Đời Có Phan An

Chương 1: Tỉnh lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: --.-...

Hiệu đính: Mày là bố tao

Thời tiết đầu xuân lành lạnh, cây vừa nhú mầm. Đám công tử trẻ tuổi dạo bước ở bên hồ tán gẫu, bàn luận về thứ nổi bật nhất đương thời là "Tam đô phú".

Xung quanh trơ trọi, e là chỉ có vài đôi vịt uyên ương trên mặt hồ là có chút sức sống.

"Tả Tư có thể nói là khổ tận cam lai, rốt cuộc cũng danh chấn Lạc Dương!"

"Tả Tư à... Nghe đồn vị đó xấu vô cùng..."

"Ài, bàn về người thì không nói tới tướng mạo, Thạch Sùng huynh như thế, khó tránh khỏi có chút..."

"Ha ha ha, là lỗi của ta, ta nhận lỗi ta nhận lỗi". Thạch Sùng chắp tay nhận lỗi.

"Nhưng mà Lục Cơ huynh, nếu nói về tài thì ngươi cũng có thanh danh lừng lẫy đó!"

Lục Cơ ra vẻ trầm tư: "Nói có lý".

Mọi người cười to.

Lục Cơ bỗng nhiên xoay người, kéo một lang quân ra, vừa nói vừa cười mỉm: "Nếu nói tài mạo song toàn, thì phải thuộc về An Nhân huynh".

Quạt nan trúc được khều dưới cằm của nam tử, Lục Cơ trêu tức:

"Dung nhan lang quân đẹp đến bậc này, nguyện..."

Lời còn chưa xong, quạt đã bị hất sang một bên.

Nam tử giả vờ bực tức: "Hồ nháo!".

Lại là một trận cười to.

Vịt uyên ương trong hồ bỗng nhiên nháo nhào, lần theo tiếng nhìn tới, mặt hồ chẳng biết khi nào có thêm một chiếc du thuyền, thị tỳ thì quỳ gối ở boong thuyền, mặt đầy vẻ u sầu: "Cứu mạng...".

Lời còn chưa dứt, một lang quân trong đám người đã nhảy vào trong hồ khiến mọi người kinh hô: "An Nhân huynh...".

Mặt hồ chấn động... Sau đó, rốt cục có người nổi lên mặt nước.

Thị tỳ mừng rỡ: "Đa tạ lang quân".

Nam tử ôm nữ tử lên thuyền, nữ tử nhắm chặt hai mắt, không ngừng ho khan.

"Cô nương..."

Nữ tử lặng lẽ mở mắt, song tầm nhìn lờ mờ, chỉ thấy được một nam tử vấn tóc, vạt áo vắt chéo. Cô vô thức hỏi: "Anh là...".

Nam tử khẽ đáp: "Phan An".

Nhất thời gió tĩnh, nước lặng, người cũng không lên tiếng.

Đại mộng sơ tỉnh, tiện ngộ Phan An.

Trong phòng ngủ của nữ tử đầy ắp người. Lang trung bắt mạch cách màn vải. Tỳ nữ ngồi ở bên giường cầm khăn, không ngừng lau trán cho nữ tử với động tác dịu dàng và sắc mặt lo lắng.

Sắc mặt Dung An trắng bệch, đôi mắt khép chặt từ từ chuyển động.

Cô đã nằm mơ.

Cô vốn đang du ngoạn ở Lạc Dương với bạn bè để chúc mừng việc hoàn thành luận văn đại học đầu tiên của mình. Có người đề nghị đi ngồi thuyền ở Kinh Hàng Đại Vận Hà vì muốn nhớ lại khí phách của Tùy Dương Đế lúc ấy, cô đã đồng ý. Nhưng không biết vì sao cô lại rơi xuống nước khi thuyền đang di chuyển.

Khoảnh khắc ngụp lặn ở dưới nước, khi mất đi ý thức, tay chân không còn sức, nơi xa lại có âm thanh khó hiểu, thậm chí cô còn cảm giác được linh hồn đã rời khỏi cơ thể thì có người cứu cô. Với tầm mắt mờ ảo như bị sương mù che phủ, cô nhìn thấy ân nhân ăn mặc có vẻ kỳ lạ.

Ân nhân còn nói, hắn là Phan An.

Phan An?

Người đứng đầu tứ đại mỹ nam Trung Quốc cổ đại, Phan An?

Đúng là một giấc mơ... quá hoang đường.

"Tiểu tỳ biết tội, vạn lần không nên..."

"Thôi thôi, ngươi đi theo ta, ta hỏi ngươi một số chuyện."

"Vâng."

Bên tai có người gọi: "Nữ lang, nữ lang...".

Giấc mộng quá viển vông, Dung An không muốn tỉnh lại, nhưng lúc này lại bị gọi dậy. Cô ngọ nguậy ngồi dậy, liếc nhìn, và hoàn toàn hóa đá. Đây rõ ràng là khuê phòng của nữ tử thời cổ đại.

"Nữ lang từ từ thôi..."

Từ "nữ lang" khiến cô chấn động không nhẹ. Cô cố sức quay đầu nhìn, lại thấy tỳ nữ rưng rưng nước mắt. Cô lập tức cảm thấy bối rối, đưa tay đỡ trán, hoài nghi mình vẫn còn nằm mơ.

Tỳ nữ cuống quít dìu cô nằm xuống. "Đại phu nói nữ lang bị kinh sợ, lại rơi xuống nước giữa trời lạnh như thế này nên sẽ bị sốt mấy ngày. Đầu óc có thể mơ hồ, nhưng không có gì đáng ngại đâu."

Nữ tử quay đầu, chẳng biết tại sao lại thốt ra: "Y nhi...".

Tỳ nữ trả lời: "Nữ lang?".

Nữ tử nhắm mắt. Một chút ký ức còn sót lại trong đầu đều là khuôn mặt của những người khác nhau và tên tương ứng của họ. Ngoài ra, không còn gì khác.

Nhưng sau một hồi trầm tư, cô rốt cuộc hiểu ra, cô đã trùng sinh. Xem như nhặt được cái mạng về.

Rồi cô chỉ tay về phía mình, nhìn Y nhi: "Tên của ta...".

Y nhi cười: "Nữ lang nói giỡn hả". Tỳ nữ nhét tay cô vào trong chăn, dịu dàng nói: "Là Dương Dung Cơ ạ".

Dung An dùng thời gian tiêu hóa sự thật này, và tự hỏi đây là thời đại nào? Cô nhớ mang máng, có lẽ là Ngụy Tấn Nam Bắc triều, loạn lạc vô cùng. Nơi mà chính trị gia thì bi ai, văn nhân thì cuồng hoan. Còn Dương Dung Cơ là ai, cô hoàn toàn không có ấn tượng.

Mà lúc đi lại trong phủ, nhìn thấy phủ đệ bây giờ hẳn là một gia đình giàu có.

Đó là Dương gia tại huyện Công, danh tiếng lừng lẫy một thời.

Phụ thân Dương Triệu, được phong làm Đông Vũ bá, Công Hầu Bá Tử Nam, tước vị đứng thứ ba.

Dương phủ vốn tọa lạc tại huyện Công, nhưng từ khi Dương Triệu được phong Bá, đã dời phủ đến đô thành Lạc Dương.

Trong phủ có hai trai, hai gái. Trưởng tử là Dương Đàm. Thứ tử là Dương Hâm. Trưởng nữ là Dương Dung Cơ. Thứ nữ thì đã gả làm vợ người ta. Hiện tại trong phủ chỉ còn Dương Dung Cơ, mười sáu, chưa gả.

Dương phủ có một chủ mẫu, là thân mẫu của Dương Dung Cơ. Nghe nói còn có mấy vị thiếp thất, nhưng ở viện khác, Dung An chưa từng gặp.

Dương thị thùy mị, nết na, đôn hậu, có thể quản lý Dương phủ gọn gàng, Dung An thích bà nhất.

Bởi vì hai vị ca ca đều đã thành thân cho nên Dương thị thiên vị nữ nhi duy nhất này nhất. Tuy nhiên, Dung An nghi hoặc, vì sao muội muội đã gả, mà trưởng tỷ vẫn còn đợi ở khuê phòng? Cũng chưa bao giờ thấy có người tới cửa cầu hôn? Nhưng cô cũng chỉ nghĩ qua rồi thôi, vì Dung An có khả năng thích ứng trong mọi tình cảnh.

Gần đây mưa dầm không dứt. Hôm nay cũng vậy, Y nhi đang pha trà ở một bên, còn Dương Dung Cơ thì trải giấy Tuyên ra, bắt đầu luyện chữ. Nàng đang viết "Quan thư", còn Y nhi thì nói về điều mắt thấy tai nghe gần đây nhất.

"Nữ lang có biết Tả Tư, người nổi danh nhất trong khoảng thời gian gần đây không?"

Dương Dung Cơ chấm mực, thuận miệng đáp: "Không biết".

"Nghe nói hắn viết một tác phẩm khiến cho long tâm Thánh thượng vô cùng vui mừng, cho nên gây xôn xao khắp Lạc Dương. Sáng nay còn nghe Đại lang quân, Nhị lang quân nói tới nữa. Đại lang quân nói bài văn tuy trình bày rất lưu loát, nhưng cũng chỉ là một tác phẩm nịnh hót cao siêu. Còn Nhị lang quân thì lại nói là Đại lang quân ghen tị, không chịu chấp nhận rằng người ta giỏi hơn. Thế là hai người bắt đầu tranh cãi, được một lúc rồi đột nhiên cười to, làm phu nhân cũng không hiểu bọn họ bị làm sao."

Dương Dung Cơ kéo hộp đựng trang sức ra, tháo trâm hoa xuống, trả lời: "Đó là vì văn nhân hay chê bai nhau".

Y nhi lại tiếp tục lải nhải không ngừng nghỉ những chuyện mình biết, đột nhiên hỏi một câu: "Nữ lang có nghĩ tới phu quân tương lai của mình chưa?".

Dương Dung Cơ chớp mắt, nửa đùa nửa thật: "Ta không quá cần phu quân, cứ như vậy cũng rất tốt".

Y nhi có vẻ bị dọa: "Nữ lang nói đùa. Nữ tử không xuất giá, điều này sao có thể? Vậy tương lai phải làm sao?".

Dương Dung Cơ cười nói: "Ta có tay có chân, biết làm thơ làm phú, sao không thể nuôi sống được bản thân mình? Tương lai nếu phụ thân không chịu nuôi ta nữa, ta sẽ ra ngoài ở, chỉ đạo người làm trồng rau nuôi gà, còn ta thì viết chữ, vẽ tranh, xem sách, nhàn nhã sống như thế cả đời".

Lời nói này hiển nhiên đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Y nhi, nàng ấy cuống lên: "Nữ lang... chuyện này... là....".

Dương Dung Cơ để bút xuống, hạ thấp giọng nói: "Thôi không có gì, nói giỡn thôi".

Y nhi lau mồ hôi, nhìn xung quanh: "Nữ lang không nên nói như vậy ở trước mặt người ngoài đâu".

Nhưng Dương Dung Cơ xác thực có ý nghĩ như vậy. Nàng có tư tưởng và quan niệm khác biệt nên nàng sẽ không chấp nhận được chế độ hôn nhân đương thời. Thậm chí vì thế mà nàng còn chuẩn bị kỹ càng, để một khi ngày đó đến, bằng mọi giá nàng phải có được con đường thoát ra. Nàng thật sự không muốn bị vây khốn ở nhà cao cửa rộng suốt đời. Bởi thân ở loạn thế, nàng biết rõ mình sẽ không dễ dàng tìm được tri âm.

Hương sắc xuân ngày càng nồng đượm, Dương Triệu thấy ngày xuân đẹp như vậy nên để Dương Dung Cơ đi du xuân, nói là phong cảnh hồ Vãn rất đẹp, phái người chuẩn bị xa giá để Dương Dung Cơ ra ngoài một chút. Bởi vì trải qua lần rơi xuống nước trước đó, Dương Dung Cơ cũng không bước ra khỏi cửa nhà nữa, Dương Triệu sợ nữ nhi vì buồn mà sinh bệnh, nên cố ý dặn nàng ra ngoài du ngoạn cho thoải mái.

Y nhi đã chuẩn bị mũ có mạng che mặt, nói là sợ tơ liễu quấy rầy đến tiểu thư.

Dương Dung Cơ đối với nơi này tất cả đều cảm thấy rất hứng thú, nên nàng xuống xe ở ven đường để đi đến hồ Vãn.

Trên đường có vài người mi dài miệng nhỏ, trang điểm đầy quyến rũ, thỉnh thoảng còn thấy nam tử mặc áo bào rộng ống tay áo dài, Dương Dung Cơ ngạc nhiên nói: "Mặc như vậy... Không lạnh hả?".

Y nhi thì thầm: "Dùng ngũ thạch tán nên cả người đều tỏa nhiệt, nào sẽ thấy lạnh chứ?".

Dương Dung Cơ hơi sửng sốt.

Sau đó, chợt thấy tiếng bước chân tới gần, nhìn kĩ thì thấy là mấy vị lang quân mới đi ngang qua, đều có thần sắc ngu ngơ (vì dùng ngũ thạch tán), sắc mặt ửng hồng.

Y nhi cấp tốc chắn trước mặt Dương Dung Cơ, che chở cho nàng lùi lại.

Có một lang quân tiến lên nói: "Cô nương".

Dương Dung Cơ cười đáp trả.

Đối phương cũng cười: "Nàng xem, cảnh xuân tươi đẹp, uống vài chén cùng chúng ta được không...".

Đăng đồ tử xưa nay đều có, Dương Dung Cơ nhìn bốn phía, giữ chặt Y nhi: "Đi mau".

Hôm nay Dương Dung Cơ mang hài tơ, trong khi trên đường có người mang guốc gỗ (ý nó là thời này đang thịnh guốc gỗ). May mà hôm nay nàng mang được đôi giày dễ chạy, nàng lôi kéo Y nhi lẩn vào đám đông. Phía sau thì hai người kia vẫn đang đuổi theo, Dương Dung Cơ bối rối, lôi kéo Y nhi nhanh chóng đi vào một hộ gia đình.

Mùi rượu xộc vào mũi, Dương Dung Cơ xem xét xung quanh, nghĩ mình loanh quanh thế nào lại vào tửu phường.

Quay người lại dò xét, vẫn loáng thoáng nhìn thấy hai người kia. Nàng biết ban ngày ban mặt, bọn chúng không dám gây ra chuyện gì, nhưng để nàng bước ra ngoài thì nàng không dám, cho nên nàng tiện tay đẩy một cánh cửa, mà nó dường như cũng không bị khóa. Nàng gõ cửa, bên trong không có ai đáp lời.

Dương Dung Cơ đẩy cửa, bỗng nhớ tới một câu chuyện cổ nổi tiếng...

Cây bờ ao chim đỗ, sư gõ cửa trăng chiều.*

*Bản dịch của Đào Hùng, nguyên văn là "Điểu túc trì biên thụ, tăng xao nguyệt hạ môn." trong bài thơ "Đề Lý Ngưng u cư" của Giả Đảo.

Nàng buồn cười, rảo bước đi vào phòng, đóng cửa lại. Và trong nháy mắt xoay người, nụ cười lại cứng ngắc...

Y nhi nhìn về phía Dương Dung Cơ: "Nữ lang...".

Gian phòng vốn tưởng không có người lại có một lang quân. Lang quân ngồi khoanh chân dưới đất, trên bàn nhỏ đặt một bầu rượu, nâng chén sứ bạch ngọc đến bên miệng.

Nếu cả phòng không phải đầy mùi rượu thì còn tưởng lang quân này đang uống trà.

Bầu không khí có vẻ im lặng...

Y nhi nhìn lang quân, cảm thấy hơi quen mắt...

Dương Dung Cơ gượng cười: "Tiểu nữ vô ý quấy rầy nhã hứng lang quân, sẽ đi ngay". Nàng lôi kéo Y nhi muốn rời đi, nhưng không may là vừa mở cửa đã nhìn thấy hai người kia, nàng tiến thoái lưỡng nan, bất đắc dĩ cụp mắt xuống.

Lang quân mở miệng, nhưng không hề nhìn sang, chỉ nhìn chằm chằm quyển sách trong tay: "Phải chăng cô nương không muốn đi ra ngoài?".

Giọng nói rất êm dịu, nhưng men theo ánh nắng, Dương Dung Cơ vẫn thấy được rằng hắn đang cau mày nên nàng không biết nói gì, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Rốt cục lang quân quay đầu. Lần này thì có thể nhìn thấy rõ mặt của hắn. Nhưng Dương Dung Cơ đã đóng cửa, rời đi.

Nam tử nhìn dây lưng tung bay, bỗng nhiên có phản ứng, mà đến khi bước ra cửa, đã không thấy người đâu.

"Nữ lang, ngài có thấy người vừa rồi quen mắt chăng?"

Dương Dung Cơ vừa vội bước đi, vừa mang mũ có mạng che mặt, "không biết".



*đôi vịt uyên ương