Độc Tôn Vô Thượng

Chương 7: Dừng tay!



“Chưởng Thức Tam trọng kính!”

Liễu Nguyệt điên cuồng vận khí linh nguyên, giơ tay phải đã có ánh sáng nhạt bao phủ lên.

Một chưởng mạnh mẽ đánh tới ngực của Hồn Ly! Bùm!

Hồn Ly bị cỗ lực đạo này đánh cho lùi mạnh về sau mấy trượng!

Liễu Nguyệt nhíu mày nhìn Hồn Ly.

Chỉ thấy Hồn Ly cười khà khà thò tay vào trong chiếc áo choàng đen của mình và lấy ra một miếng hộ tâm đã bị hỏng, trên đó vẫn còn in dấu tay của Liễu Nguyệt, trên miếng hộ tâm đã có vết nứt!

“Ô Phá Hồn”.

“Ô Phá Hồn của ngươi cũng chỉ có một lần bổ sung năng lượng àI”

Hồn Ly nhìn chằm chăm vào Ô Phá Hồn trong tay Liễu Nguyệt, nghĩ đến bức tường tinh thần lực vừa rồi đã vỡ thành từng mảnh nhỏ... Hắn ta liếm môi, đúng là khó giải quyết mà!

Thấy thế, tâm trạng của Liễu Nguyệt hơi sụp đổi

“Giỏi quá, Hồn Ly này cũng quá được đó chứ, ngay cả miếng hộ tâm cũng đã chuẩn bị!”

“Ôi, không còn cách nào khác. Tuy rằng Hồn Sư có tinh thần lực cường đại, nhưng đáng tiếc cận chiến không phải là ưu thế. Chắc chắn hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Không thể để hắn ta phóng tinh thần lực, nếu chờ hắn ta phóng tinh thần lực, cho dù có bổ sung năng lượng lần cuối cùng cho Ô Phá Hồn thì cũng không thể đánh bại hắn ta. Phải cận chiến, tốc chiến tốc thắng.

Liễu Nguyệt nảy ra ý tưởng, lại lao về phía Hồn Ly!

Hồn Ly thấy thế, khoé miệng nở một nụ cười quái dị, bắt đầu kết ấn trong tay. Thân là Hồn Sư không giỏi cận chiến, thế

nhưng hắn ta lại lao về phía Liễu Nguyệt!

“Chết tiệt! Hồn Ly này dám xông về phía Liễu Nguyệt, hắn không muốn sống nữa à?”

“Làm ta giật mình! Bệnh thần kinh à? Đừng có chửi thề chứ, ngoan ngoãn xem đi!”

Đám đông ăn dưa rất phấn khích! “Hồn Tam Chưởng!” “Ô Phá Hồn phá cho tai”

Một chưởng ẩn chứa tinh thần lực trong phút chốc đã bị Ô Phá Hồn đâm tán loạn.

Sắc mặt Liễu Nguyệt rất nghiêm túc, chính là lúc này!

Linh nguyên màu cam bao bọc lòng bàn tay khác, võ thật mạnh về phía Hồn Ly.

Khi Liễu Nguyệt nghĩ răng đã nắm chắc phần thắng trong tay...

“Phù Ấn, Quy Linh Giáp.”

Lá bùa giấy đốt cháy trong lòng bàn tay Hồn Ly, trong nháy mắt toàn thân của hắn ta đã được bao phủ bởi một lớp mai rùa trong suốt màu xanh như pha lê, xung quanh là phù văn bay lượn!

Bùm!

Linh nguyên của một chưởng đánh xuống đã bị mai rùa hấp thụ hoàn toàn!

“Đáng chết! Huyền giai phù ấn! Sao có thể chứ!” Liễu Nguyệt nằm ngã trên mặt đất, nàng tuyệt vọng, Ô Phá Hồn không thể bổ sung thêm năng lượng nữa, nàng đã không còn thủ đoạn để ngăn cản Hồn Ly nữa!

“Huyền giai phù ấn! Chính là huyền giai phù ấn! Thật là xa xỉ"

“Năng lượng bổ sung của Ô Phá Hồn đã dùng hết, Liễu cô nương thua rồi!”

Sắc mặt của Liễu gia chủ tái nhợt, năm chặt hai tay! Sao thủ đoạn của Hồn Ly lại nhiều như thết

“Ha ha, lãng phí huyền giai phù ấn của ta. Thân là đệ tử của Đại Hoang Tông, ngươi cũng đủ kiêu ngạo đấy! Hãy chịu chết đi!”

Hồn Ly không định tha cho nàng, đây chính là Huyền giai phù ấn đấy.

Ngẫm lại là hắn ta cảm thấy đau lòng.

“Dừng tay!” Liễu gia chủ tiến lên, ông ta không thể trơ mắt nhìn Hồn Ly hạ độc thủ con gái mình.

“Dừng tay? Chỉ dựa vào một Võ Sư trung kỳ như ngươi à?” Hồn Ly khinh thường nói.

Liễu gia chủ tái mặt, không thể phản bác lại.

“Không biết các hạ cần gì, chỉ cần Liễu gia ta có, các hạ cứ cầm lấy!” Liễu gia chủ nói chắc như đinh đóng cột!

“Phụ thân! Người...” Liễu Nguyệt hơi xấu hổ, nàng bại trận, thậm chí còn làm liên luy đến người trong nhà.

“Cần gì à? Ta muốn mạng của ả ta! Ả muốn giết ta, trở về Đại Hoang Tông lĩnh công, ta không thể giết ả sao? Không sao cả, ta đã giết rất nhiều đệ tử của Đại Hoang Tông, nhưng vẫn chưa giết đệ tử thân truyền nào, nói vậy mấy kẻ cao cấp trong Đại Hoang Tông sẽ đẹp mặt lắm đây, khà khà!” Hồn Ly cười độc địa nói.

Liễu gia chủ nắm chặt hai tay.

“Tỷ tỷ!"

Liễu Đằng từ Liễu phủ đi tới, xuyên qua đám người, nhìn thấy Liễu Nguyệt nằm trên mặt đất, hai mắt nhất thời đỏ bừng!

“Súc sinh!” Hắn ta hét lớn rồi lao về phía Hồn Ly!

Nhưng lại bị phụ thân giữ chặt lại!

“Cút xuống cho ta. Làm càn! Không phải ta kêu ngươi ở nhà luyện công à? Đến đây làm gì? Muốn chết sao?” Liễu gia chủ rống to.

“Nhưng mà tỷ tỷ!” Liễu Đằng còn muốn nói tiếp.

“Cút xuống đây, đứng qua một bên nhìn đi, nơi này không đến phiên ngươi nói chuyện.” Liễu gia chủ đẩy hắn ta vào đám đông.

Đột nhiên một tiếng thở dài vang lên.

“Lục huynh, ngươi...”

Người thanh niên nhìn thấy Lục Nam Chước khẽ nhúc nhích.vn