Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 1



Giữa ánh mặt trời chói chang.

Chiếc xe đạp dưới chân Lâm Xuân Nhi đang lao như bay trên đường. Chuyến đi lần này cô đã đi 47 ngày, xuất phát từ Bắc Kinh, đi theo đường vành đai Kinh Bắc, ở ven đường núi cao, sông rộng, cảnh đẹp nhiều vô số kể. Ban đầu cô còn định tiếp tục đi về phía Bắc, đến Mạc Hà, băng qua vùng đồng bằng rộng lớn rồi quay trở lại.

Lúc Trần Khoan Niên gọi điện đến, cô đang ở nhà một người dân chăn nuôi xem họ làm thịt dê. Dê vừa mới được thịt, sau khi được sơ chế sạch sẽ thì cho vào nồi nước sạch, sau khi sôi, mùi thơm bay lên. Đợi vớt thịt dê ra khỏi nồi, Lâm Xuân Nhi cầm dao cắt một miếng nhỏ, chấm kèm với nước chấm hoa hẹ, vừa đưa vào miệng thì điện thoại reo lên, là một số điện thoại lạ.

“Xin chào.” Bất cứ lúc nào Lâm Xuân Nhi nghe điện thoại, câu đầu tiên cô sẽ nói xin chào, tiếng chào hơi ngân dài, êm ái dễ nghe.

“Có phải Xuân Nhi đó không?” Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi vui vẻ, là một giọng nam rất cởi mở, Lâm Xuân Nhi chưa trả lời thì người đó đã hỏi một tràng như nã pháo: “Có phải Xuân Nhi không? Chắc chắn rồi! Tớ vừa nghe tiếng đã nhận ra cậu ngay! Mau mau, đoán thử xem tớ là ai nào!”

Lâm Xuân Nhi bị một tràng dài của anh ta làm ngơ ngác, miếng thịt trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất, tiếc nuối kêu “ai ui” một tiếng, cũng may nhanh tay bắt được nhét lại vào miệng, cô nhanh chóng nuốt xuống rồi mới mở miệng: “Tớ đoán nhé ~ không đoán ra!”

Đầu dây bên kia rõ ràng hơi thất vọng: “Cậu ngẫm kỹ lại xem, mười sáu năm trước, lớp 10A6...”

“Trần Khoan Niên?”

“Chuẩn luôn, là tớ đây!”

“Nghe nói cậu đang ở Mỹ hả?”

“Tớ về rồi, vừa đến Bắc Kinh đây. Nghe nói cậu cũng ở Bắc Kinh nhỉ. Tụi mình ra ngoài tụ tập một bữa nhé, thấy sao hả bạn học cũ?”

Một cơn gió thổi nhẹ trên thảo nguyên, lướt qua gương mặt của Lâm Xuân Nhi, rất nhiều chuyện trước kia lập tức ùa về trong tâm trí, khiến cô cảm thấy hơi hốt hoảng.

“Khi nào? Có những ai?”

“Đều là mấy bạn học ở Bắc Kinh cả, có Tiêu Muội, Triệu Vũ, hoa khôi trường...”

“Cũng được, nhưng giờ tớ đang ở Đông Ujimqin*, cách hơn một nghìn năm trăm cây số cơ… Nhanh nhất cũng phải nửa tháng nữa mới về đến Bắc Kinh...”

(*: khu tự trị Nội Mông Cổ)

“Vậy thì nửa tháng sau gặp vậy. Có phải cậu đang ăn thịt dê không thế? Cách một cái điện thoại mà tớ còn ngửi thấy mùi thơm của thịt dê đây này! Ông đây nói cho cậu biết, nghe điện thoại xong thì phải gửi thịt dê cho ông đây đấy nhá, số điện thoại này của cậu cũng là số WeChat phải không? Tớ kết bạn rồi gửi địa chỉ sang cho cậu luôn nhé.” Nói xong, chưa kịp để Lâm Xuân Nhi trả lời, anh ta đã vô tư cúp máy.

Một số người dù có qua mười mấy năm vẫn chẳng hề đổi tính, cái thói tự xưng ông đây vẫn chưa chịu thay đổi. Cô cũng không thèm quan tâm tới anh ta, thong dong ăn thịt rồi cùng bạn bè trong đội và người dân chăn nuôi ra ngoài để đuổi đàn trâu và đàn dê quay về. Bấy giờ mới từ từ rút điện thoại ra chấp nhận lời mời kết bạn của Trần Khoan Niên.

Ngày hôm sau cô tỉnh dậy từ sớm, chào tạm biệt người bạn trong nhóm, nghênh đón nắng sớm rồi lên đường. Cô chẳng sợ việc đơn độc trên đường, tự chuẩn bị đủ các loại thức ăn, mỗi ngày đều sắp xếp hành trình một cách hợp lý, lúc nên dừng thì dừng, lúc cần đi thì phải đi.

Đạp xe suốt mười lăm ngày, cả một đoạn đường này cô nhìn thấy đàn dê, đàn bò, đàn ngựa, thấy được từng mảng thảo nguyên rộng lớn, cũng như những loài hoa dại không biết tên, gặp được dòng sông nhỏ xanh biếc, nước chảy dập dờn, gặp phải mưa đá, nắng gắt, gió nhẹ và cả mưa dầm, đi không ngừng nghỉ một ngày nào. Lâm Xuân Nhi vừa đạp xe vừa nghĩ, trước khi xuất phát cô đã nói với những người bạn cùng làm ở Bắc Kinh rằng dù ông trời có đến đây hay dù trời có sập xuống cô cũng sẽ không quay về trước kế hoạch. Lúc đó cô không thể ngờ rằng trên thế gian này còn có một nhóm người như vậy. Nhóm người có thể khiến cô bỏ mặc tất cả, bôn ba nghìn dặm để quay về. Nhóm người đó đã biến mất mười mấy năm rồi.

Trong thời gian này Trần Khoan Niên không ngừng hỏi han cô đã đi đến đâu, còn muốn cô gửi định vị thời gian thực qua. Có lúc còn gửi mấy đường link bài viết để trêu chọc cô, hỏi có phải muốn trốn chạy đến chân trời, tự tìm chết như một người phụ nữ trung niên lãng mạn hay không. Ngoài việc gửi định vị qua thì hầu như Lâm Xuân Nhi không thèm trả lời những lời nhảm nhí đó, riêng lúc anh ta cười nhạo cô là một người phụ nữ trung niên lãng mạn, khi đó cô chỉ gửi một chữ “Cút”.

Ngày đến Thừa Đức, cô gọi cho Tiêu Muội, hỏi xem ngày mai cô ấy có đi không. Đương nhiên Tiêu Muội muốn đi rồi, gần đây cô ấy mới nộp vài bài luận văn xong, cũng mới tốt nghiệp tiến sĩ, hiện giờ đang ở nhà làm một kẻ ăn no chờ chết kia kìa.

“Bây giờ đừng nói là Trần Khoan Niên, dù người gọi rủ tớ ra ngoài chơi là thầy Tiêu tớ cũng xách mông ra khỏi nhà liền luôn á.” Thầy Tiêu là thầy chủ nhiệm của bọn họ hồi cấp ba, ngày thường hay trưng bộ mặt cau có, đến cả học sinh ba tốt như Tiêu Muội cũng bị thầy ấy phạt đứng mấy lần.

Tiêu Muội là người bạn duy nhất mà Lâm Xuân Nhi vẫn còn giữ liên lạc trong mười mấy năm qua. Ban đầu vẫn nhắn tin với một vài người, sau này vơi dần rồi giải tán cả, cuối cùng chỉ còn mỗi Tiêu Muội. Hai người ở cùng một thành phố, ở bên nhau vô số những ngày lễ và cả những khoảnh khắc quan trọng trong đời, là bạn tâm giao.

Lúc cô vào thành phố, Bắc Kinh đã lên đèn, chạng vạng buổi chiều đầu thu se se lạnh. Lúc đi là mùa hè nóng rực, khi trở về đã là đầu thu. Cô nhìn đồng hồ, không kịp về nhà cất hành lý rồi, thế là cô đạp xe chạy thẳng đến nơi dùng bữa.

Trong căn bếp tư nhân của một nhà hàng nơi ngõ nhỏ. Ông chủ ở đây mỗi ngày chỉ tiếp một bàn cơm trưa hoặc tối. Trước đây Lâm Xuân Nhi đã từng thử.

Bước vào sân nhỏ, cô dừng xe lại rồi lôi một chiếc áo phông và một cái áo khoác từ trong đống hành lý ra. Bộ quần áo cô đang mặc trên người đã được một ngày rồi, mồ hôi túa tận mấy bận. Lâm Xuân Nhi cảm giác người mình sắp hôi rình đến nơi, nên thay rồi.

Sau khi thay đồ xong lại thấy gương mặt bị phơi nắng đỏ hồng và cái trán bóng loáng của bản thân trong gương, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng, trông nhếch nhác thật đấy!

Cuộc gọi như muốn đòi mạng của Trần Khoan Niên lại vang lên: “Đến đâu rồi? Bà cô tổ ơi! Đã ăn lửng dạ luôn rồi đó, chỉ đợi mỗi cậu đến là mở rượu thôi!”

“Ở trước cửa rồi, bây giờ đang đi vào đây!”

Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại, đẩy chiếc cửa làm từ gỗ sưa, sau đó nụ cười chợt khựng lại, Trần Khoan Niên cũng không nói hôm nay đến đầy đủ cả một bàn.

“Woa.” Mọi người đều bị vẻ ngoài thảm hại của cô chọc cười, Lâm Xuân Nhi chắp hai tay lại với mọi người rồi xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi nhé, năm giờ sáng đã tức tốc chạy về đây nhưng vẫn muộn mất.” Vừa mới hạ tay xuống đã nhìn thấy Tống Thu Hàn, anh khác hoàn toàn so với thời thiếu niên rực rỡ, những đôi mắt nhìn về phía cô vẫn mang theo ý cười. Lâm Xuân Nhi ngây ra một lát mới rời mắt nhìn những người khác.

Không khí rất yên tĩnh, Tiêu Muội vẫy vẫy tay gọi cô: “Qua đây nhanh đi nào, quỷ da đen, ngồi đây nè!”

“Cậu mới đen ấy!” Lâm Xuân Nhi bước về phía đó rồi gõ nhẹ lên đầu cô bạn một cái, sau đó mới ngồi xuống, ngồi hơi chéo đối diện Tống Thu Hàn. Lâm Xuân Nhi chẳng thể tưởng tượng lại những kỳ vọng thời thiếu nữ năm ấy với Tống Thu Hàn nữa. Những năm gần đây trải qua quá nhiều chuyện khiến cô cảm thấy quãng thời gian ấy như bị từng tầng màn sương lạnh bao bọc lại không thể chạm vào.

“Đây là… Lâm Xuân Nhi hả?” Người mở miệng nói chuyện là hoa khôi trường - Viên Như, năm nay leo lên được hàng diễn viên hạng B. Ngón tay thon dài của cô ta ra dấu một khoảng rồi lại thu hẹp khoảng cách của hai ngón tay lại, ý nói cô bé mũm mĩm Lâm Xuân Nhi bây giờ đã gầy đi rồi.

“Viên idol, không ngờ cậu cũng đến đó, lát nữa nhớ kí tên cho tớ nhé, nhiều bạn bè tớ thích cậu lắm.” Lâm Xuân Nhi lễ độ đáp lại. Có rất nhiều bạn học ngồi ở đây Lâm Xuân Nhi tạm thời không nhớ ra tên, nhưng Viên Như thì cô nhớ. Cửa tiệm trang sức ở tầng một của cửa hàng bách hóa Lâm An có treo poster của Viên Như. Từ idol trở thành nữ diễn viên gần tuổi trung niên, sản phẩm đại diện cũng đổi từ mỹ phẩm mới ra mắt thành đồ trang sức. Đúng là được thời gian ưu ái!

“Lâm Xuân Nhi.” Anh chàng đeo kính mang phong cách trai thành phố sành điệu vừa nói không phải Trần Khoan Niên thì còn ai vào đây nữa? Thần thái vẫn bướng bỉnh như thời niên thiếu: “Đến muộn như vậy, có phải nên uống ba ly tự phạt không nhỉ?”

Lâm Xuân Nhi đạp xe cả một buổi, lúc này bụng đã đánh trống ầm ĩ, cô gắp một miếng bánh quế hoa cho vào miệng: “Chờ tớ ăn cái gì đó lót dạ trước đã, đừng vội, đừng vội.” Mấy năm gần đây Lâm Xuân Nhi vẫn luôn giữ mức trao đổi chất của cơ thể ở mức cao, vận động nhiều mà ăn cũng nhiều, nhìn thấy thức ăn trên bàn đã vơi hết bảy tám phần, cô cúi đầu uống canh trong bát mình.

Đúng vào lúc này người phục vụ đẩy cửa bước vào, trên chiếc xe đẩy có đặt vài đĩa thức ăn, Trần Khoan Niên khó hiểu: “Tôi vẫn chưa gọi thêm đồ ăn mà?”

“Khi nãy ra ngoài tiện đường gọi thêm thay cậu đó, ăn xong vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.” Ánh mắt của Tống Thu Hàn nhìn về phía Lâm Xuân Nhi đang hơi cúi đầu húp canh, đường chân tóc của cô đẹp thật.

“Nào nào, mọi người đã đến đông đủ rồi thì trước tiên cứ cụng ly cái đã.” Trần Khoan Niên nâng ly lên, cả bàn đều đứng lên, mọi người nghiêm túc nhìn nhau, lúc này mới phát hiện ai cũng thay đổi rất nhiều so với trước kia.

“Kính thiếu niên.” Tiêu Muội nói, đôi tay buông thõng bên hông nắm chặt bàn tay của Lâm Xuân Nhi, lòng bàn tay ướt dầm dề, rõ ràng đang căng thẳng.

“Tiếng chén rượu cụng vào nhau hôm nay đều là tiếng cõi lòng tan vỡ.” Viên Như nói tiếp câu khi nãy, ánh mắt thắm thiết nhìn về phía Tống Thu Hàn giống như đang chìm đắm trong một câu chuyện bi thương, nhưng người kia lại không nói gì, ngửa đầu uống sạch rượu.

Lại một qua một vòng, tiếp sau đó là màn ăn uống linh đình. Lâm Xuân Nhi xuất phát từ năm giờ rưỡi sáng, đạp xe cả một ngày, giờ không thể chống lại sức rượu được, uống xong chén khi nãy xong là cô không động vào nữa. Cô gọi một cốc nước nóng để áp những thứ đang cuộn trào trong dạ dày, sau đó nghe mọi người tám chuyện, Trần Khoan Niên đề nghị mọi người nói về bản thân: “Chúng ta làm theo một mẫu cho sẵn, kể những tin tức quan trọng nhé? Tớ kể trước, hiện tại tớ đang mở một công ty bán đồ sưu tầm, chủ yếu là mua bán những món đồ sưu tầm quốc tế.”

“Đã kết hôn chưa?” Người hỏi là Triệu Vũ, lúc còn đi học là một học sinh tốt danh xứng với thực, bây giờ đang dạy học ở Đại học Thanh Hoa.

“Vẫn độc thân.”

Lâm Xuân Nhi nghiêm túc nghe tình hình hiện giờ của mọi người, có người đã thực hiện được ước mơ thời niên thiếu, ví dụ như Viên idol đã trở thành diễn viên, ví dụ như Tiêu Muội một lòng dạo chơi trong biển tri thức; hay như Trần Khoan Niên, tài sản của thế hệ trước trong tay anh ta đã tăng gấp mấy lần.

“Làm ngành đầu tư, đã đính hôn rồi.” Tống Thu Hàn nói xong câu này, Lâm Xuân Nhi nhìn sang Viên Như, nét mặt cô ta có một chút thất vọng vụt qua, hơi khiến người ta đau lòng: “Đến lượt cậu rồi đấy lớp trưởng Lâm.” Tống Thu Hàn ném một hạt dưa lên mu bàn tay của Lâm Xuân Nhi, Lâm Xuân Nhi nhặt lên ném trở lại. Tiêu Muội phụt cười một tiếng: “Mười mấy năm không gặp mà hai cậu vẫn còn muốn chí chóe à!”

Mọi người đột nhiên nhớ lại buổi chiều hôm ấy trận ném giấy so tài ở trong lớp của lớp trưởng Lâm và Tống Thu Hàn.

“Sau đó ai thắng ấy nhỉ? Cuộc so tài kia ấy?” Triệu Vũ hỏi.

“Đương nhiên là cậu chủ Tống thắng rồi.” Trần Khoan Niên và Tống Thu Hàn là anh em thân thiết đã gần hai mươi năm, trong lòng anh ta, Tống Thu Hàn luôn đứng thứ nhất.

“Không, Xuân Nhi thắng. Tớ là người đếm mà.” Tiêu Muội không phục, lập tức sửa lại lời của Trần Khoan Niên.

“Nhiều lời vô ích, sau này có dịp thì so lại lần nữa. Đằng nào cậu chủ Tống vẫn còn ở trong nước hơn nửa năm nữa cơ.” Trần Khoan Niên đề nghị.

Lâm Xuân Nhi lại nhét một quả việt quất vào miệng, cười cười nhìn về phía Trần Khoan Niên.

“Lớp trưởng còn chưa lên tiếng kìa!” Triệu Vũ nhô đầu qua thăm dò, hiển nhiên rất hứng thú với tình hình gần đây của Xuân Nhi.

“Tớ ấy hả… trước mắt thì đang làm việc tự do. Có một người bạn trai ổn định.”

“Nghề nghiệp tự do... có tính là đang đợi việc không?” Viên idol có nhiều năm lăn lộn có kinh nghiệm trong nghiệp diễn, ít nhiều cũng biết làm thế nào để chọc vào chỗ đau của người khác, nhưng nhát dao này vừa đâm đi lại chẳng nhận được lời đáp lại, Xuân Nhi gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy.” Cứ thế đáp lại cô ta bằng một câu nhẹ nhàng.

Qua một lúc, dạ dày Lâm Xuân Nhi như cuộn trào, cô biết hôm nay mình đạp xe hơi cật lực, vượt quá sức chịu đựng của bản thân rồi, lúc này đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng phản ứng nguy cấp. Cô đứng dậy đi ra ngoài, lập tức chạy về phía nhà vệ sinh ở đối diện, nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra ngoài, giày vò một hồi lâu mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Cô thở dài một hơi rồi mới đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy Tống Thu Hàn đang dựa vào tường hút thuốc. Cao thật đấy! Lâm Xuân Nhi nghĩ thầm trong lòng, còn cao hơn cả trước kia nữa.

Trong sân có treo vài ngọn đèn lồng bị gió thổi đong đưa, gương mặt của Tống Thu Hàn trong ánh đèn lắc lư lúc sáng lúc tối. Thấy Lâm Xuân Nhi đi ra, anh dập tắt điếu thuốc lá, ném đầu mẩu thuốc vào trong thùng rác ở bên cạnh, lấy một bình nước từ trong túi, đưa đến tay của Lâm Xuân Nhi: “Uống xong thì quay về phòng rồi giải tán luôn đi.”

“Ồ.” Lâm Xuân Nhi đến đứng bên cạnh anh, vặn mở bình nước, đưa lên môi uống một ngụm. Nước lê ấm nóng chảy vào trong bụng khiến bụng cô lập tức cảm thấy ấm áp thoải mái. “Cảm ơn.”

Sau đó không nói gì nữa.

Không biết kể từ lúc nào, Lâm Xuân Nhi từng dẫn dắt một nhóm làm một chuyên đề, gọi là “Những thiếu niên biến mất trong cơn gió”. Khi ấy cô vẫn còn là nhân viên cấp cao trong công ty, ngày ngày đêm đêm tăng ca chọn đề tài, viết nội dung, làm tuyên truyền. Có một đêm muộn khi cô bước ra khỏi tòa nhà làm việc, những đóa hoa tuyết đầu mùa của năm ấy từ trên trời rơi xuống, đột nhiên khiến cô nhớ về người thiếu niên năm ấy, một người vừa tốt nghiệp đã biến mất không chút tăm hơi. Không biết người ấy sống có tốt không? Chuyên đề đó cô làm trong suốt mấy tháng liền, phỏng vấn hết người này tới người khác, không biết đã bao lần cô sụp đổ tinh thần sau khi phỏng vấn xong. Những câu chuyện làm ấm lòng người khác không biết khiến bao người cảm động. Trong cuộc họp tổng kết lại chuyên mục này, quản trị viên tập sự của công ty hỏi cô: “Tên của chuyên đề này mang nặng màu sắc của chủ nghĩa bi quan, vả lại cũng chẳng có một chút tác dụng thúc đẩy tiêu thụ nào cả, sao lại có thể nổi được chứ?” Khi ấy cô đã trả lời như thế nào ấy nhỉ? Cô nói: “Chắc vì mỗi người đều đã từng thích một người ở thời niên thiếu, hoặc là, anh có thể xem độ nổi tiếng của nó như một loại thành công ngẫu nhiên.”

Chuyên đề này là thành quả của cô.

Thiếu niên ấy hiện giờ đang đứng bên cạnh cô.

Hai người không ai lên tiếng, Lâm Xuân Nhi đứng tiếp cùng Tống Thu Hàn đến khi anh lại hút xong một điếu thuốc nữa, sau đó hai người mới đi xuyên qua hành lang dài, đi về phía phòng riêng.

Lúc này Trần Khoan Niên đang tạo nhóm chat, tiếng thông báo điện thoại trong phòng vang lên liên hồi, sau đó mọi người bỗng bật cười. Tiêu Muội nhìn thấy Lâm Xuân Nhi vẫn chưa lấy điện thoại ra thì liền đưa máy của mình tới cho cô nhìn: “Tấm này có được gọi là hậu trường không?”

Lâm Xuân Nhi chăm chú nhìn, đó là ảnh chụp hôm lễ tốt nghiệp, trong bức ảnh đó mọi người đều cười vui vẻ, từng tấm đều là những nét mặt vui tươi tràn trề sức trẻ, trong đó Lâm Xuân Nhi cười vui vẻ nhất, cô nghiêng mặt, cơ thể hơi mũm mĩm nghiêng nghiêng, ánh mắt không biết đang nhìn về phía ai.

“Lâm Xuân Nhi, lúc ấy cậu đang nhìn ai thế?” Trần Khoan Niên đột nhiên hỏi cô.