Đối Diện! Mau Đem Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 29: Dụng tâm quan tâm chăm sóc



Trần Phóng ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Thấy Thẩm Thịnh Dương đi ra ngoài, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc đó cậu bị bác đuổi ra ngoài, tá túc ở nhà Tôn ca. Nếu cậu không thể làm gì cho anh thì cậu sợ anh cũng sẽ coi cậu là đồ ăn uống chùa không trả tiền, nếu ngay cả Tôn ca không muốn thu lưu cậu, còn sư phụ vẫn chưa trở về, thì Trần Phóng không biết mình có thể đi nơi nào.

Trần Phóng bị cảm giác bất an mãnh liệt bao quanh nhưng không biết nói với ai.

Vì thế cậu tranh làm mọi việc nhà, nấu cơm, Thẩm Thịnh Dương nhìn cái đầu nho nhỏ của cậu dùng hết sức thái rau, rốt cuộc không nhịn không được bảo: “Trần Phóng, nhóc cứ an tâm ở đây. Nhóc là đồ đệ của Tiêu Minh, tôi sẽ chăm sóc nhóc thật tốt.”

Nhưng cuối cùng, anh nuốt lời.

————

Trần Phóng không biết viết khung thế nào, cậu theo sư phụ Tiêu Minh chỉ học được một chút da lông, Tiêu Minh gặp phải một số chuyện nên đồng thời biến mất cùng Mạc Lăng Thậm.

Tính ra, phải gần mười năm rồi cậu chưa gặp lại y.

Là một trạch nam làm hacker trà trộn mạng lưới internet, cậu hy vọng có thể dùng con đường này để tìm hành tung của Tiêu Minh. Bởi vì Tiêu Minh là vua của thế giới ảo, là hacker đứng đầu mà.

Mà cậu lại không tìm được, hai người kia gần như bốc hơi khỏi thế giới.

Trần Phóng theo Tiêu Minh học hơn ba năm, khi đó cậu còn nhỏ nên năng lực tiếp nhận kỹ thuật không mạnh, nhưng dưới sự bồi dưỡng tận tâm của sư phụ, coi như cũng có chút thành tựu nho nhỏ.

Tiêu Minh sau khi rời đi liền để máy tính lại cho Trần Phóng, bên trong là tâm huyết cả đời y. Trần Phóng dựa vào những thứ đó, mày mò tự học nhưng hiệu quả không tốt lắm, thứ duy nhất cậu tiếp nhận được, chính là phần mềm “Mật mã vạn năng” kia.

Dựa vào “Mật mã vạn năng”, Trần Phóng mới có thể tung hoành trong thế giới ảo, kiếm miếng ăn sống qua ngày.

Lẽ nào lần này xây dựng khung cho app cũng phải dùng đến “Mật mã vạn năng”? Làm một ít thứ linh tinh lắt nhắt thì cậu biết, nhưng thật sự làm ra một app khổng lồ như kia thì tuyệt đối không thể một người là Trần Phóng hoàn thành nổi. E rằng chỉ có sư phụ Tiêu Minh của cậu mới làm nổi thôi.

Cậu không hiểu tại sao Thẩm Thịnh Dương lại bắt cậu làm cái này, thoạt nhìn đã biết là quá sức với cậu, chẳng lẽ anh đang cố ý không muốn cho cậu tăng tiền lương ư?

Ý nghĩ này lập tức bị cậu tự tay phủ định, lãnh đạo làm gì rảnh rỗi như thế á! Huống chi cậu có rất nhiều biểu hiện tốt, đến thời điểm được lên chính thức cũng là tự nhiên thôi!

Trần Phóng một bên giật tóc, một bên mặt nghiêm túc suy nghĩ, thật sự là… không hiểu gì hết!

“Có gì không hiểu?” Một thanh âm lạnh lùng truyền tới từ đằng sau, Trần Phóng quay đầu lại, Thẩm Thịnh Dương không biết đã đứng dựa vào cửa từ lúc nào, hai tay vòng trước ngực.

“Tôi…”

“Có gì không biết, tôi có thể dạy cậu.” Anh chậm rãi đến gần cậu: “Khung app này cậu phải tự mình viết ra, đây là bước đầu tiên để gia nhập đội sáng tạo app.”

Trần Phóng rất muốn nói, thật ra tôi không gia nhập đội đó cũng không sao. Nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của ai kia, cậu chỉ có thể nuốt câu nói này xuống.

Thẩm Thịnh Dương kéo một cái ghế qua, ngồi xuống trước mặt cậu, tay cậu đang đặt trên con chuột, anh không ngần ngại chút nào dùng tay mình phủ lên bàn tay ấy, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình, giọng nói trầm thấp bắt đầu giảng giải: “Muốn viết khung app, đầu tiên phải tìm hiểu nguồn gốc của mạng văn học Thịnh Thế, các bộ phận được tạo thành từ đâu…”

“Sếp, tại sao anh lại sáng lập mạng văn học Thịnh Thế vậy?” Cậu ngắt lời anh, đặt câu hỏi.

Thẩm Thịnh Dương nhíu mày: “Cậu cảm thấy hứng thú?”

“Không phải anh nói tôi cần biết về nguồn gốc của Thịnh Thế sao?” Cậu tỉnh bơ nói.

“Cũng chẳng có gì, chẳng qua là một phút hứng khởi.” Anh lãnh đạm nói, thật giống như là mạng văn học có quy mô không nhỏ chẳng qua chỉ là một trò chơi hồi đó mà thôi.

Nhưng thấy Trần Phóng thực sự tò mò, anh nhịn không được tiếp tục nói: “Kỳ thực hồi đó không có gì cả, hồi đó các mạng văn học trong nước đều không ra thể thống gì, trống trơn, sáng lập ra một trang mới quả thật là đánh cược. Đánh cược xem các độc giả có thể tiếp thu được tác gia của mình hay không, và trong trận đánh cược đó tôi thắng, mạng văn học Thịnh Thế trở thành mạng văn học đứng đầu quốc gia.”

Tuy rằng lời nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng Trần Phóng hiểu, cả quá trình gây dựng nhất định không dễ dàng.

“Tôi nghĩ anh đem quy mô website phát triển tới mức này, khẳng định không dễ dàng đâu.”

Nghe được câu này, sóng mắt Thẩm Thịnh Dương giật giật, nhưng rất nhanh bình tĩnh: “Có một năm, có một nhà đầu tư quy mô lớn hơn chúng ta có ác ý muốn thu mua lại website. Lúc đó bọn họ tài cao thế lớn, còn chúng ta chỉ là mấy cái website loại nhỏ, cũng vì các học giả đăng truyện dần có danh tiếng, đồng thời sản sinh ra không ít nhà văn nổi tiếng nên liền hướng mục tiêu đến chúng ta. Hiện tại chúng ta là nguyên sang, bọn họ thì đạo văn.”

Câu cuối cùng, đơn giản mà sắc bén khái quát kết cục của đối phương.

Trần Phóng không thể không thừa nhận, Thẩm Thịnh Dương bạo ngược như thế là có nguyên nhân. Cũng bởi vì quá bạo ngược nên mới có thể bành trướng mạng văn học, thành lập công ty khoa học và kỹ thuật Thịnh Dương, đồng thời đánh chiếm các lĩnh vực khác.

Trần Phóng thật giống như là được tiếp thêm sức mạnh: “Được! Tôi cũng phải làm thật tốt chuyện này!”

“Ừ.” Thẩm Thịnh Dương nhàn nhạt gật đầu, trong lòng lại có chút vui mừng, cứ như trong nhà có con trai vừa trưởng thành vậy.

“Có vấn đề gì tôi đều có thể dạy cậu.” Anh một lần nữa đưa tay phủ lên tay cậu, Trần Phóng cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, còn có giọng nói trầm thấp bên tai mình của người kia.

Cậu vừa cảm giác mình đang ở thực tại, vừa như đang chìm trong giấc mộng quỷ dị. Cậu mơ thấy mình trở về những tháng ngày sống tại nhà Tôn ca, không có sư phụ, ngoại trừ ra ngoài đi học thì phần lớn thời gian đều là bám theo Tôn ca.

Đột nhiên có một ngày, cậu về nhà anh, vừa đẩy cửa ra liền cảm nhận được có gì đó không đúng, hình như thiếu mất thứ gì.

Sau đó cậu nhận ra, bắt đầu từ ngày ấy, Tôn ca không về nữa.

Ngày đó, cậu đã từng đi khắp nơi tìm anh, thôn trấn nói lớn cũng không lớn, bảo nhỏ cũng chẳng nhỏ, gió thu thổi lạnh run người, Trần Phóng mặc quần áo đơn bạc, không để ý tiếng gió gào thét, giá lạnh bao trùm toàn thân, không ngừng gọi tên Tôn ca.

Cậu chỉ hy vọng nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn nói với mình: “Gọi cái gì, tôi còn chưa chết!”

Nhưng giọng nói ấy, từ đêm đó đã đột ngột biến mất khỏi thế giới của cậu.

Vài ngày sau, Tiêu Minh và Mạc Lăng Thậm trở lại, biết được chuyện của Trần Phóng, liền tốt bụng đón cậu về sống cùng. Nhưng khi cậu hỏi Tôn ca đã đi nơi nào, Tiêu Minh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Xem ra y cũng không biết tung tích của anh, mà kể cả có biết thì cũng không nói cho cậu.

Ban đầu khi mới mất đi Tôn ca, Trần Phóng lúc nào cũng thấy trống rỗng và cô quạnh. Tiêu Minh nhìn đứa nhỏ mất mát liền tận lực dành nhiều thời gian cho cậu, khiến Mạc Lăng Thậm hô to gọi nhỏ vì ghen.

Trần Phóng biết gã chỉ nói trên miệng thôi, trong lòng cũng là rất quan tâm cậu. Ngược lại hai bác có quan hệ máu mủ với cậu thì gần như chẳng quan tâm cậu trong ba năm. Ban đầu bác hai không yêu tâm, đôi lúc sẽ lặng lẽ đứng chờ trước cửa trường, đến lúc biết được Trần Phóng đang ở cùng Tiêu Minh và được y đối đãi rất tốt, mới thoáng yên lòng.

Ông bác cũng chỉ biết hổ thẹn nói: “Bác gái con chỉ là hơi tiêu cực, kỳ thực tâm tư của bà ấy là không xấu.” Ông rất hy vọng ông có thể tha thứ cho vợ mình.

Kỳ thật Trần Phóng không suy nghĩ nhiều, bác gái đuổi cậu ra khỏi nhà bà ta, cậu không có lời nào để nói, dù sao nơi đó không phải là nhà của cậu. Như vậy là về sau, cậu và bà ta không còn quan hệ gì. Đối với người không liên quan đến mình, cậu cảm thấy mình không cần thiết phải bỏ quá nhiều tình cảm vào.

“Bác hai, bác yên tâm, con sẽ không trách bác gái.” Đeo cặp sách, Trần Phóng quay người rời đi. Cậu cho rằng, Tiêu Minh và Mạc Lăng Thậm mới là người nhà, là những người duy nhất có thể cho mình thân cận, ỷ lại.

Nhưng không ngờ, hai người họ ở bên cạnh cậu vỏn vẹn ba năm, để lại một phong thư rồi biến mất.

Lần này Trần Phóng liền hoài nghi, liệu có phải những người cậu quan tâm, cho rằng họ là người nhà thì cuối cùng sẽ biến mất không còn tăm hơi, chỉ để lại mình cậu cô độc ở cái thế giới lạnh lùng này. Cha mẹ, bà nội, rồi đến Sun, ngay cả Tiêu Minh và Mạc Lăng Thậm cũng làm như thế…

————

Một tuần sau, Trần Phóng rốt cuộc mèo cào làm ra được ý tưởng cùng khung sườn cho app, mang đến cho Thẩm Thịnh Dương. Còn những người khác trong phòng kỹ thuật cũng biết hiện tại Trần Phóng đang là người viết khung cho app mạng văn học.

Hiện nay, độc giả đọc sách điện tử đang tăng mạnh về số lượng. Bởi sách điện tử rất tiện lợi, nhanh gọn, có những đặc điểm đa dạng khiến không ít người chọn dùng. Phương tiện này cũng đang được rất nhiều mạng văn học đề cao, nhưng mạng văn học Thịnh Thế hai tay nắm vị trí đầu cả hai mặt trận văn học mạng và xuất bản, có không ít dối thủ lom lom đứng cạnh nhìn, hy vọng có thể mượn cơ hội gì đó kéo Thịnh Thế kéo xuống.

Thậm chí còn không tiếc lời động viên các nhà văn dưới cờ viết mấy loại văn có tình tiết gì gì đó để hấp dẫn độc giả. Mạng văn học Thịnh Thế đối với tiểu thuyết quản lý vô cùng nghiêm ngặt chừng mực, một khi tiểu thuyết của bạn vượt ra khỏi chừng mực sẽ bị khóa văn, thậm chí bị xóa. Mà những mạng văn học khác lại không giống, họ cổ vũ văn càng lớn mật càng tốt, như thế mới có nhiều độc giả đọc hơn.

Không thể không thừa nhận, có khá nhiều bạn đọc bị những mạng đó thu hút.

Bởi vậy bề nổi thì không nói, nhưng có một vài biên tập lén lút mở rộng loại văn kia, tâm lý thầm ôm hy vọng, chỉ cần nổi tiếng là sẽ hấp dẫn không ít độc giả, hút thêm cho website nhiều tiền, chỉ nho nhỏ như thế thôi thì chắc cũng không quá nghiêm khắc nhỉ.

Nhưng sau sự kiện của Như Nhược Đương Sơ và lang Yên Liễu Nhiễu, Thẩm Thịnh Dương mới biết hóa ra trong mạng văn học của mình còn tồn tại một dống tiểu thuyết rác như thế, rất bất ngờ. Lập tức hạ lệnh cho người tiến hành kiểm tra tất cả các tiểu thuyết đăng tải, cứ có cảnh vượt quá chừng mực, cho dù nổi hay chìm thì đều bị khóa lại sửa chữa, nếu không nghe lập tức xóa bỏ.