Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 286: Cô ấy muốn giết tôi



“A!”

Quý Vương Nhung la lên, cô ta lăn sang một bên.

Máu tươi chảy đầm đìa sau lưng.

Trên tay tôi đang cầm một con dao gọt trái cây.

Không ngờ tôi vừa mới chém Quý Vương Nhung một nhát!

Tôi chỉ muốn tự vệ mà thôi, đây là phòng vệ chính đáng, vốn dĩ tôi không hề muốn làm cô ta bị thương! Thậm chí tôi còn không biết mình cầm cái gì trên tay, chỉ biết đâm chém bừa, không ngờ lại thành như thế này!

Tôi hơi hoang mang, vội vàng bò dậy, duỗi tay muốn đỡ Quý Vương Nhung nhưng cô ta lại đẩy tôi ra, rống lớn vào mặt tôi: “Cút đi! Tôi không cần cô giả vờ làm người tốt, đâm người khác một dao rồi cho miếng đường à, tởm lợm! Khụ khụ khụ!”

Chắc hẳn là quá lớn tiếng nên Quý Vương Nhung không khỏi bật ho.

Sau lưng cô ta vẫn đang chảy máu đầm đìa, mỗi lúc máu chảy một nhiều.

Tôi hơi hoảng loạn.

Khi nãy tôi đâm cô ta một nhát khá mạnh, thấy vết thương của cô ta hình như chẳng nhẹ. Chứ bằng không với tính cách của cô ta, sợ rằng cô ta đã bò dậy đối phó với tôi từ lâu rồi.

“Thôi cô đừng nói nữa, để tôi gọi cấp cứu cho cô.”. Truyện Bách Hợp

Tôi lấy điện thoại gọi 115, còn chưa nối máy thì Quý Vương Nhung đã nói với tôi: “Cô ra ngoài mà gọi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”

Tôi nghĩ đến vết thương của cô ta nên chẳng muốn kích thích cô ta thêm nữa, bèn ngoan ngoãn bỏ ra ngoài.

Lúc về đến nơi, Quý Vương Nhung yếu ớt nằm trên mặt đất, gương mặt cô ta trắng bệch.

Tôi nhanh chóng nghe thấy tiếng còi hiệu.

Nhưng nghe kỹ lại thì hình như hơi là lạ, hình như không phải là xe cấp cứu mà là xe cảnh sát.

Tôi đi ra ngoài nhìn thử, đúng là thấy một chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài nhà họ Lục, hai viên cảnh sát bước xuống xe, đi vào trong.

Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi bọn họ đi vào nhà, nhìn Quý Vương Nhung đang nằm trên mặt đất: “Cô báo cảnh sát à?”

Quý Vương Nhung gật đầu, cô ta trừng mắt nhìn tôi.

“Anh cảnh sát, cô ta muốn giết tôi!”

Tôi muốn giết cô ta?

Tội danh này nghe buồn cười quá nhỉ?

Nếu không phải ban nãy cô ta muốn bóp cổ tôi đến chết thì tôi cũng không cần phải ngộ thương cô ta trong lúc căng thẳng.

Tôi vừa định giải thích thì Quý Vương Nhung đã chỉ vào người tôi: “Các anh xem, hung khí còn nằm trong tay cô ta kìa!”

Tôi cúi đầu nhìn xuống con dao đang nằm trong tay mình.

Khi nãy sốt ruột gọi xe cấp cứu nên tôi vẫn chưa đặt dao xuống, đến bây giờ, trên mặt đất chỉ toàn là máu. Nếu chỉ nhìn thấy thế thì hình như sẽ nghĩ tôi muốn giết cô ta thật.

“Không phải thế đâu, đồng chí cảnh sát. Cô ta ra tay trước, tôi muốn tự vệ nên mới làm như vậy thôi…”

“Tự vệ cái gì? Cô lừa tôi đến đây, nói là muốn thương lượng chuyện Nguyên Đăng nhưng cô lại không nói hai lời mà cầm dao lên…Khụ khụ khụ…Muốn đâm tôi…Khụ khụ khụ…”

Quý Vương Nhung không ngừng ho khan, tôi nhìn vết thương của cô ta, chắc cô ta đã bị thương vào phổi rồi.

Tôi làm cô ta bị thương là tôi sai, nhưng nếu như cô ta không ra tay độc ác như thế thì tôi cũng đâu cần phải làm vậy.

Bây giờ Quý Vương Nhung nằm trên mặt đất, tất nhiên cảnh sát sẽ ưu tiên cho kẻ yếu trước.

Ánh mắt bọn họ nhìn tôi như thể đang nhìn nghi phạm.

“Cô dính líu đến vụ cố ý đả thương người khác, mời cô theo chúng tôi về đồn một chuyến.” Cảnh sát nói chuyện với tôi một cách lạnh lùng và lịch sự.

“Cố ý đả thương người khác cái gì, cô ta cố ý giết người, mưu sát!” Quý Vương Nhung kích động gào la.