Đối Diện! Mau Đem Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 4: Người thanh niên ấy (3)



Editor: Z.

“Chết tiệt! Lại hỏng!” Sun thấp giọng mắng một tiếng, nhìn màn hình vi tính lần thứ hai đen ngòm.

“Dù sao cũng là đề bài Tiêu ca giao cho, nếu chú có thể giải nhanh như thế thì danh tiếng của anh ấy chỉ là hư danh sao?” Thanh niên áo trắng không khách khí chút nào cười nhạo Sun.

“Thậm ca, anh cũng đừng đắc ý, anh so với Tiêu ca học sớm hơn mà vẫn phải làm trợ thủ cho anh ấy!” Anh đáp trả Mạc Lăng Thậm, độc miệng quá đi.

“Hết cách thôi, ai bảo Tiêu ca của chú thích mua bán mấy thứ này chứ? Anh đây cũng chỉ có thể liều mình bồi vua, tôi còn có thể đánh hai bàn phím cùng một lúc, cũng rất có khí chất nha!” Gã không hề để ý đến Sun, trái lại đắc ý dại vào, tự cho mình là người tài.

Sun làm bộ nôn mửa, không để ý gã nữa, chờ cho máy tính khởi độn glại, những ngón tay lần nữa nhảy nhót trên bàn phím.

Trần Phóng ngơ ngác nhìn ba người hỗ động, cảm thấy rất hài hước lại ấm áp, rõ ràng số tuổi cách biệt rất lớn, nhưng không hề chấp nhặt mà vui vẻ đùa bỡn nhau.

Trần Phóng hồi còn ở nông thôn có rất ít bạn, nên lúc nào cũng mong muốn được trải nghiệm cảm giác trước mắt.

Đặt ly sữa trên tay xuống bàn, cậu chậm rãi đến sau Tiêu Minh, nhìn anh cùng Mạc Lăng Thậm vừa nói cười vừa gõ ký tự, chắc chắn việc bọn họ đang làm phi thường thú vị.

“Caca, các anh đang chơi gì vậy? Có thể dạy em không?” Trần Phóng lấy hết dũng khí, hỏi nhỏ.

Tiêu Minh quay đầu lại, thấy Trần Phóng mang vẻ mặt thành thật nhìn mình, tuy non nớt nhưng rất kiên định, anh không khỏi bật cười: “Nhóc, cái này không phải trò chời gì tốt đâu! Học cái này khó khăn lắm đó!”

Thậm chí Mạc Lăng Thậm ở bên cạnh trêu ghẹo: “Tôi thấy nhóc con này có tố chất đấy! Không thì cậu nhận nó làm đồ đệ đi! Sun không chịu bái cậu làm thầy thì thu một đứa nguyện ý muốn cậu dạy, không phải tốt hơn sao?”

Sun nghe gã nói, quay đầu hướng bên này liếc mắt một cái, sau đó không nói một lời tiếp tục công việc.

Trần Phóng nghiêm túc ngẩng đầu nói với Tiêu Minh: “Caca! Anh dạy em đi! Em nhất định sẽ chăm chỉ học!”

Tiêu Minh nhìn cậu, vẫn là nhàn nhạt lắc đầu: “Không được đâu, nhóc còn quá nhỏ, căn bản không thể phân rõ được những phương trình phức tạp. Nhưng nếu nhóc muốn chơi…”

Tiêu Minh nói, tới bên máy tính, lọc cọc gõ xuống những ký tự mà Trần Phóng không hiểu, trên màn hình lập tức xuất hiện một bãi cỏ xanh mướt, bên cạnh là hồ nước xanh ngắt, mặt hồ trôi nổi vài cái lá sen.

Theo đó là vài tiếng: “Ộp! Ộp!”, mấy con ếch từ đáy nước nhảy lên ngồi trên lá.

Tiêu Minh nói: “Cậu lấy chuột bấm vào ếch, nó nhảy vào trong nước thì có điểm.”

Kỳ thực lúc đó đang lưu hành một cách click chuột mới, Trần Phóng chỉ cần bấm vào con ếch liền làm cho nó trở lại nước, sau đó phần điểm ở góc mà hình sẽ nhảy lên.

Càng về sau, hội ếch sẽ kết bè kết lũ cùng hát cùng nhảy, mang theo vui vẻ kích thích tâm hiếu thắng của người chơi.

Trần Phóng chơi đến say sưa, tay cầm chuột tăng nhanh tốc độ đuổi theo đám ếch trên màn hình.

Tiêu Minh cùng Mạc Lăng Thậm nhìn nhau cười rồi tiếp tục công việc của mình.

Bây giờ đa số là game offline quá mức tẻ nhạt. Nếu như có một nhóm người lên mạng chơi game nhỏ không phải sẽ thú vị hơn nhiều sao? Tốt nhất là phải có thêm cả bảng xếp hạng, xem bạn bè của mình đứng hạng nào, danh sách rất dễ dàng được trưng ra, có thể kích thích được tính hiếu chiến của rất nhiều người.

Tiêu Minh và Mạc Lăng Thậm đang định làm một trò chơi như vậy, nhưng vấn đề kỹ thuật chưa được đột phá, vẫn bị hạn chế khiến hai người hết đường xoay xở.

Trần Phóng vẫn chơi trò: “Đập ếch”, càng chơi càng thấy vui, ếch kêu ồm ộp nghe thực vui tai, Trần Phóng cũng vui đến cười khanh khách.

Sun ở máy bên cạnh, bởi vì không thể nào giải quyết được đề bài khiến máy tính đơ lần nữa, tâm tình có chút buồn bực. Trần Phóng lại một bộ cao hứng, càng làm anh kích động hơn.

Vì vậy người nào đó nhịn không được xếch cao lông mày, hung dữ mắng cậu: “Ầm ĩ cái gì? Cậu không thể yên tĩnh một chút được sao?”

Trần Phóng lập tức im miệng, lén nhìn gương mặt tuấn tú của Sun. Anh không nhìn cạu, mà lại chuyên chú nhìn chằm chắm màn hình, động tác tay liên tục.

Tiêu Minh hiểu Sun, biết là anh chỉ vô ý mắng cậu thôi.

Nhìn biểu tình ủ rũ của Trần Phóng, anh lập tức biết cậu tưởng thật, liền ra an ủi: “Nhóc, đừng nghĩ nhiều, Sun không phải đứa nóng tính đâu! Nó đang không giải quyết được chương trình kia nên hơi cáu thôi!”

Sun liếc Tiêu Minh, mặc dù có điểm không phục nhưng anh nói không sai. Một khi cái gì đã bị kiềm nén, thì khi đạt đến cảnh giới nhất định sẽ để nó bùng ra.

Tiêu Minh biết Sun là đứa gặp áp lực càng lớn thì khả năng sẽ càng được bộc phát. Cho nên anh không ngại tìm thời điểm kích thích Sun, mới có thể khiến Sun trưởng thành nhanh hơn một chút.

“Được rồi, anh đưa nhóc về nhà!” Tiêu Minh đứng dậy khỏi ghế.

Trần Phóng gật đầu, leo xuống ghế, nhưng vừa nghĩ đến phải đi về, tâm tình lại trùng xuống.

“Đúng rồi, nhóc tên là gì?” Tiêu Minh cầm lấy chùm chìa khóa cùng di động, hỏi cậu.

“Em là Trần Phóng!”

“Há, vậy gọi nhóc là Tiểu Phóng đi!” Anh ôn nhu cười.

Sun ở phía sau xì cười: “Sao không gọi là ‘Tiểu Phương’?”

Khi đó có một danh ca tên là Tiểu Phương đang rất hot, tất cả các cửa hàng bán đĩa CD, ca nhạc hay cửa hàng lớn đều có thể nghe thấy bài hát của ca sĩ nọ.

Sun liền dùng cái này để trêu Tiêu Minh.

Tiêu Minh vỗ vỗ ót anh, cười to: “Cái thằng này! Còn sức mà chọc ngoáy anh sao? Cái chương trình này còn chưa giải ra, muốn được anh nâng cao hơn à?”

Sun khinh thường bĩu môi: “Ai sợ ai chứ?”

Tiêu Minh bật cười lắc đầu, mang Trần Phóng ra khỏi cửa.

“Biết nhà mình ở chỗ nào không?” Anh hỏi.

Cậu lắc đầu.

“Sáng nay nhóc từ đâu mà đến? Hoặc có cái gì đáng chú ý không?” Anh kiên nhẫn hỏi.

“Em nhớ mình qua một con sông rồi mới quẹo vào ngõ này!” Trần Phóng cố gắng suy nghĩ.

Tiêu Minh vuốt cằm, đại khái cũng mường tượng ra liền đưa cậu rẽ vào ngõ nhỏ bên trái, quanh co mấy lần liền trở lại bờ sông mà Trần Phóng nói, trên thực tế, đó là ven hồ.

“Phải nơi này không?”

“Đúng ạ! Đúng ạ!” Trần Phóng gật đầu liên tục, con đường về sau cậu vẫn còn ấn tượng, cứ thế tiến về phía trước.

Tiêu Minh nhàn nhã theo sau cậu.

“Đúng rồi, nếu ngày mai nhóc muốn đến trường thì đi dọc cái hồ này, lên tới nguồn thì rẽ trái, sau đó đến giao đường thứ hai thì rẽ phải là được.”

Anh chỉ đường cho cậu, Trần Phóng thực cố gắng nhớ lộ trình anh nói. Cậu không muốn mình bị lạc rồi làm phiền mọi người, vạn nhất gặp phải người xấu lừa gạt, chạy không được thì tính sao?

Trước đây thì vẫn còn người nhà lo lắng cho cậu, nhưng hiện tại thì cậu phải tự chăm cho bản thân thôi.

Tiêu Minh đưa cậu đến trước cửa nhà, bác hai đã dài cổ trông ngóng, vừa nhìn thấy cậu lập tức chạy tới, kéo cậu kiểm tra: “Tiểu Phóng! Sao giờ này con mới về hả? Con không nghĩ tới bác lo lắng sao?”

Cậu xấu hổ cúi thấp đầu: “Con bị lạc đường, Tiêu Minh caca phải dẫn con về…”

Bác hai lúc này mới phát giác Tiêu Minh đứng sau cậu, thấy anh ăn mặc một thân đứng đắn, cả thấy anh không phải người xấu, sắc mặt mới hòa hoãn không ít, áy náy nói với anh: “Cảm ơn cậu Tiêu tiên sinh! Thực phiền cậu phải đưa Tiểu Phóng nhà chúng tôi về!”

Tiêu Minh thờ ơ cười: “Không phiền đâu, đây là việc cháu nên làm!”

Nói xong, anh sờ sờ đầu cậu: “Anh đi trước đây! Hẹn gặp nhóc sau!”

Trần Phóng có chút lưu luyến nhìn Tiêu Minh đi, bác hai sau khi thấy anh khuất bóng liền nhỏ giọng nói: “Tiểu Phóng à, về sau con đi học phải chú ý. Lâu như vậy chưa về nhà làm bác hai tưởng con bị người xấu bắt mất. Về sau đừng tùy tiện cùng người lạ nói chuyện, cũng không được để người ta đưa về, nhớ chưa?”

Cậu nghe lời gật đầu: “Con biết rồi ạ.”

Ông lúc này mới yên lòng lôi Trần Phóng vào nhà.

Ở trong nhà, bác gái cùng Trần Tiểu Giang đang ngồi cạnh bàn ăn cơm, âm thanh ăn cơm của bọn họ keng keng vang không ngừng.

Thấy chồng với cháu đi vào, bà ta liếc mắt một cái: “Ăn cơm.”

Trần Phóng đến cạnh bàn, nhìn phía trên bày ba món, hơn nữa chỉ sót lại một chút, hơn nữa còn với tốc độ cực nhanh hết.

Bác hai lúng túng cười: “Tiểu Phóng à, tại anh Tiểu Giang đói bụng nên bác gái mới cho anh ăn trước. Bác ăn ở đơn vị rồi, con mau ăn đi!”

Sắc mặt của bác gái nhìn cậu thực không tốt, chép miệng: “Này, tự xới cơm đi.”

Trần Phóng vào bếp, nghe thấy bà ta không mặn không nhạt nói: “Về muộn mà cho nó miếng ăn là tốt lắm rồi! Tôi còn lo Tiểu Giang của chúng ta không đủ no đây!”

Trần Tiểu Giang rất đúng lúc chen miệng: “Mẹ ơi, con chưa no! Còn thịt kho tàu không?”

Bác hai tức điên lên nhưng vẫn phải đè nén: “Được rồi, có mấy miếng thịt kho ba cho con hết, còn chưa đủ sao?”

Nó nâng giọng: “Có mấy miếng, thầy giáo bảo con đang tuổi lớn, phải ăn nhiều thịt!”

“Tiểu Giang đừng chấp ba, mai mẹ làm cho con!” Bác gái an ủi nó: “Mau ăn đi! Không chút nữa Quỷ đòi nợ ăn là con không được ăn nữa đâu!”

Nghe thấy cái từ “Quỷ đòi nợ”, Trần Phóng trong lòng nhịn không được hẫng một cái. Cậu cầm cái bát đứng thần người, suýt chút nữa làm rơi nó.

Bác hai thấy Trần Phóng mãi không ra liền vào bếp nhìn, chỉ thấy Trần Phóng ngây ngốc cầm bát cơm.

“Con làm gì thế Tiểu Phóng? Mau ra ăn cơm!”

Trần Phóng giờ mới hoàn hồn gật đầu, ra ngoài.

Đợi đến lúc cậu đi ra, trên bàn cơm không còn sót lại chút thức ăn nào, chỉ còn ít canh rau.

Trần Phóng không muốn ăn canh, trực tiếp nuốt luôn bát cơm tẻ khô vào miệng.