Bùi Dương ngẩng đầu, mắt vì ngủ ít mà sưng, tay sờ quần áo cô, sau khi thấy ướt, lập tức kéo Bùi Nhiễm Nhiễm vào phòng ngủ, “Mami, thay đồ trước.”
“Ài, sao tớ thấy con trai đáng tin, mami không hiểu chuyện!” Lâm Tri Hiểu vỗ vai cô, mắt đầy ngưỡng mộ.
Bùi Nhiễm Nhiễm an ủi cười, đi vào phòng, lúc cởi đồ ý thức trên người có…
Không thể để con trai thấy.
“Dương Dương…” Cô đang nghĩ, nên nói thế nào với con trai.
“Mami, con đi ra.” Bùi Dương nói xong, nhìn cô 1 cái, nhanh chóng ra phòng, lạnh lùng nói 1 câu, “Mami, có vết đỏ trên cổ mẹ, hôm qua bị người khác ức hiếp phải không?”
Nhưng con còn nhỏ, sao có thể thông qua vết đỏ đoán được cô bị ức hiếp?
Kiến thức về mảng này, cậu không thể biết, mới 5 tuổi!
Không được, con trai không thể trưởng thành sớm ở mảng này, quá…
Nghĩ vậy 1 cái, cô mặc đồ cực nhanh, sau khi mặc xong, tùy ý cột tóc đuôi ngựa, rồi ra ngoài.
“Mami!” Noãn Noãn mới dậy nghe tiếng mami, vui mừng không thôi, cả thân thể nhỏ như treo trên người cô, yêu kiều làm nũng.
“Khiến các con lo lắng rồi, hôm qua mẹ tăng ca, cho nên bận bây giờ mới về. Thân ướt, là vì mẹ không cẩn thận đổ ly nước.” Câu này nói cho Bùi Noãn nghe, cô nhỏ vậy, nhất định tin.
Nhưng Lâm Tri Hiểu và Bùi Dương không dễ dàng bị gạt được.
1 lớn 1 nhỏ ngồi lên sofa, ánh mắt hoài nghi, hiển nhiên không tin lời nói dối lúc nãy.