Đợi Được Tình Yêu

Chương 11



Trước khi tham dự lễ cưới vào ngày Quốc khánh, hiếm khi thấy Chu Dương trở nên bận rộn với công việc và không thường xuyên tan ca cùng lúc với tôi, hỏi thì bảo rằng lát nữa nhóm cậu ấy sẽ phân công thêm việc làm.

Mạnh Giảo hết sức lo lắng hỏi tôi, “Chị à, cậu ta sẽ không bắt đầu ‘đấu đá’* nhau đấy chứ? Đừng mà, em đã chọn công ty này vì không có vụ cạnh tranh đó đấy.”

*内卷: Cạnh tranh vô nghĩa — những người cùng ngành liên tục gắng sức “đấu đá” nhau để cạnh tranh (một trong những câu ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc)

Tôi cũng thắc mắc tại sao người luôn có một chút công việc này đột nhiên bắt đầu làm việc cho các nhà tư bản. Nhưng có hỏi thì anh bảo bận công việc.

Tôi cũng rất thắc mắc, tại sao người hễ một chút là chờ đến giờ tan làm này đột nhiên lại bắt đầu bán mạng cho tư bản vậy nhỉ. Nhưng có đi hỏi thì cậu ta cũng chỉ bảo là bận việc.

Không phải chỉ là một đống con số tính đi tính lại hay sao, tóm lại cậu ta bận cái gì vậy.

Cứ như vậy tròn một tuần, Giám đốc không thể trơ mắt nhìn được nữa, liền lặng lẽ hỏi tôi rằng hai người xảy ra vấn đề tình cảm gì à.

… Sếp nhiều chuyện quá đấy.

Cuối cùng có một ngày kia, sau khi tan làm tôi ở lại một chút, tìm đến bàn làm việc của cậu ấy ở cách vách, thấy cậu ấy đang ngẩn người nhìn chằm chằm một chuỗi dữ liệu trên máy tính.

Tôi vỗ vai cậu ta từ phía sau, “Cậu đang làm gì vậy?”

Cậu ấy quay đầu lại nhìn thấy tôi, cười một cái, “Không phải là đang làm việc sao.”

Tôi choàng tay qua bả vai cậu ấy, ngạc nhiên nói, “Từ khi nào cậu lại nhiệt tình với công việc như vậy?”

“Bắt đầu từ bây giờ.” Có lẽ cậu ấy tính chuyển sang chủ đề khác, cầm một gói đồ ăn vặt trên bàn đưa cho tôi, “Đói chưa?”

Cũng không hỏi tôi sao giờ này chưa về mà lại hỏi tôi đói bụng chưa.

Tôi không trả lời, “Cậu không đói à, tôi đặt Meituan* cho cậu.”

*Meituan Takeaway (美团外卖): Một ứng dụng đặt đồ ăn bên TQ, đồng phục màu vàng í.

Đoán chừng là cậu ta đã bị công việc quay đến đầu óc choáng váng, sứng sốt một chút mới ý thức được, nhướn mày nói: “Vô sự hiến ân cần*, sao lại tốt với em như vậy?”

*无事献殷勤,非奸即盗 – Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: nghĩa là không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.

“Tôi sợ công ty chúng ta sẽ sản sinh ra một gã chuyên quyền cho nên quyết định dùng đồ ăn ngon giết chết cậu từ trong nôi.” Tôi đi tới trước mặt cậu ấy, xoay người tựa vào cạnh bàn, hếch cằm nói, “Xem hai mắt cậu toàn là quầng thâm kìa.”

Cậu ấy cười hì hì, “Chuyện nhỏ thôi. Em còn trẻ thế này, lúc sau ngủ bù vài ngày là được.”

Không hợp lý chút nào, trước đây người này đều là có gì nói đó, chưa bao giờ đánh Thái cực thế này.

Tôi suy nghĩ một lúc, liền tiến đến trước mặt cậu ấy hôn một cái.

Chậc, môi của anh chàng này khô đến mức sắp bong ra.

“Muốn hút hay hôn đây?” Trên mặt cậu ta toàn là ý cười.

Tôi liếm môi, “Cũng không phải. Hôn một cái đổi một bí mật, thế nào?”

“Chà, vậy thì em được lợi quá nhỉ. Chị muốn hỏi gì, kích cỡ như nào?” Cậu ta cố ý dừng một chút, tiếp tục nói, “Ý em là size quần áo, độ tuổi các kiểu.”

Tôi trợn mắt xem thường, “Muốn biết nguyên nhân tại sao dạo gần đây cậu lại tăng ca thôi.”

“Ra là chuyện này à,” Cậu ta chớp mắt, “Vậy chị hôn em thêm một cái đi.”

Tôi đá cậu ta một cái, “Có nói hay không đây, không thì cút đi.”

Chu Dương thật sự rời đi, bởi vì đồ ăn đã được giao đến. Sau khi đem lên, tôi cùng cậu ấy ngồi ăn trong phòng nghỉ

Sau khi bưng lên, chúng tôi cùng ngồi ăn trong phòng nghỉ*, cậu ấy vừa ăn vừa nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, em chỉ muốn có chút thành tích thôi. Kiếm tiền vẫn là chính, không có gì to tát cả.”

*茶水间 (tea room/ break room): một khu/ phòng để thức ăn, đồ uống, thực phẩm cùng các vật dụng như bát đĩa, máy pha cà phê, máy xay sinh tố,… Thường được thiết kế theo mô hình tự phục vụ.

Tôi dừng động tác lại, “Gần đây cậu thiếu tiền sao?”

Vé máy bay và khách sạn ở nước ngoài đều do Trương Tiêu bao, dù sao cũng không phải vì chuyện này đó chứ?

“Không phải,” hiếm thấy cậu ta ấp úng, “Em chỉ muốn kiếm tiền nhanh một chút.”

Rốt cuộc tôi cũng sáng tỏ*, “Đừng nói là cậu… để bụng những lời hôm đó Vương Tuệ Na đã nói à?”

*福至心 – Phúc chí tâm linh (Phúc đến khiến người ta sáng dạ)

Nói đến chuyện này thì phải bắt đầu từ nửa tháng trước, tức là vài ngày sau khi Trương Tiêu gửi thiệp mời thì Giang Diệp Húc đã chạy đến công ty tìm tôi. Lúc ấy, người ra về sớm hơn tôi là Mạnh Giảo, đột nhiên quay lại, hốt hoảng nói: “Chị Chu Manh, dưới lầu có một người đàn ông nói là muốn tìm chị, hình như là chồng cũ của chị thì phải.”

Tôi dừng bước, “Áo sơ mi trắng, âu phục màu đen, đường tóc rẽ ngôi, dáng vẻ có chút nghiêm trang đứng đắn?”

“À… vâng.” Mạnh Giảo nói thêm, “Hình như đứng dưới cột điện.”

“C.h.ế.t t.i.ệ.t, chắc chắn là anh ta rồi.” Một hồi chuông báo động vang lên trong đầu tôi.

Trái lại Chu Dương vẫn rất bình tĩnh, choàng tay qua vai tôi nói, “Sợ gì chứ, lò thiêu đã bị hủy rồi.” Vẻ mặt bình tĩnh này đem so với cái đêm Trương Tiêu tới tìm tôi thực sự là hai người khác nhau. Có thể thấy được mối đe dọa từ Giang Diệp Húc cực kỳ nhỏ.

Nhưng… tôi đã nhân cơ hội chạm vào lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cậu ta.

Chậc, lại giả vờ nữa.

Có điều tôi cũng hiểu được rằng, tôi và Giang Diệp Húc cần phải nói chuyện rõ ràng. Chu Dương vẫn luôn nói chờ tôi chuẩn bị sẵn sàng, tôi cũng không biết rốt cuộc mình phải chuẩn bị cái gì. Nói chúng tôi phải bồi đắp tình cảm với nhau cũng không sai. Nhưng, nếu phải phân rõ bạn trai bạn gái với nhau, tôi lại cảm thấy có chút nặng nề.

Vẫn là nên nói về chuyện cũ thì hơn.

Ngộ nhỡ mèo mù vớ được cá rán thì sao.

Vậy nên, tôi và Giang Diệp Húc đến quán cà phê ở dưới lầu của công ty. Chu Dương và Mạnh Giảo cũng bám theo tới đây, ngồi ở một bàn khác.

Hai đứa trẻ này.

“Em uống gì?” Giang Diệp Húc cầm thực đơn hỏi tôi. Ba tháng không gặp, anh ta vẫn không có gì thay đổi, gương mặt tuấn tú ra vẻ lịch sự.

Nhưng không hợp mắt tôi.

Nhìn thế nào cũng thấy Chu Dương thuận mắt hơn.

Thấy tôi không lên tiếng, anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, cân nhắc nói, “Gọi cà phê đen cho em được chứ?”

“Anh thích uống cái này, nhưng tôi thì không.” Tôi chống cằm, vô cùng buồn chán, “Cho tôi một cốc sữa nóng là được rồi.” Sau đó chợt nghĩ đến cái gì, lại nói thêm một câu, “Tôi còn chưa ăn cơm chiều đâu, anh muốn tôi bụng rỗng uống cà phê là có ý định khiến tôi đau dạ dày à?”

Tôi cũng không muốn ăn miếng trả miếng như vậy, nhưng thật sự không nhịn được. Trước mặt tôi, Giang Diệp Húc chính là một cái ống bơm hơi* làm cho tôi phát cáu**.

*充气: thổi phồng, bơm phồng.

**生气: sinh khí, tức giận.

Anh ta có chút xấu hổ, “Không phải, tôi không biết em bị đau dạ dày.”

Tôi không để ý, “Hừ, anh biết mới lạ.”

Tôi và Giang Diệp Húc kết hôn được năm năm, năm đầu tiên anh ta thường xuyên đi công tác, ba năm sau anh ta ra nước ngoài du học, cuối cùng một năm này lại lừa dối tôi. Nói tôi kết hôn với cô đơn thì đúng hơn.

Giang Diệp Húc bị tôi chặn họng không nói được gì, chúng tôi rơi vào bầu không khí im lặng khó xử sau khi gọi món. Bởi vì trước đây khi còn bên nhau, tôi đều là người tìm kiếm đề tài để nói chuyện, nhưng lần này tôi không muốn nói nữa, và anh ta cũng không biết nên làm gì.

Cuối cùng sau khi đồ uống và bánh ngọt được đem ra, anh ta mới chậm rãi mở miệng: “Lần này tôi đến tìm em là để xin lỗi. Mấy ngày trước mẹ tôi đến tìm em, đã gây phiền phức cho em rồi.”

“Ồ, vậu là anh cũng đến công ty, cũng đến gây thêm phiền phức.” Tôi cầm cốc sữa trong tay, không muốn uống cho lắm, “Hai mẹ con anh đúng là có ý tứ, cảm ơn nhé.”

Có lẽ anh ta rất ít khi bị tôi đâm chọt như vậy, sắc mặt có chút khó coi, “Cô có cần phải thái độ như thế này không Chu Manh? Đúng, trước kia tôi đã đối xử tệ với cô, nhưng cô không biết tại sao tôi lại làm như vậy à?”

Nếu anh đề cập đến chuyện này sớm hơn thì tôi đã không buồn ngủ.

Tôi đặt cốc xuống bàn, dựa lưng vào ghế, cười lạnh nói, “Giang Diệp Húc, anh thật vô vị. Anh mãi chỉ biết lấy những chuyện về chú Giang để lừa tôi về mặt đạo đức hay sao? Vậy tại sao anh không nói rằng nhiều năm như vậy, tôi sẽ làm lốp dự phòng cho anh, đối với anh ân cần chào hỏi, sau khi kết hôn còn phải hầu hạ những lúc anh uống say đi? Được, đây đều là tôi không có lòng tự trọng mà tự nguyện làm, vậy còn chuyện người mẹ tốt của anh suốt ngày đòi tiền nhà tôi thì sao?”

Chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn à? Có vô lý quá không? Có hợp lẽ thường không?*

*Bản gốc: (就问狗不狗血?扯不扯淡?离不离谱?) Ui khúc này chị điên máu dùng toàn từ ngữ cao siêu =))))))))) nhưng đại khái ý như thế này.

Đáng tiếc lúc trước tôi chỉ toàn tâm toàn ý với Giang Diệp Húc, chưa từng để tâm đến mấy chuyện này.

Tôi hoài nghi sâu sắc rằng đầu óc tôi lúc trước chỉ chứa toàn phân.

Hai tay Giang Diệp Húc đang cầm cốc cà phê, cụp mắt suy nghĩ không lên tiếng, kín như bưng giống hệt trước kia.

Nhạt nhẽo.

Tôi hắng giọng, "Thật ra tôi muốn nói chuyện với anh ở đây, không phải để anh giải thích cho tôi.”

Anh ta đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt… tỏa sáng??

Tôi bình tĩnh xóa bỏ suy nghĩ đó của anh ta: “Tôi chỉ muốn tìm một cơ hội để nói với anh rằng tôi thực sự không còn yêu anh nữa”.

Mắt anh tối sầm lại.

??? Không phải chứ, anh ta thực sự có suy nghĩ này trong đầu à???

*夺笋: Măng hay còn có nghĩa là đa thất ngôn - How vicious (it is)!

Tôi nhịn cười một cách tuyệt vọng, giấu đầu lòi đuôi quay người nhìn Giang Diệp Húc giải thích: “Vừa rồi tôi và cậu ấy đang bàn về game, thật ngại quá, bây giờ mới chính thức tạm biệt anh đây.”

Vừa dứt lời, Chu Dương liền kéo tôi lại, bước nhanh hơn về phía trước, lẩm bẩm nói: “Gì mà tạm biệt chứ, tạm biệt với rác rưởi hay ho lắm à? Không phải bình thường chị rất quyết đoán với mấy tên cặn bã hay sao?”

Tôi thuận thế ôm cánh tay cậu ấy, cười tủm tỉm: “Sao lại chua như vậy?”

“Ngại quá, tôi vừa uống dấm thay cho cà phê.” Cậu nói thẳng thừng.

Tôi tóm lấy cậu ấy, “Vậy chúng ta phải quay lại hỏi cho rõ, làm gì có chủ quán nào lại đem dấm chua làm đồ uống cho khách chứ.”

“Em không đi, ngoài cửa có c.ứ.t”

Tôi nghiêm túc nói: “Nhất định phải quay lại, vì chúng ta đi nhầm đường rồi.”

Này thì làm bộ trở về, đi ngược hướng như thế thì đi đến sang năm cũng không về được nhà.

Chuyện đã là quá khứ thì chỉ còn là quá khứ, tôi cũng không để trong lòng, hóa ra Chu Dương lại để bụng sao?

“Cũng không phải vì lời nói đó của cô ta.” Chu Dương ít khi nào ngượng ngùng, “Chỉ là đột nhiên em ý thức được, em và chị cách nhau tận năm năm.”

Dường như tôi hiểu được ý cậu ta.

Ở lứa tuổi của tôi, bất luận là Trương Tiêu hay Giang Diệp Húc, phần lớn đều đã có sự nghiệp, hơn nữa tương đối là chín chắn. Nhưng Chu Dương thì không, cậu ấy chỉ mới vào làm được một năm, không xe không nhà.

“Tuần trước ở trên phố, em nhìn thấy một bộ váy rất đẹp, nghĩ muốn mua cho chị.” Cậu dừng một chút, cười tự giễu, “Sau đó mới phát hiện mình mua không nổi.”

Cuộc sống chính là như vậy, vào một thời điểm nào đó sẽ tát vào mặt bạn, và nói với bạn rằng đây là hiện thực.

Trong nháy mắt, có thể là Chu Dương đã bị đả kích bất thình lình vào lúc đó. Hoặc là, khi Trương Tiêu nói có thể đặt vé máy bay và khách sạn cho chúng tôi, cậu ta cũng đã bị đả kích rồi.

Tôi vốn định nói đùa rằng nếu có tiền thì tôi sẽ bao dưỡng cậu, nhưng nghĩ lại liền cảm thấy không ổn cho lắm, đắn đo một lúc lâu sau mới nói, “Cậu có biết nhà Trương Tiêu giàu cỡ nào không?”

Chu Dương: “?”

“Trương Tiêu được sinh ra tại Rome. Người trong nhà không thích anh ấy học y, từng tuyên bố rằng nếu thành tích không tốt thì anh ấy sẽ phải trở về thừa kế công việc của gia đình ngay lập tức. Sau đó, Trương Tiêu đã trở thành người có thành tích xếp thứ nhất trong chuyên ngành của anh ấy. Hầy, trước kia tôi cùng anh ấy nói đùa cũng luôn bị kích động, dù sao thì nhà tôi cũng chỉ là một gia đình có kinh tế thường thường bậc trung mà thôi.”

“Nhưng hiện tại tôi nghĩ rằng những thứ này đều vô nghĩa.” Tôi xoa đầu Chu Dương, “Vì tôi cảm thấy bây giờ sống vui vẻ mới là quan trọng nhất.”

Thế giới chính là luôn tồn tại một đường ranh giới chia cắt, có người sinh ra đã ngậm thìa vàng, có người cần phải nỗ lực vượt qua mọi chướng ngại mà hướng lên phía trên đi, va chạm vào một góc của cuộc sống phía bên kia.

Tôi không có bất kỳ lý tưởng nào, tôi cảm thấy đãi ngộ của bản thân ở một tầng này rất tốt.

Có lẽ giữa tôi và Giang Diệp Húc đã đối lập nhau từ chỗ này, từ khi còn nhỏ anh ấy đã cố gắng vươn lên, còn tôi thì đần độn không làm được. Anh ấy đi trên con đường lớn trải đầy nắng, còn tôi ở trong con ngõ tối âm u.

“Nói là năm năm, thật ra cũng xem như không được gì. Chúng ta là hẹn hò, cũng không phải muốn thành lập công ty, bàn về tiền bạc nhiều quá cũng không có gì thú vị. Hơn nữa, một ngày nào đó cậu có thể mua cho tôi cái váy đó sau mà.”

Trừ lần đó ra, tôi còn nghĩ đến một chuyện nữa.

“Có lỗi quá đi mất.” Tôi nhìn chằm chằm Chu Dương nói: “Tôi nghĩ có lẽ cảm giác bất an của cậu một phần là do quan hệ của chúng ta lúc đó.”

Chu Dương khiến cho tôi phải chuẩn bị sẵn sàng, vậy tại sao cậu ấy lại không cơ chứ.

Tuy rằng cậu ấy vẫn luôn tỏ ra vô cùng tự tin vào mối quan hệ của chúng tôi, nhưng việc đứt gánh giữa đường vài lần cũng có thể lý giải được một phần nguyên nhân.

Mạnh Giảo từng nói rằng, phần lớn các cô gái đều thích những chàng trai lớn tuổi hơn một chút, bởi vì họ sẽ đồng điệu hơn về mặt tâm lý.

Đáng tiếc, tôi và Chu Dương rõ ràng là quần thể nhỏ còn lại.

Chu Dương nhìn tôi chăm chú một hồi, sau đó đem cánh tay tôi đang đặt trên đầu cậu ấy đặt xuống, yết hầu khẽ động, “Chị suy nghĩ kĩ chưa?”

Tôi cảm thấy buồn cười, “Thế nào? Không phải người nào đó còn sốt ruột hơn cả chị sao?”

“Đúng là em đang vội, nhưng chị phải hiểu rằng, có một số mộng tưởng ấp ủ lâu thật lâu, chờ đến khi nó thực sự xảy ra thì chị sẽ không dám tin.”

Tôi cúi người hôn lên cái miệng bóng nhẫy của cậu ấy, “Vậy bây giờ giấc mộng đã thành sự thật.”

Cậu ấy cười híp mắt, “Em phải tìm một tờ giấy viết ra mới được.”

“Còn muốn làm một bản hợp đồng nữa à? Đối với cậu, chị không có uy tín vậy sao?”

Cậu ấy nắm lấy tay tôi, cười nói: “Do em nhát gan, nên chỉ sợ đây là một giấc mơ thôi. Trước kia em cũng đã từng có một giấc mơ tương tự, sau khi tỉnh lại thật lâu vẫn cảm thấy rất xúc động.”

M.ẹ nó, tên đ.i.ê.n.