên tiếng, ánh mắt sợ hãi nhìn thanh niên đồ trăng đứng chắp tay ở giữa sân...

Liễu gia chủ liếc nhìn đám đông xung quanh, rồi nhìn Lục Nam Chước, lấy hết can đảm cúi người, nghiến răng nói: "Cảm... cảm ơn hôm nay đại nhân đã giúp đỡ..."

Lục Nam Chước liếc nhìn Liễu gia chủ một cái, rồi liếc sang Liễu Nguyệt bên cạnh, thản nhiên nói: 'Không có gì, sau ngày hôm nay, ta với Liễu gia ngươi đã thanh toán xong."

Thanh toán xong? Cái gì mà thanh toán xong? Trong lòng Liễu gia chủ đầy nghi hoặc, trên đầu hiện lên dấu chấm hỏi lớn.

“À..” Liễu gia chủ vừa muốn nói gì đó...

Chỉ thấy Liễu Nguyệt ở bên cạnh chậm rãi tiến lên, cúi đầu thi lễ với Lục Nam Chước.

"Ngày đó chỉ là một chuyện nhỏ, khác xa việc đại nhân giúp đỡ bọn ta hôm nay, ai nặng ai nhẹ Liễu Nguyệt tự rõ lòng mình, mong đại nhân cho Liễu gia một cơ hội đền ơn."

Liễu Nguyệt nở nụ cười, đôi mắt nhìn Lục Nam Chước nói nhỏ. Không đợi Lục Nam Chước đáp lời, nàng tiếp tục nói:

"Hôm đó Liễu Nguyệt vô lễ, hành động hôm đó của ta không hề có ý xúc phạm đại nhân... Nếu biết đại nhân có thực lực như vậy, Liễu Nguyệt tuyệt đối sẽ không làm thế, xin đại nhân thứ tội..."

Nói xong, nàng lại cúi đầu thi lễ.

Liễu gia chủ sửng sốt.

Ra là Liễu Nguyệt từng giúp đỡ tiền bối này, không ngờ... Nhưng nghe Liễu Nguyệt nói đã từng xúc phạm tiền bối, ông ta giật mình sắc mặt tái đi!

Thì ra là thế.

Đám đông hiểu ra, Trần gia chủ cũng hiểu ra, trước đó còn tưởng Liễu gia bám được cặp đùi to như vậy, dọa Trần gia chủ giật mình!

Ông ta thở phào nhẹ nhõm.

May quá, may quá, chứ không thì cục diện thế vạc ba chân ở Mạc Thành này sợ là sẽ bị phá vỡ.

Phủ thành chủ, Liễu gia, Trần gia.

"Không cần. Không có chuyện gì thì ai về nhà nấy đi!" Lục Nam Chước nói ngắn gọn, rồi chuẩn bị lách qua đám đông trở về quán trọ.

Thấy vậy, Liễu Nguyệt khẽ cắn môi, nhưng cũng không dám nói thêm gì.

"Đại nhân chờ đã, đây là con trai của nhà ta, về hành vi ngày đó ta xin thay nó tạ tội với ngài, súc sinh kia, quỳ xuống!" Không biết tự lúc nào Liễu gia chủ kéo Liễu Đăng tới giữa sân.

Bịch!

"Tiền bối, ngày đó là tội của ta, ta đáng chết ngàn lần! Thỉnh cầu đại nhân trách phạt!" Liễu Đằng quỳ sụp xuống đất, sắc mặt tái mét.

Lục Nam Chước thực ra đã sớm nhìn thấy Liễu Đằng, nhưng hắn lười tính toán, hơn nữa chước nguyên tỉnh của ngày đó giúp hắn không ít.

Trong ánh mắt mong đợi của ba người Liễu gia, Lục Nam Chước nói: "Đứng dậy, ai về nhà nấy đi."

Liễu gia chủ thở phào nhẹ nhõm, Liễu Đằng cũng vui mừng lắm!

Lục Nam Chước nói xong liền đi về phía đám đông, đám đông nhanh chóng tạo ra lối đi cho hắn đi qua.

Phù! "Mọi người giải tán đi!" Trần gia chủ thở ra nhẹ nhõm, hô †o với đám đông rồi vung tay, nhanh chóng quay về phủ, ông ta phải chuẩn bị lễ vật!

Ba người Liễu gia cũng vội vã quay về phủ, những kẻ thông minh đều cùng một ý đồ.

"Lục huynh Lục huynh! Tiền... Tiền bối... Ha ha..." Tên trẻ tuổi đánh cược với Lục Nam Chước vội vã chạy theo, cho đến khi thấy ánh mắt của Lục Nam Chước, giọng

điệu của hắn ta hạ thấp đi và sửa lại cách xưng hô:

"Ngươi lại theo ta làm gì nữa, Tiểu Thanh Long." Lục Nam Chước nhìn thanh niên này hỏi.

Thanh niên sững sờ, thế mà bị nhận ra bản thểt

"Ha ha, tiền bối, ta không biết ngươi đang nói gì cả, ta đánh cược thua rồi, ta nói là làm, làm tạp vụ hầu hạ hai tháng!" Thanh niên vỗ ngực ra vẻ nghiêm túc.

"Không cần."

Thấy Lục Nam Chước từ chối, thanh niên quýnh lên:

"Tiền bối, cho ta cơ hội này đi, ngài xem, ngài đi một mình bên ngoài cũng bất tiện phải không? Ta có thể bưng trà rót nước gì đó, cũng tiện cho ngài mà! Yên tâm, ngài không cần lo cho sự an nguy của tat Ta tự xử lý được!" Thanh niên vỗ ngực, ánh mắt hy vọng nhìn Lục Nam Chước.

Lục Nam Chước suy nghĩ một lúc, gật đầu rồi đi về phía quán trọ.

Thanh niên vui mừng khôn xiết, vội vã theo sau Lục Nam Chước.

"Ha ha, tiền bối, ta tên Ngao Thiên, ngài gọi ta là Tiểu Ngao, Tiểu Thiên gì cũng được!" Ngao Thiên theo sau Lục Nam

Chước, nhìn bóng lưng hắn cười nói.

"Sau này đừng gọi ta là tiền bối, gọi ta Lục huynh hay công tử đi." Lục Nam Chước nói mà không quay đầu lại.