Đối Diện Có Tình Yêu

Chương 3



Tuy rằng cô và anh chàng kia đã hẹn dùng cơm, nhưng vừa bước qua năm mới đám bạn bè liền hẹn hò liên tục, Hạ Vi Vi cũng liền dần dần quên đi chuyện này, hắn cũng không nhắc lại, ngày tháng cứ thế mà bình đạm trôi qua, đám bạn thân của cô cũng không trêu chọc cô và anh chàng kia nữa.

Nhưng sau đó lại bởi vì chuyện giao nhận cơm hộp mà một lần nữa liên lạc với nhau.



Hôm đó, Hạ Vi Vi được giáo viên hướng dẫn bảo đi đổi lồng sắt cho chuột thí nghiệm, cô phải cố gắng hết sức mới có thể dậy sớm được, làm xong chuyện mà giáo viên dặn dò, cô ngồi trong sân trường trống vắng đi qua đi lại mấy lần, đừng nói là người, ngay cả một con mèo hoang cũng không thấy. Đúng là đến kỳ nghỉ, không chỉ người mà đến cả mèo cũng lười biếng hẳn.

Mèo trong trường đại học con nào cũng tròn vo, bởi vì bọn chúng đều là không lo ăn không lo mặc, sinh viên chờ vuốt lông mèo mỗi ngày xếp thành hàng dài, tay cầm thức ăn cho thú cưng đứng chờ sẵn ở những chỗ mà bọn chúng thường xuất hiện. Đám mèo bẩm sinh đã có sự cao quý kiêu ngạo, sinh viên ngày nào cũng chờ đợi bọn chúng đến giống như nghênh đón hoàng gia, khi gần đến giờ ăn bọn chúng mới chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.



Đi dạo một lúc, mẹ cô lại gọi điện thoại tới, nói với cô rằng bà có một cuộc hẹn bạn bè cũ, bữa cơm trưa hôm nay Hạ Vi Vi phải tự mình lo lấy. Hạ Vi Vi đúng lúc đi dạo đến trước cửa nhà ăn, chỉ tiếc là bây giờ vườn trường không còn ai cả cho nên ở đây cũng đóng cửa. Được rồi, vẫn là về nhà gọi cơm hộp thôi.

Hạ Vi Vi ngồi trên xe buýt, chán chường lướt app gọi cơm hộp, cô phát hiện gần nhà mình có một cửa tiệm gà rán vừa mới khai trương có dịch vụ giao hàng tận nơi. Cô đã chọn gà rán vị rong biển, đúng lúc mẹ cô không có ở nhà, cô có thể to gan hơn một chút, ai cũng bảo gà rán uống với bia là cực kỳ thích hợp, cho nên cô cũng nhân tiện gọi thêm hai lon bia.



Tuyến xe buýt đi từ trường học về nhà này cô đã ngồi trên trăm lần, vì vậy cô mới có thể tính toán thời gian mà gọi. Nhưng không ngờ đã lâu không ra khỏi nhà, cũng không cập nhật tình trạng giao thông ở đoạn đường này còn trong giai đoạn sửa chữa, cho nên thời điểm xuống trạm không còn chính xác nữa. Hạ Vi Vi còn đang đeo tai nghe rung đùi đắc ý trên xe, chờ thông báo trạm dừng, lại ngồi thẳng một mạch đến trạm cuối, tiếng loa phát vang lên “Chào tạm biệt, hẹn gặp lại quý khách trong chuyến xe lần sau.” Thì cô mới hoảng hốt nhìn lại khung cảnh bên ngoài cửa xe.



Cô đành phải bất đắc dĩ xuống xe, cầm theo bản đồ Baidu hướng dẫn, một lần nữa tìm tuyến xe buýt về nhà. Phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, theo như bản đồ thì cô cần phải đi thêm một tuyến xe buýt, trong khi đó chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ hẹn lấy cơm.

Cô mở điện thoại di động ra lục tìm thông tin cửa hàng gà rán, muốn lùi thời gian đưa cơm lại, ngón tay lướt trên một dãy tên, cuối cùng dừng lại ở tên anh chàng nhà đối diện.

Hay là nhờ hắn lấy cơm hộp giúp mình? Trong lúc cô còn đang do dự, thì ngón tay đã quyết định thay cô, lúc cuộc gọi được tiến hành trái tim cô gần như nhảy lên đến tận cổ họng.



Điện thoại được chuyển rất nhanh, đầu dây bên kia là giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn.

“Ủa hôm nay là ngày mấy, mà cô lại chủ động gọi điện thoại cho tôi thế này?”

“A… thật ra là vì tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp, anh có đang ở nhà không?”

“Có đấy, chuyện gì?”

“Tôi dùng app gọi cơm hộp, nhưng bây giờ tôi lại đang ở bên ngoài không thể về kịp…”

“Giúp cô nhận hàng có phải không? Được thôi.”

Hạ Vi Vi còn chưa kịp mở miệng nhờ cậy, hắn đã đoán được ý đồ của cô, hơn nữa còn nhận lời một cách cực kỳ sảng khoái.

Sau khi cúp điện thoại Hạ Vi Vi ở trạm giao thông chờ xe buýt, chờ mãi chờ mãi cũng không chờ được, nếu như là ngày thường thì cũng không có việc gì lớn, ngồi ở đâu thì cũng là ngồi, Hạ Vi Vi có tiếng là chậm chạp. Nhưng hôm nay, cô lại lâm vào cảnh vô cùng nóng nảy, chỉ mới vài phút đã xem đồng hồ mấy lần, màn hình điện thoại lúc sáng lúc tối lại càng khiến cho thời gian thêm kéo dài.



Cuối cùng, Hạ Vi Vi thực sự không thể chờ được nữa đành phải gọi xe taxi về nhà, trên đường về còn phải đi ngang qua rất nhiều đèn đỏ, khiến cho nội tâm cô càng thêm nôn nóng. Vất vả lắm mới về đến nhà, có thể nói là tâm trạng của cô phấn khởi đến mức không gì sánh nổi, vừa rồi còn hết sức vội vã lại đột nhiên chậm rãi hơn, hai chân nặng nề như đeo trì bước từng bước lên cầu thang.

Cô dùng tốc độ của một con rùa di chuyển tới trước cửa nhà hắn, chuông cửa vừa mới kêu lên một tiếng, thì cửa đã mở ra. Hắn nhìn thấy Hạ Vi Vi thì có hơi ngạc nhiên một chút, tạp dề trên người còn chưa kịp cởi ra, vừa gãi gãi đầu vừa mở miệng: “Tôi còn tưởng rằng trễ một chút cô mới tới.”

“Hả, chỉ… chỉ là vừa rồi đường không kẹt xe, cho nên mới về sớm.”

“Vào đi.”

Hắn liền hết sức tự nhiên mời cô vào nhà, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Hạ Vi Vi đi vào nhà hắn, nhưng đây là lần đầu tiên cô có thể quang minh chính đại quan sát phong cách bài trí trong nhà.

Hắn nói sẽ hâm nóng thức ăn giúp cô, bảo cô cứ ngồi yên mà chờ, Thế là cô tựa vào bàn cơm, nhìn tủ kính đựng dụng cụ ăn uống trong phòng bếp, được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề từ lớn đến nhỏ. Không chỉ có phòng bếp, Hạ Vi Vi trộm liếc vào phòng ngủ của hắn vài lần, căn phòng trang trí vô cùng đơn giản mộc mạc, chỉ là điều khiến cô có chút bất ngờ chính là bên cạnh bàn làm việc còn có một cái đàn guitar.



“Anh biết chơi đàn guitar sao?” Cô hỏi chuyện theo bản năng, nhưng lại để lộ ra sự nhìn lén của mình, không kịp nuốt lời nói vào.

May mắn là hắn cũng không để ý, chỉ mỉm cười rồi trả lời cô: “À phải, những lúc tự học ở đại học, thì có thể thả lỏng tâm trạng một chút.”

“Như vậy sao... Không ngờ anh lại lợi hại như vậy.”

“Tất nhiên rồi.” Hắn hơi nhướng mày, lại tiếp tục nói “Nếu có cơ hội, tôi đàn cho cô nghe nha.”

Hạ Vi Vi gật gật đầu, sau đó hai người lại chìm vào trong không khí xấu hổ. Cô tựa vào bàn nhìn hắn bận rộn trong nhà bếp, cô có chút tò mò mở miệng “Làm nóng cơm hộp mà cũng lâu đến vậy sao, tôi đói lắm rồi đấy…”



“Biết rồi, mèo ham ăn.” Đột nhiên bị người ta gọi một cách thân mật như vậy, khuôn mặt cô liền đỏ bừng.

Hạ Vi Vi cúi đầu không nói chuyện nữa, chỉ chốc lát sau, hắn đã bưng gà rán và một mâm salad ra đặt lên trên bàn.

“Ủa, bia của tôi đâu?”

“Tịch thu.”

“Sao? Vì sao lại…”

“Còn trẻ tuổi không được ăn những thứ thực phẩm rác rưởi, này, tôi làm một ít salad rau dưa cho cô, cũng không biết có hợp với khẩu vị của cô không.”

Cô dùng nĩa ghim một miếng dưa chuột đưa đến bên môi, khoảnh khắc khi bỏ vào miệng kia, cô hơi sửng sốt. Từ nhỏ mỗi khi cô ăn dưa chuột sống là sẽ bị tiêu chảy, cho nên mỗi khi ăn salad, cô luôn tránh không ăn thứ này, nhưng khi hắn làm salad đã luộc dưa chuột cho chín trước, chi tiết nhỏ này khiến cho Hạ Vi Vi cảm thấy bất ngờ.

“Ừm, cũng ngon lắm, cảm ơn anh...”

“Nhớ đó sau này quay về trường học cũng không được ăn uống bậy bạ như vậy.”

“Được rồi, biết rồi, ông chú à, anh còn lải nhải hơn cả mẹ tôi nữa.” Hạ Vi Vi cố ý nhấn mạnh hai chữ ông chú này, cách xưng hô này khiến hắn bật cười.

Hắn cong ngón trỏ gõ lên đầu cô một cái, nghiêm túc nói “Phải gọi anh là học trưởng biết chưa.”

“Học trưởng?”

“Đúng vậy, em là sinh viên năm nhất khoa sinh vật trường Đại học X phải không?”

“Làm sao anh lại biết?”

“Giáo sư hướng dẫn của em có một hạng mục hợp tác nghiên cứu với học viện của anh trong học kỳ tới, lúc trước anh đã xem thông tin của em trên danh sách.”

Vừa nghe hắn nói như vậy, Hạ Vi Vi kinh ngạc đến nỗi miệng há to thành hình chữ O, đúng là không trùng hợp thì không thành tiểu thuyết, anh chàng nhà đối diện lại là sinh viên cùng tổ với cô? Lại nghĩ tới viện nghiên cứu mà hắn nói, cô cắn một miếng đùi gà, trong lòng yên lặng suy nghĩ, ông trời thật là không công bằng, sao lại ban cho một người cả tài lẫn sắc thế này...

Nhưng câu nói tiếp theo của anh chàng nhà đối diện này lại càng khiến cho Hạ Vi Vi kinh ngạc đến rớt cả nĩa, hắn nói “Nếu lần sau mẹ em không ở nhà, thì cứ đến nhà anh ăn cơm, bất cứ lúc nào cũng được.”

“Sao?”

“Anh thích em đó, đồ ngốc.”

“Hả?”

“Anh nói, anh thích em.”

Hắn lập lại một lần nữa, Hạ Vi Vi mặt đỏ như máu, kinh ngạc đến mức không nói nên lời, qua một lúc lâu, hắn nhịn không được lại phá vỡ không khí yên tĩnh, một lần nữa mở miệng nói: “Có phải đã làm em sợ không, khụ, thực ra thì lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã có ấn tượng rất tốt, nếu em cảm thấy quá nhanh, chúng ta có thể từ từ vun đắp...”

“Nè, em đừng im lặng như vậy nữa.”

Lại một lát sau, Hạ Vi Vi vẫn luôn cúi đầu cuối cùng cũng ngẩng lên, sau đó gật gật.