Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 281: Em không cần làm gì cả



Anh ấy muốn tôi đến công ty của anh làm việc?

Tuy rằng nằm vùng ở bên cạnh anh ấy là một ý kiến hay nhưng làm vậy có phải quá lộ liễu rồi không.

“Tôi không đi.”

Tôi bĩu môi, lướt qua anh đi thẳng ra ngoài.

Lục Đăng Nguyên bỗng nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi ra ngoài.

“Không phải tôi đang thương lượng với em.”

Nói xong, bất chấp tất cả, anh kéo tôi đi ra ngoài nhét tôi vào trong xe.

Tôi thu hồi lại câu nói lúc trước của mình, người khác đều sẽ thay đổi, riêng Lục Đăng Nguyên thì không!

Lần này lại giống trước kia, ngang ngược cố tình gây sự, đúng là không thể cứu chữa!

Lục Đăng Nguyên lái xe đến công ty, tôi và anh cùng nhau xuống xe, đương nhiên là thu hút ánh mắt của mọi người.

Tất cả đều xôn xao bàn tán, có lẽ là đang suy đoán quan hệ giữa tôi và Lục Đăng Nguyên là như thế nào.

Dù sao anh cũng đang tay trong tay với tôi bước vào công ty.

Lục Đăng Nguyên dẫn tôi lên đến phòng làm việc của anh tại tầng cao nhất, bảo tôi ngồi ở ghế salon chờ. Sau đó anh gọi điện, sai người chuyển một cái bàn làm việc đến.

“Em ngồi đó đi.”

Tôi có chút không cam lòng, ở chung cùng một nhà với Lục Đăng Nguyên thì thôi, lại còn phải làm việc cùng nhau, tôi luôn có cảm giác bị giám sát hai tư trên hai tư. Quan trọng nhất là, ở cạnh anh, toàn thân tôi đều cảm thấy không được tự nhiên.

Lục Đăng Nguyên dùng ánh mắt thâm thúy nhìn tôi chằm chằm, giống như tôi mà không ngồi xuống, anh sẽ nhìn đến khi người tôi thủng một lỗ vậy.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải ngồi xuống.

Trên bàn có một chiếc máy tính và cả một đống đồ ăn vặt và tạp chí. Nhìn kiểu gì cũng không giống để dùng trong công việc.

“Tôi phải làm gì?”

“Em chỉ cần ngồi đó là được, còn lại thích ăn thích chơi gì, tùy em.” Lục Đăng Nguyên thản nhiên nói một câu, sau đó lại vùi đầu vào làm việc.

Tôi ngẩn ra, hoàn toàn bị hành động của Lục Đăng Nguyên làm cho ngẩn ngơ.

Anh gọi tôi đến công ty là để cho vui? Thực ra tôi rất thích đi làm, chí ít làm việc có thể khiến tôi tạm thời quên đi những chuyện không vui. Bảo tôi đừng làm gì cả thì tôi sẽ phát điên mất.

Nhớ hồi trước tổng giám đốc DS Herman

từng gửi cho tôi một email, hỏi tôi có muốn đến DS làm việc không. Tôi còn bận lo lắng về Lục Đăng Nguyên nên vẫn chưa trả lời.

Nhưng hiện giờ, trong đầu tôi đã có quyết định.

Tôi trả lời email của Herman, hỏi anh ta DS có cần một nhà thiết kế làm việc bên ngoài không.

Đãi ngộ giống như nhân viên nội bộ, có điều là không cần đến trụ sở DS để làm việc mà thôi.

Thực ra tôi chỉ ôm tâm thái thử một lần, không ngờ Herman lại đồng ý, chuyện này khiến tôi vừa mừng vừa kinh ngạc.

Có lẽ là vẻ mặt của tôi quá kích động nên Lục Đăng Nguyên vốn đang làm việc chăm chỉ cũng phải ngước lên nhìn, mặt đầy vẻ hoài nghi hỏi tôi: “Có chuyện gì mà vui thế?”

“Không có gì.” Tôi thản nhiên nói, thu hồi nụ cười trên mặt lại, quay về dáng vẻ nghiêm túc.

Lục Đăng Nguyên trầm ngâm nhìn tôi mấy giây rồi lại cúi đầu làm việc tiếp.

Tôi giả bộ ăn vài miếng rồi mở máy vi tính bắt đầu lướt xem xu hướng thời trang mới nhất.

Tôi rời khỏi giới cũng được một thời gian, phải nhanh chóng bù lại mới được.

Đang xem mê mẩn, tôi lại nghe thấy tiếng ghế sột xoạt từ phía Lục Đăng Nguyên, tôi vội vàng đóng trang web lại, nhảy sang trang xem phim.

Để phòng việc Lục Đăng Nguyên tập kích bất ngờ, tôi đã chuẩn bị cực kỹ càng.

Lục Ngàn Đình đã đi đến nơi, anh nhìn thoáng qua màn hình máy tính của tôi, lại nhìn tôi nhẹ giọng nói: “Đi thôi, đi ăn.”

Tôi gật đầu, đứng dậy theo anh đi ra ngoài.

Nơi anh dẫn tôi đến là nhà ăn của nhân viên. Tôi vẫn cho rằng Lục Đăng Nguyên là ông chủ, chắc chắn sẽ không ăn cơm ở nhà ăn nhân viên. Không ngờ anh ấy lại cùng ăn cơm với mọi người.

Cái nhìn của tôi với anh ta có chút thay đổi.

Nhưng đến khi thấy Lục Đăng Nguyên đi vào một căn phòng nhỏ, có người bưng mấy món đồ ăn tiêu chuẩn khách sạn năm sao tiến vào, tôi mới nhận ra, mình quá ngây thơ rồi.

Lục Đăng Nguyên là Tần Thủy Hoàng, sao có thể thể sống như người bình thường? Vừa nãy đúng là đầu tôi bị kẹp cửa rồi nên mới nghĩ anh ta sẽ đồng cam cộng khổ ăn cùng với nhân viên!

Mới ăn được một miếng, tôi không cẩn thận làm dây nước canh lên áo. Nghĩ bụng còn phải làm nửa ngày nữa, tôi đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, định rửa cho sạch.

Lúc đi qua bên ngoài, tôi phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình càng thêm kỳ dị.

Bỗng, có người đứng dậy, chỉ vào tôi nói: “Tôi biết rồi, cô ta chính là kẻ thứ ba được Lục tổng bao nuôi lân trước xuất hiện trên bản tin!”