Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 292



Một lát sau, xe của Cung Muội Muội cũng lái tới, nhìn con gái mặc đồ công sở, toát lên vẻ tự tin, hai người vô cùng hài lòng, chí ít họ biết được ý nghĩa công việc của con, không cần quan tâm nhiều tiền hay ít tiền, chỉ muốn góp một phần sức lực cho đất nước.

"Cô ơi." Cậu nhóc chạy tới trước mặt cô muốn được cô bế.

Cung Muội Muội bế cậu nhóc lên, thơm một cái lên má cậu: "Có nhớ cô không?"

"Con rất nhớ cô."

"Coi như con có lòng, cô mang cho con một hộp sô cô la đây." Nói xong cô liền lấy ra một chiếc hộp xinh xắn, bên trong chỉ có sáu viên nhưng là nhãn hiệu vô cùng đắt đỏ.

"Woa! Con thích sô cô la." Cậu nhóc vội cầm lấy.

"Đừng đứng ở ngoài nữa, mau vào trong nhà ngồi, bữa tối sắp xong rồi."

Ở trong phòng khách, Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội nói rất nhiều chuyện, những chuyện của con gái như quần áo, trang sức, và các vấn đề có thể trò chuyện. Cung Dạ Tiêu thì ngồi trong thư phòng nói chuyện với ba mình.

Trong thư phòng.

Cung Dạ Tiêu nói lại với ba mình tình hình gần đây của tập đoàn Cung Thị, anh cũng nói việc ông định chuyển số cổ phần của mình cho anh.

Cung Thánh Dương lo lắng nhìn anh: "Việc này chỉ có con và ông biết phải không?"

"Khi đó ông chỉ nói với một mình con."

"Dạ Tiêu, con phải cẩn trọng, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phát giác ra, đợi khi họ biết ý của ông con, nói không chừng sẽ gây bất lợi với con." Cung Thánh Dương cảnh cáo, họ ở đây đương nhiên là hai người chú của Cung Dạ Tiêu.

Cung Dạ Tiêu nghiêm túc gật đầu, trước mặt ba mình, anh không muốn tỏ ra là anh hùng hảo hán không gì không thể, anh chỉ muốn làm một người con lắng nghe lời ba mẹ, chỉ như vậy họ mới yên tâm.

"Việc của con và Ly Nguyệt ba sẽ xin với ông, để ông không can thiệp chuyện hai đứa nữa." Cung Thánh Dương lần này quyết định về để nói vấn đề này.

"Ba, ông đồng ý cho chúng con đến với nhau rồi, chỉ đưa ra một yêu cầu, trong vòng hai năm chúng con không được kết hôn."

"Vậy Ly Nguyệt có đồng ý không?"

"Con sẽ nói chuyện với cô ấy."

"Ông con cũng không quá cổ hủ, có điều cũng khó trách, ông thương con như vậy, từ nhỏ tới lớn người ông cưng chiều nhất vẫn là con." Cung Thánh Dương không giấu niềm tự hào, mặc dù ông không có cống hiến gì mấy đối với nhà họ Cung, nhưng đứa con này là niềm tự hào kiêu hãnh của ông.

Bữa tối rất ngon và thịnh soạn, cả nhà quây quần bên mâm cơm, không có cảm giác gò bó, muốn ăn thế nào thì ăn, Cung Muội Muội cũng vất bỏ bề ngoài thục nữ của mình.

"Muội Muội, con không sợ không ai thèm lấy sao?" Hạ Hầu Lâm trách móc, nhìn đống vỏ cua trước mặt cô, giờ vẫn còn đang gặm một chiếc đùi gà.

Ánh mắt Cung Muội Muội thoáng vẻ hạnh phúc: "Mẹ, mẹ yên tâm đi! Sẽ có người lấy con gái mẹ thôi."

"Ai vậy? Lẽ nào con có bạn trai rồi?" Hạ Hầu Lâm tò mò hỏi.

Cung Muội Muội thực sự ngại thừa nhận đang hẹn hò với Dạ Lương Thành, cô chỉ đỏ mặt nói: "Chưa có!"

Vì Dạ Lương Thành chơi thân với Cung Dạ Tiêu từ nhỏ, thường tới nhà họ Cung ăn cơm nên bây giờ cô không dám nói.

Cung Thánh Dương nhìn vợ: "Muội Muội không vội, vẫn còn trẻ, làm việc vài năm rồi tính cũng không muộn."

"Vâng! Vẫn là ba hiểu con, giờ con chỉ muốn làm việc, làm việc." Cung Muội Muội ra vẻ là người hết lòng vì công việc.

"Cô ơi, khi cô tới nhà cha nuôi, nhất định phải nhớ dắt con theo." Cậu nhóc đột nhiên lật tẩy.

Cung Muội Muội mặt lập tức đỏ bừng, hoảng loạn trả lời cậu bé: "Nhất định không quên dắt con đi."

"Cha nuôi con là ai?" Hạ Hầu Lâm tò mò hỏi.

"Là Lương Thành." Cung Dạ Tiêu nói, ánh mắt mỉm cười liếc nhìn gương mặt đỏ ửng của em gái, lẽ nào em mình và Lương Thành đang hẹn hò?

Cung Muội Muội lúc này chột dạ không dám nhìn ai, nhắc tới Dạ Lương Thành cô lại cảm thấy bối rối.

"Ồ, là Lương Thành à? Đó cũng là một đứa rất xuất sắc, hôm nào mời cậu ta tới nhà chơi, lâu rồi chưa gặp cậu ta."

"Vâng, bữa nào đó con sẽ hẹn cậu ta." Cung Dạ Tiêu cười nói.

Lúc này, Cung Muội Muội đang cúi đầu lập tức ngẩng đầu trả lời: "Anh ấy không ở thành phố, hơn nữa anh ấy rất bận."

Cung Dạ Tiêu không nể mặt em gái nữa, hỏi dồn: "Sao em biết?"

"Em..." Cung Muội Muội mặt đỏ bừng.

Trình Ly Nguyệt cũng nhận ra, bất giác đưa tay xuống dưới bàn véo nhẹ Cung Dạ Tiêu, ai bảo anh hỏi dồn.

Cung Muội Muội muốn khóc, lúc này ánh mắt ba mẹ đều nhìn về phía cô, tới cả cậu nhóc cũng hứng khởi nhìn cô, cô đành phải bỏ đùi gà xuống nói: "Thi thoảng chúng con có liên hệ."

"Thì ra cô và cha nuôi đang hẹn hò!" Cậu nhóc nói.

Mọi người đều sửng sốt, bí mật của Cung Muội Muội cứ thế bị công khai.

"Dạ Tiêu à! Con hẹn Lương Thành, bảo cậu ta có thời gian nhất định phải tới nhà ta ăn cơm." Hạ Hầu Lâm lại dặn dò, việc này quan hệ tới việc bà có thể có được cậu con rể ưu tú tới vậy hay không, giao con gái cho Dạ Lương Thành, họ rất yên tâm.

"Mẹ... mẹ..." Cung Muội Muội vô cùng bối rối.

"Hẹn hò thôi có gì phải giấu. Bữa nào anh hỏi Lương Thành là được." Cung Dạ Tiêu mỉm cười nhìn cô.

"Được thôi! Em thừa nhận, chúng em đang hẹn hò, nhưng không giống như mọi người nghĩ đâu! Chúng em là yêu xa." Cung Muội Muội sợ ba mẹ nghĩ nhiều.

Trình Ly Nguyệt cũng cảm thấy ở cùng với gia đình này không vô cùng ấm áp, cô bất giác cũng hòa nhập vào không khí ấy.

Tối nay, Hạ Hầu Lâm bảo họ đừng về, ở lại trong dinh thự, dinh thự vốn rất lớn, phòng lại nhiều, cả nhà ở lại mới có dáng dấp gia đình.

Ngoài Trình Ly Nguyệt có phần e ngại ra, những người khác đều tán thành.

Kết cấu phòng ngủ bên trong dinh thự chia thành hai đường hành lang, đều ở lầu ba, lựa chọn hai hướng đông tây có ánh sáng làm phòng ngủ. Tối nay phòng ngủ của Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt nằm trên một đường hành lang, của Cung Muội Muội và ba mẹ nằm ở đường hành lang khác, cách khá xa.

Cung Muội Muội đợi cậu nhóc tắm xong, cậu nhóc vừa trắng vừa thơm được Cung Muội Muội bế về phòng mình, bảo cậu ngủ cùng cô.

Trình Ly Nguyệt lập tức cảm thấy xấu hổ, có cảm giác cả nhà đang chủ động đẩy cô tới bên Cung Dạ Tiêu, nhưng họ cũng không biết hiện giờ Cung Dạ Tiêu bị thương, dự tính của họ không thể thành công.

Có điều dinh thự rất lớn, gây ra cảm giác xa cách, khiến cảm giác bối rối của Trình Ly Nguyệt cũng dần biến mất.

Cô về phòng mình, mở cửa ban công, trước mặt là một rừng cây, trong đêm thu, kết hợp với bầu trời sao dày đặc tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Cô rất thích vẽ tranh, vì thế có tình yêu mãnh liệt với màu sắc.

Lúc này, có tiếng gõ cửa, Trình Ly Nguyệt không cần nghĩ cũng biết là ai.

Cô đã tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc váy hai dây, bên ngoài có khoác một chiếc áo choàng cột dây, gợi cảm và quyến rũ.

Cô mở cửa ra, bên ngoài là một bóng người cao lớn, Cung Dạ Tiêu mặc áo ngủ lụa màu xám đứng ở ngoài, đôi mắt sâu hút quyến rũ mỉm cười nhìn cô: "Đêm nay ngủ với anh."