Độc Y Hoàng Hậu

Chương 5: Mưu hại



"Ngươi.." Mỹ Nương vừa nghe xong, suýt chút nữa đã không nhịn được mà lỡ lời. Bà ta nắm chặt một tay trong ống tay áo, móng tay ghim vào da thịt, cố gắng ổn định lại cảm xúc, ôn hòa mà nói: "Lời này của con, ta nghe không hiểu."

Tiểu nha đầu này đúng là khó đối phó!

Miệng mồm nhanh nhẹn, không thể giữ lại được.

"Được rồi!" Nhạc Đình Phong không thèm quan tâm lời nói châm chọc của hai người họ, vỗ bàn một cái, lập tức khiến chính đường lặng như tờ. Ông ta nhìn Nhạc Du mà nói một cách lạnh lùng: "Nếu không thu dọn thì không cần thu dọn nữa, con cứ đến Thính Vũ hiên đi, đó là nơi mẫu thân con ở năm xưa. Ta đã luôn bảo người dọn dẹp nơi đó suốt mười lăm năm rồi."

"Mẫu thân", vừa nghe đến hai chữ này, lồng ngực Nhạc Du bỗng nhiên nhói đau. Trong đầu nàng loáng thoáng một tiếng khóc, khiến đầu óc vô cùng đau đớn. Nhạc Du biết, đây là chấp niệm ấy.

Cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cô truy ra thủ phạm. Nghĩ vậy, tiếng khóc trong đầu Nhạc Du mới dần tan đi.

"Đình Phong!" Ba chữ 'Thính Vũ hiên' dường như đã chạm đến nơi nào đó trong tâm can Mỹ Nương. Bà ta đột nhiên đứng phắt dậy, cố nén tức giận: "Không phải người đã nói Thính Vũ hiên đó là nơi không được ở hay sao?"

Thính Vũ hiên chính là do một bậc thầy có tiếng của An Lâm Quốc xây dựng nên, có đồi bao quanh bởi nước chảy cùng trăm loài chim muông và thậm chí là những đóa mận đỏ quý hiếm nở rộ vào mùa đông. Nơi đó thậm chí có thể sánh với vườn Thượng Uyển.

Bà ta làm chính thê của Nhạc Đình Phong mười mấy năm mà vẫn không được đến sống ở đó, vậy thì nha đầu này có tư cách gì?

Nhạc Đình Phong không trả lời Mỹ Nương, ánh mắt từ nơi chính đường hướng về chiếc xe đẩy: "Là ai ở trên xe?"

Trong lúc đó Nhạc Du vẫn đang nghi hoặc, chỉ là một đình viện thôi vậy sao lại có thể khiến Mỹ Nương thất thố như vậy. Khi nghe Nhạc Đình Phong hỏi đến nàng mới định thần lại.

"Đúng là lúc đi đường con gặp phải giặc cướp." Lúc nói, ánh mắt Nhạc Du như có như không liếc sang Mỹ Nương, "Nhờ người này mới có thể trốn thoát. Vị công tử này vì cứu con mà trọng thương, con lại không thể bỏ mặc ân nhân của mình, nên mới đưa về."

Chuyện nàng gặp giặc cướp là thật, bị truy đuổi cũng là thật, nhưng sự thật là Nhạc Du đã cứu người này.

"Nếu vậy thì phải kêu người mang đến phòng cho khách trước đã, ta sẽ cho mời thầy thuốc đến xem."

"Không cần đâu." Nhạc Du mang gương mặt không cảm xúc lập tức từ chối, nàng quay người đến bên chiếc xe đẩy, cúi người, hai tay nắm lấy hai cán xe, khi dùng sức không cẩn thận làm đau vai trái, đôi mi thanh tú liền nhíu lại.

Phủ tướng quân này đâu đâu cũng có kẻ hầu người hạ, nhưng vẫn không ai chịu đến phụ giúp.

Trong mắt bọn họ, Nhạc Du đột nhiên xuất hiện lại còn nghèo túng chính là người ngoài.

Ai cũng không vừa mắt đứa con gái tướng quân khi không xuất hiện này.

Chỉ là Nhạc Du cũng không quan tâm: "Phiền phụ thân gọi người dẫn đường."

Nàng vừa sinh ra đã bị đưa đi cho nên đối với phủ tướng quân này vô cùng xa lạ.

"Một cô nương chưa xuất giá như con lại ở cùng với một nam nhân, nếu bị truyền đi chẳng phải sẽ phá hỏng thanh danh của phủ tướng quân chúng ta hay sao?" Một giọng nói sắc lạnh vang lên, mọi người đều hướng mắt về phía người thiếu nữ.

Nhạc Tư cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, dù nàng ta không biết vì sao mới giây trước còn nói Nhạc Du chết rồi, giây sau Mỹ Nương liền nhận Nhạc Du. Chung quy lại thì chỉ cần phụ thân vui vẻ, mẫu thân đều không quan tâm bằng chứng gì, cứ vậy mà tin tưởng kẻ ăn mày dơ bẩn này vô điều kiện. Điều này khiến nàng ta trong lòng vô cùng phiền muộn.

"Phụ thân, các cô nương nhà chúng ta đều chưa thành thân, nếu như truyền đi chỉ e là.."

Chỉ nói mấy lời có chừng mực rồi liền thôi, Nhạc Tư bày ra vẻ mặt u sầu, cau mày nhìn Nhạc Đình Phong. Nàng ta còn thở dài lắc đầu một cái, đều là dáng vẻ lo nghĩ cho danh tiếng của phủ tướng quân.

Thấy Nhạc Đình Phong cau mày, Mỹ Nương liền ôm lấy cánh tay ông ta, nói lời khuyên nhủ: "Đúng đó Đình Phong, Tư nhi nói không sai. Việc này mà truyền đi sẽ rất là phản cảm. Nhạc Du từ quê lên không hiểu phép tắc, chúng ta là trưởng bối, không thể trơ mắt nhìn con bé làm sai được đâu."

Một cái nhíu mày và một nụ cười của Mỹ Nương dường như đều tràn đầy sự chân thành, không muốn để Nhạc Du thất lễ rồi làm hỏng tiếng tăm. Tuy là lời nói nhưng lại sắc bén như gươm đao, quả là lòng người hiểm độc.

Ở vùng quê, không hiểu lễ nghi liêm sỉ..

Chậc.. Nhạc Du cụp mắt xuống không biểu lộ chút buồn bã. Bà ta thực sự nghĩ là những lời này có thể tổn thương nàng hay sao?

Nghĩ kỹ một chút, Nhạc Đình Phong cảm thấy Nhạc Tư và Mỹ Nương nói có lý. Hắn là Nhạc Đại Tướng quân, là tâm phúc của Hoàng Đế, là Chiến thần trong lòng bách tính, vẫn luôn là lễ nghi chu toàn, chưa từng phạm sai lầm.

Nay cô nam quả nữ ở chung trong một đình viện, quả là phản cảm.

"Nhạc Du à.."

"Phụ thân." Nhạc Du lập tức cắt lời ông ta, ánh mắt trong sáng không hề dao động: "Con xin hỏi phụ thân, nếu trên chiến trường có người cứu mạng người, người sẽ làm gì?"

Nhạc Đình Phong sững sờ rồi bật thốt lên: "Chuyện còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là phải dốc lòng chăm sóc, tìm mọi cách báo đáp, ơn cứu mạng phải báo đáp bằng mọi giá."

"Phụ thân nói không sai, đó mới là việc làm của người quân tử. Con thân là con gái của Đại tướng quân, càng nên lấy mình làm gương. Nếu để người ngoài biết con vì thứ gọi là 'đàm tiếu' mà không săn sóc ân nhân cứu mạng, sợ rằng thanh danh của Đại tướng quân sẽ bị tổn hại."

Thanh danh thanh danh, Nhạc Du nàng chính là không thèm để tâm đến cái gọi là 'danh tiếng'.

Chỉ có những kẻ chỉ biết dùng danh tiếng để duy trì cái vẻ ngoài tốt đẹp của mình mới để ý đến thứ giả tạo như vậy.

Nhạc Du chỉ cần đứng yên như vậy, dù cho cả người đều dính bùn đất tanh tưởi nhưng cũng không thể che lấp đi hào quang của nàng.

Cứ như cả thế giới đều lu mờ khi có sự hiện diện của nàng.

Có một số người, sinh ra để làm vua.

Lời đối đáp sắc bén của nàng khiến Nhạc Đình Phong á khẩu không thể đáp.

Chờ ông ta định thần lại thì Nhạc Du đã hai tay kéo lấy xe đẩy, vững vàng đứng đó, thái độ cương quyết. Nhạc Đình Phong và nàng bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời ông ta thấy tim mình đập nhanh.

Ánh mắt này.. không nên có ở một cô nương mười lăm tuổi.

Chợt nhận ra mình lại bị một tiểu nha đầu dọa đến sắc mặt lẫn cảm xúc đều rối ren, rất khó coi. Ông ta chỉ vào một người hầu, ngữ khí có chút lạ: "Dẫn con bé đi Thính Vũ hiên."

Nhạc Tư thấy thái độ này của phụ thân, còn tưởng ông ta bị một nha đầu nhà quê chọc giận không khỏi lấy làm hả dạ, lông mày liền giãn ra.

Cứ tưởng là con gái của phụ thân thì thế nào? Thì ra cũng chỉ là một nha đầu ở quê lên mà thôi. Vậy mà còn ra vẻ thanh cao, không coi ai ra gì, miệng lưỡi sắc bén. Phụ thân sẽ không thích nàng đâu.

"Khoan đã!" Nhạc Tư bước đến, quỳ xuống trước mặt Nhạc Đình Phong: "Phụ thân, tứ bảo mã do Hoàng Đế ngự ban là do kẻ ăn mà-.. Nhạc Du chọc điên mới tấn công con, còn hại ngựa quý vì vậy mà chết, kính mong phụ thân làm chủ cho con." Nói rồi nàng ta dập đầu xuống, mắt cũng đỏ lên.

"Chuyện này.." Nhạc Đình Phong đối xử với Nhạc Tư không khác gì con gái cả, nhìn nàng ủy khuất trong lòng cũng không đành, "Nhạc Du, chuyện này là con làm sai, nể tình con vừa mới đến, mau nói xin lỗi muội muội đi. Chuyện này coi như bỏ qua."

Vừa nghe lời này, Nhạc Tư cúi đầu, ánh mắt vừa giận vừa hận, xin lỗi là xong sao? Đây là lần đầu phụ thân bất công như vậy.

"Con ngựa của con bé phát điên liên quan gì đến con?" Khi nói chuyện, Nhạc Du khom người xuống xe đẩy, vai trái nàng bị thương nên có chút quá sức, "Phụ thân, chuyện gì cũng phải có bằng chứng chứ? Vừa nãy bên ngoài người cũng nhìn thấy là Nhạc Tư muốn dùng móng ngựa đá chết con, còn vì sao con ngựa phát điên.. con cũng không biết."

Khuôn mặt Nhạc Du lạnh lùng, chuyện nàng thôi miên động vật chẳng ai biết, cũng không có chứng cứ. Nhưng việc Nhạc Tư muốn dùng móng ngựa đã chết nàng thì ai cũng nhìn thấy.

Nhạc Đình Phong khi đó đến muộn, cũng không rõ trước đó xảy ra chuyện gì nên vừa nghe Nhạc Du nói vậy thì hai mắt trừng trừng, ông ta liền chỉ vào Nhạc Tư hỏi: "Lời của tỷ tỷ con có đúng không? Là con muốn dùng ngựa đá chết con bé sao?"

Thân thể của Nhạc Tư trên mặt đất run lên, không ngờ Nhạc Du dám nhắm vào mình: "Phụ thân.. phụ thân.." Tiếng nàng ta run run, "Lúc đó con không biết thân phận của Nhạc Du, cho rằng tỷ ấy làm tổn hại danh tiếng của người, trong lúc nóng lòng nên mới.." Nói rồi Nhạc Tư lại dập đầu xuống: "Phụ thân, Tư nhi sai rồi, xin người phạt con đi!". ngôn tình hay

Thấy người quỳ trên đất lời nói khẩn khoản, dáng vẻ cam chịu bị phạt, Nhạc Du chậm rãi mở lời: "Phụ thân, tội mưu hại tỷ tỷ không nhẹ đâu.."