Đế Vương Sủng Ái

Chương 287



Những người trên xe ngựa rõ ràng nghe lời của nàng nói trước, nhưng một thị nữ mặc bộ đồ màu hồng phấn bay ra từ trong xe ngựa, đáp xuống trước mặt của Lâu Thất.

Khinh công của cô ta quả thật đẹp mắt.

Nhưng hiện giờ ai thèm quan tâm khinh công của cô ta có đẹp mắt hay không, trong đầu trong lòng đám người Lâu Thất lúc này chỉ nghĩ đến bánh bao và trứng luộc thôi.

"Tiểu nha đầu này đang suy nghĩ vu vơ gì đó? Mau chóng dọn dẹp đống đồ này đi, ta phải mang theo." Thị nữ kia nâng cao giọng, sau đó mò từ trong eo đưa ra một cái ví tiền, trong ví móc ra một cục ngân lượng, quăng đến trước mặt của thiếu nữ một cách tùy ý.

"Không cần kiếm tiền thối lại, dư ra thưởng cho ngươi đó."

Thiếu nữ đó tay chân vụng về định đón lấy ngân lượng, nhưng vẫn không chụp được, để rơi lăn lóc trên mặt đất.

Cô định cúi người xuống nhặt, Lâu Thất hừ một tiếng, nói: "Lâu Tín! Đi xem thử có bao nhiêu bánh bao, chúng ta gói hết!"

"Vâng, cô nương!"

Lâu Tín lập tức tiến lên, ngó vào cái lồng đang chưng cất, đột nhiên kêu lên: "Cô nương, cái lồng này mới chỉ có mười hai cái bánh bao!"

Vả lại, một cái bánh bao cũng không lớn lắm, giống những gã tiểu tử thanh niên trai tráng như bọn họ, một miệng liền có thể nuốt sạch một cái.

"Dù sao thì cũng ăn lót bụng đỡ, vào trong thành thì dùng một bữa thịnh soạn, vào trong đó ngồi ăn, đi đi đi."

Lâu Thất vừa nói, kéo theo Trầm Sát đi vào lều trà. Bấy giờ trong lều trà chỉ có hai vị khách, trước mặt có bàn trống, đang uống trà, nghĩ chắc đã ăn hết bánh bao rồi.

"Đám người các ngươi có nói đạo lý không vậy? Bây giờ đi giành giật đồ hay sao?" Thị nữ kia vừa đến cũng không thèm đếm xỉa đến bọn họ, ánh mắt liếc sơ chỉ thấy đám người ăn mặc rách rưới tơi tả, đầu tóc bù xù, khuôn mặt dơ dái, giống y hệt ăn mày, cảm thấy nhìn thêm chút nữa sẽ làm bẩn mắt của cô ta, cho nên cô ta không thèm nhìn ngó bọn người Lâu Thất.

Nói ra thì, đã mấy ngày qua bọn Lâu Thất chưa được tắm rửa thay đồ rồi, bộ đồ đang mặc trên người, đã đánh lộn giết người chui động lết đất xuống nước, hiện giờ cũng chả nhận ra màu sắc ban đầu, và nhăn nheo như đống cải chua, đầu tóc cũng đích thực rối tung vô cùng, đoán chắc đám ăn mày trong thành còn sạch sẽ chỉnh tề hơn bọn họ một chút.

Kể cả Trầm Sát cũng không tránh khỏi.

Lâu Tín quay đầu nhìn mặt của cô ta, hé ra một hàm răng trắng: "Vị cô nương này nói chuyện thật là mắc cười, vốn dĩ bọn ta đến trước, muốn nói giật đồ, vậy cũng là ngươi giật trước đó."

Thiếu nữ đã nhặt cục ngân lượng lên, nhìn người này và nhìn người nọ, đi qua kia đưa cục ngân lượng và nói: "Cô nương, ngân lượng xin trả lại cho cô, đích thực là bọn họ đến trước..."

"Ngươi nói cái gì!" Sắc mặt của thị nữ thay đổi, "Ngươi có bị khùng không? Đám người này có ngân lượng trả cho ngươi sao? Một lũ ăn mày dơ bẩn!"

Lâu Thất đã tìm được chiếc ghế bên trong để ngồi xuống, nghe lời nói bèn cười ha hả, "Ngân lượng thì bọn ta thật sự không có. Lâu Tín, trả vàng kim đi."

"Vâng." Lâu Tín lập tức mò túi, mò ra một phiến vàng, nhét vào tay của người già đứng dậy đi ngang qua.

"Ông lão, nhanh nhanh lên bánh bao trứng gà cho chúng tôi, và cho thêm mỗi người một bát trà!"

Không ngờ ăn mày quả thật móc ra được phiến vàng, sắc mặt của thị nữ đen sầm vài phần, nhọn tiếng hét lên: "Thì ra, không chỉ là ăn mày, mà còn là kẻ trộm! Cũng không biết trộm phiến vàng từ đâu! Không phải tài vật của bản thân, còn dám sử dụng phung phí? Mau chóng cút cho ta, nếu không..."

Lời của cô ta còn chưa dứt, một phong chưởng đã tát qua mạnh mẽ, khiến cô ta ngã nhào trên mặt đất, và cút xa hai mét.

Trầm Sát thu tay về, nói với Nguyệt: "Đi lấy đồ ăn."

"Vâng." Đám người của Nguyệt cũng đã đói rồi, ai còn có thể nhẫn nhịn con thị nữ bị mù đứng đó giương oai giễu võ? Mấy người lập tức tự mình động tay, trực tiếp tự tay lấy hai lồng bánh bao và bưng trà lên, và lấy thêm chén đựng mười mấy quả hột gà luộc vét để lên đó.

Lâu Thất không thèm cầm đũa, cũng không quan tâm tay có dơ hay không, giơ tay liền lấy một cái bánh bao gặm lấy gặm để. Trầm Sát nhìn nàng, lắc đầu cạn lời. Hắn thì chậm rãi từ tốn cầm lấy đôi đũa, gắp một cái bánh bao, và từ tốn chậm rãi chắn một miếng.

"Chậc." Lâu Thất cảm thấy hắn thật vô liêm sỉ khi làm hành động rõ ràng chế nhạo hành vi của nàng.

Thị nữ kia bị té đầu quay vòng vòng, khó khăn lắm mới bò dậy được, thấy chỉ thoáng chốc, hai lồng bánh bao đã nằm gọn trong bụng của bọn họ, còn có người đang bắt đầu ăn trứng gà, cơn tức giận nén trong lồng ngực suýt chút nữa khiến cô ta tắt thở.

Nhưng khi nãy cô ta không thấy rõ là ai động thủ, nội lực thâm hậu kia khiến cô ta kiêng kị, đang cắn răng suy nghĩ có nên buông hai câu dữ tợn, trong xe ngựa đã truyền ra một giọng nói mất kiêng nhẫn: "Được rồi, về đây, mất mặt quá!"

"Vâng."

Thị nữ liếc nhìn hung dữ đám người trong lều trà, quay người nhảy lên xe ngựa, chui vào trong xe, rất nhanh, xe ngựa hất lên một đống cát bụi, phi nhanh về hướng của thành Nặc Lạp.

Và trong khoảng thời gian này, bọn người Lâu Thất nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa cũng lao vút về hướng đó, và xem ra đều là những chiếc xe ngựa sang trọng quý phái.

Lót dạ bằng hai cái bánh bao hai cái trứng gà, tuy Lâu Thất vẫn còn đói lắm, nhưng ít ra đói xanh mặt trong ánh mắt đã được giảm đi, nàng nhấp ngụm trà, một đôi đũa gắp chiếc bánh bao đưa đến miệng nàng, "Há miệng."

Đống bánh bao này, mỗi người chia ra được ba cái, hắn ăn hai cái, chừa lại cho nàng một cái. Lâu Thất không thèm khách sáo, à ú một tiếng gặm một miếng thật to.

Quay đầu nói với những người khác: "Trứng gà đừng ăn gấp quá, đói bụng lâu mà ăn liền trứng gà, lại uống trà, thì ruột sẽ bị quá tải đó."

Mọi người tuyệt đối vâng lời nàng, tốc độ lột vỏ trứng gà trên tay chậm dần lại.

Trứng gà luộc, Lâu Thất không thích ăn lòng đỏ, chỉ lột một quả ăn lòng trắng. Trầm Sát ăn đống lòng đỏ bỏ thừa lại của nàng, khiến chiếc cằm của Nguyệt suýt rớt xuống. Chủ tử bẩm sinh có một khí chất quý phái, giống như xuất thân từ đại thế gia, vốn dĩ không thể nào chia sẻ đồ ăn với kẻ khác, nhưng bây giờ hắn đút Lâu Thất ăn, ăn lòng đỏ Lâu Thất tự mình lột bằng chiếc tay dơ dái, chẳng thèm cau mày, dáng vẻ vô cùng tự nhiên.

Lâu Thất ăn lòng trắng, thấy hai ông cháu đứng bên cạnh nhìn bọn họ muốn lên tiếng, bất chợt nàng hỏi: "Hai người có chuyện muốn nói hay sao?"

Hai ông cháu ở đây mở lều trà đã được mấy năm, mỗi ngày đều gặp gỡ nhiều loại người, nếu vừa mới đầu họ cảm thấy những người này như ăn mày, thì sau khi nghe bọn họ trò chuyện mới biết được đám người này tuyệt đối không phải là ăn mày, huống chi bọn họ còn lấy ra được phiến vàng cơ mà.

Dường như đang do dự nên xưng hô nàng ra sao, Lâu Thất bây giờ nhìn ra dáng vẻ của một cô gái, nhưng nàng lại mặc y phục nam giới, với lại bộ quần áo và khuôn mặt dơ đến nỗi không nhận ra được bộ dạng ban đầu.

"Công, công tử." Ông lão trong tay cầm phiến vàng, "Đống bánh bao hột gà này, không cần nhiều tiền đến thế đâu..."

Lâu Thất còn tưởng bọn họ sẽ nói gì, nghe câu đó liền phủi phủi tay, chớp chớp mắt nói: "Vậy thì, tiền còn dư thừa, ông lão hãy cho chúng tôi thám thính một ít tin tức đi."

Hai ông cháu sững sờ: "Tin tức?" Bọn họ có tin tức gì để bán được sao?

"Ta thấy có rất nhiều xe ngựa lớn đi vội vào trong thành, thành Nặc Lạp gần đây xảy ra chuyện gì vậy?"

Vừa nghe nàng hỏi chuyện này, ông lão thở phào một hơi, "Công tử người không biết? Hai ngày trước, Tiêu gia lại có thần binh xuất lò rồi!"

Nghe câu nói này, Lâu Thất mở to con mắt, liền nghĩ đến chuyện, chiếc Băng Huyền Thiết Ngàn Năm cộng với máu của Tử Vân Hồ đã luyện ra được cây bảo kiếm rồi!

Nhưng vẫn chưa để nàng suy nghĩ kĩ vụ việc này, có một chuyện khác khiến nàng nhảy cẫng lên. "Không xong rồi!"

Trầm Sát cũng nghĩ tới chuyện này, "Tiểu hồ ly."

Đúng vậy, chẳng phải sao, chính là bạn Tử Vân Hồ U U đó!

Trời đất, nàng quên bẵng nó rồi!

Lúc này Lâu Thất đang bị đả kích hổ thẹn, "Làm sao đây, nó không phải còn ở lại chỗ hồ Vong Ưu chứ?"

Đám người Trần Thập cũng cảm thấy không tốt rồi. Hồ Vong Ưu, cá ăn thịt người, tuyệt đối là lần trải nghiệm ớn lạnh mà bọn họ nhớ đến.

Nguyệt đứng ra, "Cũng không cần đi theo con đường ban đầu chúng ta đi ra, đừng quên rằng, bọn người Đỗ Văn Hội cũng tìm được một lối ra khác ở hồ Vong Ưu, chúng ta vào thành tìm bọn họ, sau khi tìm được, thuộc hạ nhờ bọn họ dẫn đường, đi về hồ Vong Ưu tìm kiếm... U U."

Lâu Thất nhìn hắn. Tuy có thể đi về chỗ đó bằng con đường kia, nhưng nghĩ đến nơi đó luôn gợi cho người ta cảm giác ớn lạnh hết da gà, cái nơi âm u quái dị, có thể thoát ra đoán chắc không ai muốn vào đó lần nữa đâu. Và nếu là hồi trước, Nguyệt nhất định sẽ suy nghĩ cho Trầm Sát trước tiên, hắn phải đi theo bên cạnh Trầm Sát, tuyệt đối không chủ động xin làm giúp nàng chuyện gì đâu.

Nhưng hiện giờ hắn chủ động xin trước.

Tiếp nhận được ánh nhìn của nàng, Nguyệt nghiêm túc sắc mặt, không hề ẩn tránh đón nhận ánh mắt dò thám của nàng.

Đột nhiên Lâu Thất cười lên, "Được vậy."

Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Lần trải qua vòng nước xoáy trong hồ, hắn đương nhiên đã nhìn rõ, Lâu Thất đã thừa nhận thân phận Đế Phi của mình, từ nay về sau đương nhiên hắn không thể nhìn nhận nàng là thị nữ có địa vị thấp hèn hơn hắn như trước kia nữa. Đế Quân có thể không do dự nhảy xuống vòng nước xoáy vì nàng, thì từ đó trở đi địa vị của hai người bọn họ là bình đẳng.

Vả lại, trái tim của hắn đã bị nàng thu phục.

Hắn bèn lo sợ trong lòng Lâu Thất đối với hắn có khúc mắc, nhưng bây giờ Lâu Thất đồng ý cho hắn đi làm việc, vậy thì tốt, vậy thì tốt.

"Ông lão, thần binh đó là gì vậy?"

"Là một cây bảo kiếm, nghe nói, ngày thần binh xuất lò, đại công chúa vừa đến thành Nặc Lạp, nên làm chủ cho thần binh diện kiến với thế nhân."

Thiếu nữ kia tiếp lời: "Con người của đại công chúa thật tốt, không có ỷ vào thân phận công chúa hoàng thất trực tiếp đón thần binh về thành. Vả, bởi vì công chúa ban phát tin tức, nên hai ngày nay rất nhiều người tiến về thành Nặc Lạp, khách của chúng tôi cũng tăng lên đáng kể."

Bởi vì lý do này, hai ông cháu rất cảm kích Bắc Phù Dung.

"Nghe nói, Đông Thanh Ngọc thái tử cũng đang trên đường đến thành Nặc Lạp." Thiếu nữ nói về Ngọc thái tử, trên mặt có chút ửng đỏ.

Xem ra, sức thu hút của Đông Thanh Ngọc cũng mạnh lắm.

Nam tử ở bàn bên cạnh nghe đến đây nhịn không được bèn xen vô: "Đừng nói công tử và Ngọc thái tử, chắc các người không biết đâu, còn có hai nhân vật rất ghê gớm cũng sẽ đến thành Nặc Lạp đó."

"Đúng vậy đúng vậy, thật khiến người khác mong chờ." Một nam nhân khác liền nói với vẻ phấn khởi.

Xem ra, cây bảo kiếm đó vô cùng phi thường! Nếu không cũng không khiến nhiều người để tâm chạy đến thành Nặc Lạp. Lâu Tín nhìn Lâu Thất đang mày mò suy ngẫm, nhịn không được tiếp lời: "Hai nhân vật ghê gớm mà các ngươi nhắc đến là ai vậy?"