Đế Vương Sủng Ái

Chương 534



Kim Xảo Tiên hôm đó bị mấy người làm cho kinh hãi, không còn dám gây sự với Lâu Thất nữa, nhưng hôm qua Lâu Tín nói với cô ta mấy câu, ngược lại cô ta lại tưởng rằng Lâu Tín hôm qua dữ dằn chỉ là vẻ bề ngoài thực chất nội tâm rất tốt, vì thế hôm nay đối xử rất tốt với hắn lại còn gửi tặng điểm tâm cho hắn.

Hàn Mạc buổi tối lạnh thấu xương, càng đi vào trong gió càng lớn, buổi sáng và buổi tối gió rét vù vù thổi tới còn xen lẫn cả hoa tuyết, tạt vào mặt giá rét cắt da cắt thịt.

Nếu như không có áo bông dày, không có xe ngựa và than củi, đi mấy ngày trong môi trường này chắc sẽ bị chết cóng. Lâu Thất và mọi người cũng rất biết ơn đội ngũ Kim gia đã đồng ý cho họ đi cùng vì thế không mấy để bụng biểu hiện trước đây của Kim Xảo Tiên.

"Sa phu nhân, y thuật của phu nhân đúng là thiên hạ vô song, tại hạ có một thỉnh cầu, không biết Sa phu nhân có thể tới xem giúp lão gia chủ nhà chúng ta..." khi mọi người chuẩn bị cắm trại, Kim Nguyên tìm gặp Lâu Thất, dẫn theo cả Kim Tử Hạo.

Kim Tử Hạo hai ngày nay đều không dám nhìn Lâu Thất, vì hắn cảm thấy rất mất mặt, tưởng người ta là cừu non, kết quả thực lực của người ta không có gì để nói, điều này khiến tới giờ hắn vẫn chưa thể định thần lại được.

Lâu Thất sững người: "Lão gia chủ nhà các ngươi... Kim Lão?"

"Sa phu nhân quen biết lão gia chủ nhà chúng ta?" Kim Nguyên càng thêm kinh ngạc.

"Ông ta sao rồi?" Lâu Thất nhớ tới việc Tử Vân Hồ vốn là nàng giúp Kim Lão chuẩn bị cho cháu dâu tương lai của ông ta, nhưng sau đó xảy ra chuyện, U U do cơ duyên trùng hợp đã về lại với nàng, sau đó nàng cho người nghe ngóng tin tức của Kim Lão, biết ông bị thương nhưng không rõ thương tích ra sao.

Kim Nguyên thấy nàng thực sự quen biết với lão gia chủ, càng có suy đoán và kính nể thân phận của mấy người bọn họ: "Lão gia chủ nhà chúng ta bị dã thú kì quái cào bị thương ở lưng, mới đầu vết thương không có gì đặc biệt, nào ngờ vết thương lại bất ngờ phát tác, không hiểu tại sao mỗi lúc một sâu, da thịt lật hết ra ngoài, gần như sắp tới xương sống, bây giờ thấy y thuật của phu nhân cao minh như vậy, tại hạ muốn mời phu nhân cứu mạng lão gia chủ, trên dưới Kim gia sẽ vô cùng cảm kích."

Kim Lão và họ cũng coi có giao tình, nếu như ông ta thực sự bị thương nghiêm trọng như vậy, nàng đương nhiên phải đi xem thế nào, huống hồ xem ra vết thương của ông cũng khá giống Hỏa vệ. Có lẽ ở chỗ Kim Lão có thể tìm được người hạ Uấn Nhiễm với Hỏa vệ, nếu có cơ hội báo thù sao có thể không báo?

Chỉ có điều họ còn cần phải tới Lâu gia. "Kim gia cách Lâu gia có xa không?"

Nghe nàng hỏi vậy, Kim Nguyên lại giật mình, không phải chứ, còn quen cả Lâu gia nữa? Ông ta bây giờ chỉ biết gượng cười: "Kim gia cách Lâu gia không quá xa, ngồi xe ngựa tốc độ trung bình đi nửa ngày là tới."

"Nếu đã vậy chúng ta có thể tới Kim gia thăm Kim lão trước." Lâu Thất quyết định, nàng cũng nên tới hỏi Kim Lão xem tình hình cụ thể của Lâu gia là sao, sẽ tốt hơn là họ cứ thế xông đại vào.

"Hôn sự giữa thiếu gia nhà các người và thiên kim Lâu gia sao rồi? Lần này có thuận lợi thành thân được không?"

Bây giờ Kim Nguyên đã kinh ngạc tới mức không thể kinh ngạc hơn: "Lần này chắc là không vấn đề gì rồi, tiểu thư Lâu gia đó vốn dĩ là bàng chi, nhưng nghe nói gần đây rất được lão thái quân yêu mến, đã dọn tới sống ở Lâu gia bổn gia, thậm chí nghe nói lão thái quân có ý bảo Lâu gia thiếu chủ nhận làm muội muội, chuyển sang mạch của Lâu thiếu chủ.

Lâu gia thiếu chủ, đó chẳng phải là ca ca của nàng sao?

Lâu Thất nhướng mày, việc này nàng chưa nghe nói. Là có người muốn cướp ca ca của nàng?

"Cha, phía sau có người đuổi tới! Số lượng không ít!" Kim Tử Hạo đột nhiên bước nhanh tới, lo lắng nói.

Lâu Thất đứng dậy: "Có lẽ là người của chúng ta."

Hỏa đứng dậy: "Thuộc hạ đi xem thế nào." Nói xong liền nhón chân, người bay lên. Kim Tử Hạo cảm thấy mặt càng đỏ hơn, thị vệ của họ võ công cũng mạnh hơn hắn rất nhiều, lại còn không biết thực lực của hai phu thê này ra sao.

Không lâu sau, tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần.

Hai mươi chiếc xe ngựa lớn còn có mấy chục người cưỡi ngựa oai hùng bất phàm, đi trong màn đêm lạnh giá của Hàn mạc xuất hiện trong tầm mắt của người nhà Kim gia.

Những nam nhân trên lưng ngựa ai cũng ngồi thẳng lưng, ánh mắt sáng quắc như chim ưng, khi nhìn vào họ khiến ai nấy cũng run sợ.

Những người này rõ ràng không phải là người thường mà là những thiết kỵ tinh binh tắm máu sa trường, trong ánh mắt có chiến ý sát khí mà chỉ những chiến sỹ mới có được. Hơn nữa, binh sĩ bình thường cũng không thể sánh bằng.

Kim Xảo Tiên nép vào bên mẹ, người co lại. Đặc biệt là khi nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa vô cùng quý phát trong đội ngũ.

"Mẹ, họ rốt cuộc là ai?"

"Mẹ cũng không biết"

Kim Nguyên trong lòng đã có đáp án.

Khi Hỏa ra đón đã dặn mọi người, vì thế khi đám người Tần Thúc Bảo tưới liền gọi Trầm Sát và Lâu Thất là gia và phu nhân.

"Gia, phu nhân!"

Tiểu Trù và mọi người cũng chạy nhanh tới, nhìn Lâu Thất, mắt đỏ hoe.

"Được rồi, không được khóc, ta đâu có sao đâu." Lâu Thất rầu rĩ.

Thu Khánh Tiên và Ấn Dao Phong sánh bước bước tới, sau khi hành lễ với họ xong ánh mắt của hai người đồng thời nhìn về phía Trần Thập. Nhưng Lâu Thất phát hiện ra rằng không khí giữa họ đã hoàn toàn khác với trước đây, trước đây mặc dù bề mặt không có gì nhưng trong lòng biết rõ tâm ý của đối phương, vì thế hai người họ đối xử với nhau vẫn có cảm giác xa cách kì lạ, mặc dù không tới nỗi là đối địch nhưng tuyệt đối cũng không hòa thuận. Bây giờ giữa họ rất thân thiết, giống như bạn thân. Hai người nhìn Trần Thập khiến Trần Thập bối rối quay đầu đi, sau đó hai người lại nhìn nhau mỉm cười.

"Sao thế?" Lâu Thất lén hỏi Tiểu Trù.

Tiểu Trù cũng mỉm cười: "Trên đường mọi người gặp chút chuyện, họ cùng cứu đối phương một lần, kết quả thành ra như vậy."

Lâu Thất sững người, cũng mỉm cười lắc đầu.

Sau đó thấy A Mộc đang mỉm cười vui vẻ kêu lên: "Hỏa đại ca!" Sau đó sững lại, giật mình nhảy lên: "Vết thương của huynh đã lành rồi? Tốt quá rồi!"

"Ừ, khỏi rồi. Phu nhân chữa khỏi." Hỏa thấy nàng ta vui vẻ, bất giác trong lòng cũng thở phào.

A Mộc lập tức chạy tới hành lễ với Lâu Thất: "Đa tạ phu nhân."

Lâu Thất mỉm cười. Thấy Hiên Viên Ý và Trầm Hương bước tới, sắc mặt Trầm Hương nhợt nhạt như tờ giấy, Hiên Viên Trọng Châu bên cạnh vội vàng bước lên đón, đỡ một bên cánh tay của bà.

Vì người của mình tới rồi, họ cũng bắt đầu bắt tay cắm trại, tốc độ nhanh hơn hẳn đệ tử Kim gia, chả mấy chốc đã giúp Trầm Sát và Lâu Thất cắm được một chiếc lều.

Mấy người bước vào lều, Trầm Hương được hai cha con dìu vào, phun ra một ngụm máu, lập tức ngã xuống.

"Mẹ!" Hiên Viên Trọng Châu kêu lên, Hiên Viên Ý đã nhanh chóng ôm lấy thê tử, thần sắc đau buồn.

"Rốt cuộc là sao?" Lâu Thất bước nhanh tới, giơ tay bắt mạch cho Trầm hương, sau đó sắc mặt nàng lập tức biến đổi.

"Tiểu Thất..." Hiên Viên Ý đau buồn nhìn nàng.

"Nhưng, Nhị Thúc, đây là..." Lâu Thất kinh ngạc nhìn ông, nàng đương nhiên hiểu ý của Hiên Viên Ý, đó là bảo nàng đừng nói kết quả bắt mạch, nhưng tại sao lại như vậy? Sao lại như vậy?

Vậy mà nàng không hề phát hiện ra sự bất ổn của Trầm Hương!

"Phu quân, lần này ta thực sự..." Trầm Hương suy yếu nói với Hiên Viên Ý một câu, nhưng chưa nói xong người đã hôn mê hoàn toàn.

Hoặc có thể nói, Lâu Thất lúc này đã không thể nói bà có coi là "hôn mê" hay không.

Vì nàng không hề thấy được mạch đập của Trầm Hương.

Đống lửa đốt giữa lều, thi thoảng lại có tiếng nổ tí tách, người ngồi xung quanh đều trầm ngâm không nói gì. Trầm Hương nằm bên cạnh Hiên Viên Ý, nhưng không hề có chút hơi thở, ngực cũng không còn thở, nhìn giống như một người chết.

Lâu Thất mím chặt môi ngồi bên cạnh, Trầm Sát nắm chặt tay nàng, ngón tay hơi thô ráp miết nhẹ trong lòng bàn tay mềm mại của nàng, trầm giọng nói: "Mọi người không có gì để nói sao?"

Hiên Viên Ý thần sắc đau buồn, Hiên Viên Trọng Châu vẫn mím chặt môi.

Lâu Thất nhìn Hiên Viên Trọng Châu. Lần đầu tiên hắn nói với họ về lai lịch của mình, Trầm Hương đã gặp phải truy sát chết thảm, nhưng sau này Trầm Hương lại cùng tới với Hiên Viên Ý, họ cũng không hỏi Hiên viên Trọng Châu xem rốt cuộc là chuyện gì, là vì họ tưởng rằng Hiên Viên Trọng Châu khi đó muốn xác nhận Trầm Sát có phải tiểu hoàng tử của hoàng thất Trầm Thị hay không, vì thế không dám để họ biết Trầm Hương công chúa vẫn còn sống.

Nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.

"Nhị thúc." Lâu Thất nhìn Hiên Viên Ý, "Thúc đưa tay ra cho con bắt mạch."

Hiên Viên Ý cười khổ: "Nhị thúc không sao. Việc của Trầm Hương..." Thần sắc của ông vẫn có chút do dự, nhưng Trầm Sát thì tức giận: "Nói!"

Đối với trưởng bối tính tình của hắn đã coi là rất tốt rồi, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện khó tưởng thế này, họ lại cứ ấp a ấp úng, đúng là khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn.

"Để con nói." Hiên Viên Trọng Châu hiểu tính tình của đôi phu thê này hơn Hiên Viên Ý, nếu không nói, hai người này nói không chừng sẽ động thủ, đặc biệt là Lâu Thất, thôi miên cũng rất có thể.

"Khi đó, mẹ của ta đúng là bị những kẻ truy sát chúng ta giết hại, nhưng cha ta không muốn bỏ lại thi thể của bà, nên cứ mang theo bà đi cùng..."

Không ngờ sau đó Hiên Viên Ý phát hiện thi thể của Trầm hương không hề bị thối rữa, giống như vừa mới chết vậy, tới cơ thể cũng vẫn còn hơi ấm.

Mới đầu ông nghi ngờ Trầm Hương chưa chết, chỉ là trúng độc hôn mê bất tỉnh, nhưng bà lại không hề có mạch đập lẫn nhịp tim.

Vì Trầm Hương, ông đã dẫn bà đi khắp nơi, nghe ngóng nơi đâu có người mắc bệnh lạ thế này, đại phu có thể chữa trị được bệnh lạ này, thậm chí Tây Cương và Nam Cương cũng đã từng đi qua, chỉ đáng tiếc không có bất cứ kết quả nào. Sau này họ tới Đông Thanh định cư, Hiên Viên Trọng Châu trở thành bằng hữu với Triệu Vân của Thịnh Dược Hàng ban đâu cũng là vì muốn tìm thuốc cho Trầm Hương.

"Trọng Châu và chúng ta xa nhau khá lâu, khi nói lai lịch với mọi người, Trầm Hương vẫn chưa tỉnh, vì thế khi đó nó cũng không phải đã lừa gạt mọi người. Là hai ngày trước khi ta nhận được thư của nó bảo chúng ta tới Phá Vực, Trầm Hương bất ngờ tỉnh dậy." Hiên Viên Y tiếp lời Hiên Viên Trọng Châu, nói: "Hơn nữa nàng nói có mơ hồ nghe được những việc của những năm qua, cảm giác giống như nằm mơ một giấc mơ rất dài vậy."