Đối Diện! Mau Đem Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 12: Muôn dân (2)



Đăng nhập vào game, nhân vật của Trần Phóng xuất hiện ở tân thủ thôn. Bởi vì game này mang tính đa chiều, chỉ cần đeo headphone, thêm một cái micro là vừa có thể đánh chữ, vừa có thể trò chuyện trực tiếp với những người chơi khác.

Trần Phóng chơi tài khoản nữ, vì để tránh bị hiểu lầm là nhân yêu nên cậu chưa từng nói một lời nào. Mà tỷ tỷ xinh đẹp cũng yêu cầu cậu không được nói chuyện, ả không muốn lúc nhận lại acc bị người ta gọi là nhân yêu mãn cấp.

Nhiệm vụ của người mới chơi bao giờ cũng lắc lư ở mấy khu phụ cận tân thủ thôn, hái thảo dược, giết quái nhỏ, đưa thư và vân vân… trên căn bản là nhắm mắt cũng làm được.

Điều đặc sắc nhất của Muôn dân chính là lập tài khoản sẽ được chọn chức nghiệp của bản thân, đạt đến cấp năm mươi sẽ được chọn thêm một chức nghiệp phụ cấp. Chính là có thể thêm được một nghề thứ hai, vừa có thể hỗ trợ nghề gốc, cũng là nâng cấp giá trị bản thân.

Quan trọng nhất, nghề phụ này còn là thượng cổ! Sau khi giết được thần thì sẽ được tặng lại chức nghiệp đó! Có thần chức này, trên cơ bản sẽ trở thành đối tượng nghênh ngang đi giữa đường được người khác đỏ mắt ghen tị, không ai dám quản. Bởi vậy số người đua nhau đi tìm thần tiên đua nhau mọc như nấm sau mưa.

Mà rất ít người có thể thành công đi ra, mà càng nhiều người thì hệ thống lại nhả ra một đống quái cấp cao đập cho bọn họ một trận, rớt một lần hai mươi mấy level là chuyện nhỏ.

Điều này đã chứng minh đạo lý: Muốn nhặt được hạt vừng thì phải bỏ quả dưa hấu!

Vốn Trần Phóng cũng chẳng có hứng thú gì với mấy cái thần chức này, cậu chỉ là người luyện thuê, cày đến mãn cấp là dược! Ai biết được thần tiên tỷ tỷ kia lấy được ở đâu thông tin thần chức, lập tức chạy tới gọi Trần Phóng, bắt cậu bắt buộc phải để acc của ả lên được thần chức.

Mà ác một điều, ả muốn chức nghiệp “Tuyết nữ”!

Trần Phóng dự là không chịu, tại hợp đồng của bọn họ đâu có thêm điều khoản phải lên được thần chức chứ?? Cuối cùng ngự tỷ kia dùng phương pháp đơn giản mà thô bạo nhất là… tiền!!

Thứ này chính là yếu điểm của cậu, nhưng cậu muốn bớt phiền nên rất có tiết tháo cự tuyệt!

Ai ngờ chị gái kia có nghị lực cao gấp n lần cậu, số tiền này không đủ, cứ thế đập thêm, đập đến khi cậu đồng ý mới thôi. Tim Trần Phóng nhảy bình bịch, nhìn khoản tiền đập thêm vào có thể dùng cấp số nhân để đếm, rốt cuộc cậu đỡ không nổi nữa.

“Chỉ là một chức nghiệp thôi mà, tôi sẽ không phụ sự mong đợi của bạn!” Trần Phóng rất chân chó gửi câu này đi.

Ngự tỷ lúc này mới hài lòng vỗ tay, offline.

Còn cậu tiếp tục ngày đêm điên cuồng đánh quái thăng cấp, lại không biết mình đã tạo ra một hồi đại chiến tại diễn đàn văn học Thịnh Thế.

Qua mấy ngày chiến đấu không ngừng nghỉ, tài khoản đã đạt đến hơn bốn mươi level, chỉ cần một thời gian nữa là có thể tìm được nghề nghiệp phụ. Vì để tránh cho một số vệ tinh ve vãn, cậu liền đổi tên acc thành “Đánh rắm”, còn để hình biểu tượng thành cô gái cầm cuộn giấy vệ sinh, triệt để khiến người ta lùi bước.

Thoát game, cậu phát hiện lương khô của mình đã hết liền quyết định đi rửa mặt, ra ngoài ăn mỳ thịt bò để bổ sung năng lượng.

Tùy tiện tròng áo khoác vào người, cậu ra khỏi nhà.

Gần khu nhà trọ có một tiệm mỳ bò gia truyền, cửa hàng nhỏ lại rất cũ nên không được chú ý. Nhưng chủ quán phi thường dụng công, mỳ sợi tươi tự tay làm, vô cùng chất lượng, mà gia vị, đồ ăn kèm cũng rất vừa vặn, người ăn có bao nhiêu tiền thì cho bấy nhiêu thịt, không bao giờ lừa lọc khách.

Phàm là ai biết đến tiệm mỳ này cũng đều ghé một lần rồi sẽ quay lại, không bao giờ muốn rời đi.

Một bát mỳ thịt bò năm, sáu đồng với người khác là giá rất rẻ, nhưng với Trần Phóng thì có chút khó khăn, vì thể cậu chỉ thi thoảng mới đến ăn thôi, mà còn là khi rủng rẻng.

Hôm nay cậu tới ăn, không biết vì sao bên trong lại đông khách đến thế.

Trần Phóng chưa từng gặp qua cảnh quán chật cứng người, chẳng lẽ phải đợi?

Ông chủ tốt bụng không muốn để khách chờ, thấy một bàn chỉ có một người đàn ông đang ngồi liền hỏi cậu có muốn hợp bàn không, còn rất chu đáo giúp cậu hỏi ý vị khách kia.

Trần Phóng vốn muốn chờ người ta ăn xong, nhưng mà ông chủ đã qua bên kia mất rồi nên cậu không tiện phụ lòng tốt của công.

Cậu thấy người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơmi trắng đối lưng với mình ngẩng đầu lên, ông chủ cười tươi như hoa cúc nói với anh ta mấy câu, sau đó thấy người ta gật như không gật đầu, xem ra là không thể không chấp nhận.

Ông chủ thấy vậy, cao hứng chạy tới gọi cậu qua bên đó ngồi.

Trần Phóng không cam tâm tình nguyện đi tới, người đàn ông kia chỉ lo ăn mỳ của mình, hình như có chút quen mắt nhưng cậu không nhớ ra đã từng gặp anh ta ở nơi nào. Trần Phóng từ nhỏ đã có chứng mù nhận diện, những người không quen thân chỉ cần gặp một lần là lần sau sẽ quên tiệt người ta luôn! Nhưng tại sao cậu lại thấy người nọ quen thuộc thế nhỉ?

Ông chủ hỏi cậu muốn ăn gì, cậu suy nghĩ một chút, nên gọi đồ ăn xa xỉ, ăn cho thật no nên gọi một bát mỳ thịt bò thật lớn, còn thêm một phần thịt nữa.

Ai ngờ lúc ông chủ bưng lên, bát mỳ so với mặt cậu còn to hơn. Trần Phóng cũng không phải chưa từng ăn bát lớn, nhưng không cần lớn như vậy đi?

Cậu kinh ngạc hỏi: “Ông chủ à, coi như là bát to, cũng không cần nhiều thế này đâu. Hay gần đây ông trúng xổ số nên tặng cho khách hàng sao?”

Ông chủ vừa tức vừa buồn cười vỗ đầu cậu: “Cậu đừng nói bậy! Còn không phải do nửa tháng nay không thấy cái mặt cậu đâu, vừa thấy mặt liền thấy giống như còn nửa cái mạng. Tôi cũng là muốn khôi phục nội lực cho cậu nên mới cho nhiều hơn một chút đó!”

“Ổng chủ~” Cậu cảm động, đôi mắt long lanh nhìn ông.

Ông chủ chỉ thấy rùng cả mình, ông vốn không quen biểu đạt, chỉ dùng hành động để chứng minh tấm lòng: “Rồi rồi! Mau ăn nhanh đi! Hôm nay tôi đông khách, ăn nhanh cho người ta còn lấy chỗ đón khách mới!”

“Vâng vâng!”

Trần Phóng quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện đã ngẩng đầu nhìn cậu từ lúc nào. Đôi mắt đen láy trong suốt như ngôi sao lóe sáng, có thể nhìn thấu đáy lòng người ta, sống mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sao, vừa nhìn đã biết là nhân sĩ tinh anh. Trên người anh mặt áo sơmi trắng cùng quần bò khiến cậu cảm thấy người này đúng là được ông trời ưu đãi!

Qua kinh nghiệm nhiều năm, Trần Phóng cảm thấy xét người không thể nhìn bề ngoài, đừng thấy người ta gọn gàng sạch sẽ, không chừng chính là côn đồ!

Càng nghĩ càng có thể, chẳng lẽ cậu bị xã hội đen theo dõi, muốn cướp tiền của cậu?

Cậu nhanh chóng cúi đầu, xì xụp ăn mỳ.

Người đối diện ăn xong phần của mình, để tiền lên mặt bàn chỗ mình ngồi, đứng dậy rời đi.

Vừa mới ra tới cửa, liền nhận được một cú điện thoại.

“Lão đại! Hoa viên cháy rồi!” Nhân viên kỹ thuật hay gọi trang chủ là hoa viên.

“Có chuyện gì?”

“Tối hôm qua có hacker công kích website của chúng ta. Kể ra cũng kỳ, hacker đó không bóp méo những ghi chép khác mà là đổi hạng đầu của bảng xếp hạng. Hiện tại các fans hâm mộ của tác phẩm vốn đứng đầu bắt đầu làm loạn, còn tác giả nhảy lên kia vẫn chưa có tin tức.”

“Tôi biết rồi, ngay bây giờ sẽ về!” Cúp điện thoại, thần xui quỷ khiến làm anh quay đầu lại nhìn Trần Phóng một cái. Cậu đang ăn mỳ như hùm như sói, cứ như là bát mỳ kia là cả thế giới của cậu vậy.

Trở lại công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Dương, trợ lý đã đã mang tư liệu đưa cho Thẩm Thịnh Dương xem.

“Thời gian hacker công kích website của chúng ta là 23:13, địa chỉ IP được xóa rất sạch, đến bây giờ vẫn chưa tra được. Trên căn bản là không có tổn thất gì, nhưng tại diễn đàn đang huyên náo rất lớn, một mặt vu khống tác giả Như Nhược Đương Sơ thuê hacker, mà phàm đã là người có đầu óc thì sẽ không làm quang minh chính đại như thế. Hiện tại cũng có người nghi hoặc nội bộ có người nhà của Như Nhược Đương Sơ nên tác giả kia mới không biết sợ.”

Thẩm Thịnh Dương xem tư liệu về hai tác giả kia.

Tác giả Lang Yên Liễu Nhiễu là một cô ả rất phổ thông, có chút mập, mặt hơi kiêu căng như coi khinh tất cả. Còn Như Nhược Đương Sơ… Thẩm Thịnh Dương nhếch mép cười thú vị, hóa ra là cậu ta…

Thư ký thấy ông chủ nhà mình lộ ra nét cười không hảo ý liền biết ngay có người sẽ gặp tai ương… Mong là tên xui xẻo đó không phải mình…

“Lang Yên Liễu Nhiễu là tác giả tương đối nổi tiếng của diễn đàn, được liệt vào cấp bậc tiểu thần, fans hâm mộ có sức chiến đấu không thể khinh thường. Còn Như Nhược Đương Sơ viết văn tương đối lâu nhưng vẫn không có danh tiếng gì. Anh xem…” Ý tứ của thư ký rất rõ ràng, vứt xe hộ tướng, đây là cách làm của những người bình thường.

Mà chỉ cần phía ban quản trị của Thịnh Thế chính thức đính chính, chỉ sợ Như Nhược Đương Sơ không thể lăn lộn ở diễn đàn được nữa…

“Như Nhược Đương Sơ… có được chúng ta chống gì không?”

Thư ký không ngờ Thẩm Thịnh Dương sẽ hỏi như vậy, sờ gáy nói: “Theo như tôi được biết thì nội bộ cấp cao không có ai quen biết người này, chỉ có biên tập của Như Nhược Đương Sơ là có quan hệ không tệ thôi…”

Mà một biên tập thì làm gì có lá gan cùng năng lực lớn như vậy?

“Không! Như Nhược Đương Sơ có người người của chúng ta chống lưng.” Anh nhàn nhạt nói.

“?” Thư ký lập tức bối rối, lẽ nào Như Nhược Đương Sơ thực sự có lai lịch lớn như vậy sao?

“Được rồi, cậu ra ngoài đi, tôi sẽ xử lý chuyện này.”

Thư ký vừa quay người thì bị Thẩm Thịnh Dương gọi lại: “Còn nữa, gọi trưởng phòng kỹ thuật lên đây.”

Trưởng phòng kỹ thuật của mạng văn học Thịnh Thế là một trong những người được thuê đầu tiên. Lúc trước Thẩm Thịnh Dương vì mạng văn học này xây dựng khung sườn rất đồ sộ, nhưng vì phải ứng phó rất nhiều vấn đề nên không có tinh lực bảo vệ cùng nâng cấp.

Vì vậy anh chiêu mộ tinh anh giới kỹ thuật vi tính ở thành phố C, mà trưởng phòng kỹ thuật đương nhiệm đương thời là do Thẩm Thịnh Dương dùng mức lương rất cao gọi về. Đối với người tài, anh xưa nay không tiếc tiền.

Thời điểm ban đầu, bộ phận kỹ thuật thực sự rất lợi hại, có thể nói phòng này chính là nòng cốt của công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Dương. Mặc dù chỉ là một trưởng phòng, nhưng tiền lương cao không kém tổng giám đốc.

Không ngờ hôm nay phạm phải sai lầm mà trẻ con mới mắc phải, xem ra bộ phận kỹ thuật đã sa đọa đến nỗi Thẩm Thịnh Dương không tưởng tượng nổi.