Đế Vương Sủng Ái

Chương 335



Sát khí lập tức biến mất.

Trầm Sát nhìn nàng, "Thất Thất không muốn giết nàng ta ư?"

"Nghe xem bà ta nói gì về quả Mỹ Nhân này đã."Ánh mắt Lâu Thất thoáng nhìn Bách Hoa Phu Nhân lóe lên ánh sáng, khóe môi hơi nhếch, "Nhưng, trước tiên, chàng có thể phế bỏ công phu của bà ta."

Bách Hoa Phu Nhân bỗng nhiên trừng mắt nhìn nàng: "Không được! Phế đi công phu của ta, ta sẽ không..."

Còn chưa nói xong, tay Trầm Sát đã bắn ra khí quyết, điểm trúng ma huyệt của bà ta, "Nói hay lắm, bổn Đế Quân sẽ cân nhắc việc không phế ngươi."

Bách Hoa Phu Nhânbị dọa đến hồn bay phách lạc. Bà ta vốn là một nhân vật hỉ nộ vô thường, xem mạng người như cỏ rác, trước kia bà ta đứng trên một đám thị nữ và trai bao giống như nữ vương cao cao tại thượng, nhưng chưa từng nghĩ đến, Đế QuânPhá Vực này còn hỉ nộ vô thường hơn cả bà, một câu nói khiến hắn không thích liền giết luôn, mà võ công của hắn còn mạnh như vậy! Hơn nữa, thanh kiếm kia, thật sự khiến lòng người sợ hãi!

Đa số con người đều bắt nạt người thiện sợ người ác, bà có thể ngang ngược với người khác, nhưng sau khi trải nghiệm sát chiêu củaTrầm Sát, bà cũng không dám kêu gào nữa.

"Ta, ta nói, ta nói."

Trán Bách Hoa Phu Nhân toát ra một lớp mồ hôi mỏng, thân thể cứng đờ đứng ở nơi đó, thanh âm hơi run rẩy, "Ta vô tình nghe được ở chỗ giáo chủ của Xà Hoa Giáo, chính là Xà Hoa Giáo, không biết Đế, Đế Quân đã từng nghe qua chưa?"

Trầm Sát ngay cả một ánh mắt cũng lười liếc nàng, Nguyệt thì suýt bị nữ nhân này kéo đi làm trai bao, cực kì căm ghét bà ta, "Có lời cứ nói, Xà Hoa Giáo, cùng ngươi chính là cá mè một lứa, chả trách các ngươi lại có quen biết."

Nam Cương Xà Hoa Giáo, lúc trước bọn hắn cũng từng gặp một lần ởBăng Nguyên, người của Xà Hoa Giáo kia đều là nữ tử, ai cũng cực kì xinh đẹp, quần áo thì mỏng manh, để lộ ra dáng người uyển chuyển, phong tình vô hạn, nếu các nàng nguyện ý coi trọng nam nhân nào, các nàng liền có thể kết thành một đoạn nhân duyên mong manh ngắn ngủi, ngay cả trên mảnh đất Nam Cương, Xà Hoa Giáo cũng là một bang phái khiến người khác cực kì chán ghét. Thủ đoạn của các nàng đều là quấn lấy người ta với sắc thái lộng lẫy như rắn độc, so với nữ tử phong trần trong chốn thanh lâu còn phong trần hơn gấp trăm lần, những nữ tử gia giáo đương nhiên chán ghét các nàng, nhưng ngay cả nam nhân cũng chưa hẳn là người người đều thích các nàng, bởi các nàng còn có sát khí, nói không chừng khi hai người đang mây mưa lại bỗng nhiên trở mặt, giết người như chơi.

Bách Hoa Phu Nhân muốn lắc đầu mới phát hiện mình căn bản không động được, đành phải nói: "Ta cùng với các nàng thật ra cũng không quen biết lâu, chỉ là, người đời thường gọi ta là Bách Hoa Phu Nhân, trong đó có một nguyên nhân, bởi ta rất có thiên phú nhận biết hương hoa, nên có lúc các nàng cần ta giúp tìm những đóa hoa phù hợp với loại rắn mà các nàng nuôi, lấy phấn của những bông hoa kia trộn cùng độc rắn, chính là phương thuốc tốt nhất giết chết nam nhân các nàng muốn tại thời điểm mây mưa kia."

Lâu Thất nhìn thoáng qua Thạch Phi, cắt ngang lời bà ta: "Ngươi nói thẳng về quả Mỹ Nhân đi, kể chuyện lan man như vậy làm gì?"

"Dạ, Đế Phi."Lúc này, Bách Hoa Phu Nhân biết nếu nói thêm câu nữa khiến Lâu Thất không vui, thì chắc chắn Trầm Sát sẽ lập tức giết bà ta, vậy nên lúc này cũng không dám nói lung tung nữa, "Một tháng trước, giáo chủ Xà Hoa Giáo tự đến tìm ta, muốn ta tìm giúp nàng một loại hoa có chút đặc biệt, sau đó lúc nói chuyện phiếm nàng liền nói về quả Mỹ Nhân trong truyền thuyết."

Quả Mỹ Nhân, mà không phải là hoa MỹNhân.

"Quả Mỹ Nhân, hương mỹ nhân. Nghe nói, quả Mỹ Nhân sinh trưởng ở trong tâm hoa, toàn thân trong suốt như ngọc, phát ra hương thơm kì lạ, lấy quả kia ngâm vào trong rượu hoa đào đã ủ mười năm, quả Mỹ Nhân sẽ hòa tan trong rượu hoa đào, nếu uống chén rượu kia, mặt mỹ nhân sẽ đỏ như uống rượu, ánh mắt như nước hồ mùa thu, sắc môi kiều diễm, dung nhan sẽ mãi mãi không phai tàn. Ngoài ra, sau khi uống rượu, thân thể sẽ có hương thơm kì lạ, chỗ tốt của hương thơm kia chính là khiến người khác khống chế không nổi mà sinh lòng muốn gần gũi."

Đám người nghe vậy đều nhìn nhau. Loại quả này, chẳng phải là mong ước của tất cả nữ tử trong thiên hạ sao? Có thể khiến dung nhan càng thêm xinh đẹp, còn có thể chống đỡ sự tàn phai nhan sắc theo thời gian, có ai không muốn?

"Đóa hoa kia, thật ra không có ích lợi gì, thứ có tác dụng chính là quả trong tâm hoa, quả kia chính là quả Mỹ Nhân. Nhưng nếu mỹ nhân không lập tức sử dụng, cần phải bảo quản cả bông hoa. Tức là phải ngắt cả đóa hoa xuống, hơn nữa, còn phải đào một khối đá tuyết ở trên đá mà hoa Mỹ Nhân sinh ra, khắc thành hộp, để bảo quản quả Mỹ Nhân. Như vậy, quả Mỹ Nhân sẽ luôn luôn tươi mới."

Lâu Thất nghe xong tấm tắc lấy làm kỳ lạ, liếc mắt nhìn đóa hoa kia, đóa hoa kia cực kì xinh đẹp, chỉ là không ngờ bên trong tâm hoa còn có thể kết thành một loại quả.

Nàng duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng gỡ những cánh hoa đang bao bọc tâm hoa, quả nhiên nhìn thấy một quả trắng muốt như ngọc, trong suốt, bên trong có một ít mạch quả màu trắng, hương thơm kì lạ xông vào mũi.

Quả này cực kì xinh đẹp, không ngờ nó còn có công hiệu như vậy.

Trầm Sát cầm Phá Sát, cắt lấy một khối ở nơi được gọi là đá tuyết trên tảng đá lớn kia, tăng thêm một chút nội lực, Phá Sát liền cắt đá giống như cắt đậu phụ, lập tức tạc ra một hộp đá giản dị.

Sau đó nói với Lâu Thất: "Hái hoa."

Hắn hoàn toàn không thèm khách sáo.

Lâu Thất cũng không định khách sáo, nhưng nàng vẫn không nhịn được nghiêng sang nhìn hắn một chút: "Sao thế, có phải chàng chê ta bây giờ vẫn chưa đủ xinh đẹp đúng không?"

Hắn chưa từng chê nàng không đủ xinh đẹp, trên thực tế, trong mắt hắn Lâu Thất là nữ nhân đẹp nhất, những nữ nhân khác trong mắt hắn đều biểu cảm cứng nhắc, chỉ có Lâu Thất trong mắt hắn là sống động nhất, hắn chỉ mong được thấy nàng cười, thấy nàng giận, sao có thể chê nàng không đủ xinh đẹp?

Hắn khẽ nâng mắt, "Nàng không muốn sao?"

Lâu Thất lập tức cười hì hì: "Sao có thể như vậy, mình không ăn cũng có thể mang đi đấu giá mà."

Nàng rất hào lòng với bộ dáng hiện tại của mình, nếu ăn quả này lại bỗng nhiên tăng thêm mấy phần kiều diễm, có lẽ chính nàng cũng sẽ cảm thấy không chịu nổi.

Nhưng, thứ này có rất nhiều người muốn, nếu nàng mang đi đấu giá, vậy chắc chắn sẽcó được một số tiền lớn.

Một nữ nhân có được loại quả này lại còn định bán đi, chắc cũng chỉ có nàng.

Bách Hoa Phu Nhân nghe thấy câu này liền nhịn không được, hỏi "Đế Phi, hay là Đế Phi có thể bán cho ta được không?"

"Không bán."Lâu Thất hái hoa, bỏ vào trong hộp đá tuyết, nhét vào bao vải mình để Trâm phượng hoàng bảy màu.

Hiện tại cái túi vải này là vô giá.

"Ơ? Cô nương, nơi này có một cái hộp bắn ra."

Bên trong vách đá bên người Trần Thập bỗng nhiên có một hộp bắn ra. Chiếc hộp kia vừa nhìn liền biết cũng được trực tiếp tạo thành từ đá tuyết thạch nơi đây.

Hắn lấy chiếc hộp kia ra ngoài, đưa cho Lâu Thất.

Lâu Thất nhận lấy lắc lắc, bên trong nhẹ bẫng trống trơn, chắc là chỉ đựng đồ vật như giấy viết thư.

Nàng mở ra xem xét, bên trong là một xấp lụa trắng.

"Chắc là do người bày trận để lại." Trầm Sát nhìn thoáng qua.

Lâu Thất cầm tấm lụa trắng kia lên, do dự hai giây, liền mở tấm lụa ra. Bên trong dùng mực nước vàng óng viết mấy dòng chữ, chữ viết chắc do nam tử viết, cứng cáp hữu lực.

"Có thể đi vào hang Đá Tuyết này, chắc chắn là hậu nhân của Hiên Viên gia ta, Hiên Viên Chiến có một thỉnh cầu, xin hãy mang quả Mỹ Nhân đến Lâu gia, tự tay giao cho Lâu Thiếu phu nhân Vân U, xin tặng một quyển kiếm phổ để tạ ơn."

Hiên Viên Chiến?

Lâu Thất hơi choáng váng.

Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Lại, hai người này có quan hệ gì? Còn có, không phải nàng chính là ngườ iLâu gia sao? Lâu Thiếu phu nhân Vân U, Lâu Hoan Thiên nói, Vân U chính là tên thời con gái của mẫu thân bọn họ, như vậy, phụ thân của nàng hẳn phải là thiếu gia Lâu gia chứ, sao lại lòi ra Hiên Viên Chiến nào đây?

Chẳng lẽ, mẫu thân nàng không yêu phụ thân nàng, mà yêu Hiên Viên Chiến này, kết quả hai người yêu nhau lại hữu duyên vô phận, không thể gần nhau sao? Không đúng, không phải hồi xưa Lâu Hoan Thiên nói Trâm phượng hoàng bảy màu kia là lễ vật phụ thân hắn tặng sao? Hơn nữa khi mẫu thân nàng ôm nàng đi xem giấy tuyên, nói phụ thân nàng vốn muốn vẽ chân dung của nàng, nghe giọng nói của mẫu thân, nhìn cặp mắt mang ý cười của mẫu thân, rõ ràng tình cảm giữa mẫu thân và phụ thân nàng rất tốt nha.

Còn có điều này, Trâm phượng hoàng này không phải bình thường chỉ có hoàng hậu mới có thể dùng sao? Tại sao một Thiếu phu nhân của Lâu gia lại có thể dùng Trâm Phượng Hoàng Cửu Vĩ?

Còn có, trước kia lúc nàng mơ thấy lão đạo sĩ thối, hắn từng mặc long bào vàng sáng chói, bộ dạng kia giống như Hoàng đế, chẳng lẽ Hiên Viên gia là Hoàng tộc?

Trong lúc nhất thời, Lâu Thất cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, tình huống này không phải quá phức tạp rồi sao?

Nhưng, nếu hắn muốn tặng quả Mỹ Nhân này cho mẫu thân nàng, nàng lại có thể giúp hắn chuyện này, sau này vẫn phải xem tình huống, Lâu gia kia và mẫu thân nàng rốt cuộc còn ẩn giấu chuyện gì, nàng cũng không biết rõ.

"Lâu gia, dù sao nàng cũng phải đi một chuyến." Trầm Sát cùng nàng đứng xem tấm lụa kia, sau khi thấy nàng xem xong kinh ngạc đến mức không nói nên lời, liền xoa đầu nàng, thấp giọng nói.

Lâu Thất khẽ gật đầu.

"Chờ kết quả bên phía đại ca rồi nói tiếp."

Lâu Hoan Thiên nói đến lúc tra ra kết quả, hắn sẽ đích thân thúc ngựa đến Phá Vực tìm nàng.

Dưới tơ lụa chính là một bản kiếm phổ, phía trên đề bốn chữ khiến mắt Lâu Thất lập tức sáng lên.

Thí Thần Kiếm Pháp.

Trầm Sát nhíu mày, "Đồ tốt."

"Chàng từng nghe qua?"

Trầm Sát truyền âm với nàng: "Thí Thần Kiếm Pháp là một bộ kiếm pháp trong truyền thuyết, dường nhưchưa có ai nhìn thấy, nhưng rất nhiều người nói chắc như đinh đóng cột rằng đây là kiếm pháp tốt nhất thiên hạ, nếu có thể phối hợp với kiếm tốt, thì bộ kiếm pháp này liền vô địch thiên hạ."

Lâu Thất lập tức nhét quyển kiếm pháp kia vào ngực hắn.

"Hửm?" Hắn nhìn nàng.

"Ta lại không luyện kiếm, chảng lại vừa khéo lại có kiếm, cho chàng luyện này."

"Được."Trầm Sát cũng không khách sáo với nàng, của nàng là của hắn, của hắn cũng là của nàng, hắn cảm thấy như vậy rất tốt, trong lòng rất dễ chịu.

Đạt được kiếm phổ này, là thù lao cực kì tốt dành cho bọn họ.

Hang Đá Tuyết này, xem ra chính là cái hang tặng người khác bảo bối, một chút nguy hiểm cũng không có.

"Ta đã nói hết rồi, có thể thả ta ra không?"Bách Hoa Phu Nhân lại kêu lên.

"A Tú đâu?" Lâu Thất hỏi.

"Ngươi nói nữ nhân kia sao? Ta cũng không giết nàng, lúc ra đi liền nhét nàng vào một cái tủ gỗ lớn trong nhà bọn hắn."

Thạch Minh Cơ đứng một bên nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại lập tức khẩn trương hô lên, "Lỡ không ai phát hiện ra nàng, hoặc nàng không tỉnh lại, thì chẳng phải nàng sẽ ngạt thở đến chết hoặc bị chết đói sao? Không được không được, nhanh lên, chúng ta phải mau chóng ra ngoài!"

...

Ra khỏi hang Đá Tuyết này rất đơn giản, bởi phía dưới tấm lụa phía đã ghi sẵn lối ra và các cơ quan, nhưng bọn hắn không ngờ rằng vừa bước liền nhìn thấy suối thần!

Hơn nữa, cách suối thần không xa chính là một gốc cây.

Nhưng khiến bọn hắn giật mình là ở dưới cây kia có một con kia Giác Điêu biến dị ngã trên mặt đất không nhúc nhích, hơn nữa một bên cánh của nó còn bị gãy mất một nửa, không ngừng chảy máu.