Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 17



Lâm Xuân Nhi vừa vào nhà đã chạy tới bên cửa sổ, động tác và tốc độ làm Tiêu Muội đang ngồi đắp mặt nạ giật cả mình: “Bà cô tổ ơi, cậu đang làm gì vậy?”

Lâm Xuân Nhi vẫn chưa trả lời cô ấy, cô đang bận nhìn Tống Thu Hàn ở dưới lầu. Anh vừa mới xoay người đi được mấy bước, cái túi vải kia ở trên vai anh trông vô cùng buồn cười. Anh chầm chậm bước ra ngoài, cái bóng nhỏ dài kéo lê trên mặt đất.

Cô mãi dõi theo anh, cho đến khi không thấy nữa.

Tiêu Muội đã đứng bên cạnh cô không biết từ bao giờ, cô ấy đã lấy mặt nạ dưỡng da xuống từ lâu, nhẹ nhàng dùng ngón tay mát xa gương mặt, ghé sát vào mặt Lâm Xuân Nhi ngửi một cái: “Uống rượu à?”

“Ừ.”

“Với Tống Thu Hàn?”

“Sao cậu biết vậy?”

“Cái người dưới lầu chẳng phải cậu ấy sao?”

“Ồ.”

Hai người lại đứng thêm một lúc, bấy giờ Lâm Xuân Nhi mới thở dài một hơi: “Haiz, hôm nay tớ nói thật mọi chuyện rồi. Cậu biết Khương Phương Lộ chứ?”

“Biết. Cái người năm đó có tình ý với cậu, bị cậu phũ phàng kéo vào danh sách đen.” Tiêu Muội bật cười thành tiếng, muốn nói Lâm Xuân Nhi cũng không ít người theo đuổi, tình sử có thể viết thành một cuốn sách.

“Này! Tuổi trẻ ngông cuồng mà. Khương Phương Lộ là luật sư trong nước của Tống Thu Hàn... Thế giới này thật sự quá nhỏ...” Lâm Xuân Nhi dựa vào ghế sô pha: “Ngại thật chứ.”

“Nói thẳng chuyện cậu còn độc thân rồi à?” Tiêu Muội véo mặt cô: “Nói thẳng xong thì hai người kéo nhau đi uống rượu? Tống Thu Hàn nói thế nào?”

“Cậu ấy thì có thể nói cái gì, là cậu ấy nói dối trước mà. Cậu ấy cũng chưa có vợ sắp cưới.”

...

Tiêu Muội hoàn toàn ngây ra như phỗng, một lát sau cô ấy mới lắc đầu: Không hiểu nổi. Không thể hiểu nổi. Sau đó thì đứng dậy trở về phòng. Để lại một mình Lâm Xuân Nhi như đi vào cõi thần tiên.

Mấy năm trước Tiêu Muội nói dãy nhà trệt ở bên cạnh trường học đã bị tháo dỡ rồi, gần trường Trung học số 11 là khu quan trọng để xây dựng cảnh quan đô thị chính của thành phố, mà bây giờ đã thành vành đai xanh và công viên miễn phí, quán nhỏ ngày xưa không biết đã dọn đi đâu?

...

Lúc Tống Thu Hàn về nhà, dì Thượng vẫn chưa ngủ.

Anh đứng trước cửa thay giày, trên vai còn khoác chiếc túi vải kia, khoé miệng nhếch lên, tâm trạng rất tốt.

Dì Thượng cũng không hỏi, bởi vì có hỏi anh cũng không nói. Chỉ thấy anh lấy một cái bình ra, dĩ nhiên dì Thượng có thể nhận ra cái bình đó, nó được anh đặt làm ở Nhật Bản, là cái bình nước mà anh không cho bất cứ ai chạm vào. Tống Thu Hàn rửa sạch cái bình, sau đó đi rót ly nước ấm. Thấy dì Thượng nhìn mình bằng ánh mắt thích thú, anh đã biết dì Thượng đang tò mò.

Nhưng Tống Thu Hàn không chịu nói gì, chỉ dựa vào ghế sô pha, khép hờ mắt.

Cuối cùng dì Thượng cũng không nhịn được, chỉ vào cái cổ đỏ ửng của anh: “Uống rượu à? Uống không ít đấy nhỉ.”

“Dạ.” Tống Thu Hàn đáp một tiếng, anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn. Không biết tại sao, mấy lần đi ăn với Lâm Xuân Nhi này, anh cứ cảm thấy chưa thỏa mãn. Làm thế nào mới thấy thỏa mãn đây? Anh cũng không thể nói rõ.

“Uống rượu với ai đó?” Dì Thượng lại hỏi.

“Lâm Xuân Nhi.”

“Ồ ồ ồ ồ!” Dì Thượng mỉm cười: “Lâm Xuân Nhi rất thú vị. Uống rượu với con bé chắc vui lắm nhỉ, dì Thượng còn mong sau này con sẽ đi chơi với con bé nhiều hơn nữa, không chừng con có thể cởi mở hơn một chút.” Dì Thượng rất đau lòng cho Tống Thu Hàn. Bây giờ tính ra cũng hơn mười hai năm rồi, năm đó, kể từ lúc mẹ của anh qua đời, anh như trở thành một người khác, mấy năm nay càng thêm ít nói kiệm lời. Hôm đó những bạn học kia đến nhà, Tống Thu Hàn viết rõ hai chữ vui mừng lên trên mặt. Giống hệt như bây giờ, tuy rằng anh không nói, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.

Tống Thu Hàn cười cười với dì Thượng, cầm bình nước của anh quay về phòng. Đến khi thu dọn xong mới nhớ ra phải nói một tiếng với Lâm Xuân Nhi, thế là anh bèn gửi tin nhắn cho cô: “Tớ về đến nhà rồi.”

Lúc này Lâm Xuân Nhi đang thu xếp hành lý, nghe thấy điện thoại di động reo lên, cầm lên thì thấy là Tống Thu Hàn nhắn tin nói mình đã về đến nhà. Nhớ ra anh nói muốn cô dẫn anh đi sạc pin, cô bèn nói: “Đến nhà là tốt rồi. Lo mà tiết kiệm tiền đi, đợi tớ trở về tớ sẽ dẫn cậu đi sạc pin một chuyến năm ngàn tệ.”

“Được. Chờ cậu trở về. Thu xếp hành lý xong chưa?”

Lâm Xuân Nhi gửi qua một tấm hình: Một cái ba lô leo núi hiệu Gregory cực to nằm trong góc phòng, thói quen cứ hở ra là lại gửi hình trong lúc nói chuyện của cô đã hình thành từ bao giờ thế? Vừa trực tiếp vừa thành thật, Tống Thu Hàn bật cười: “Túi bảy mươi lít luôn? Lần này đi đâu đó?” Thân là một người thích những trò thể thao mạo hiểm, mấy năm nay Tống Thu Hàn đã đốt tiền không ít vào phương diện này. Gregory là vua của P/P*, anh có một cái ba lô leo núi cùng bộ sưu tập, nó đã từng cùng anh leo lên trại căn cứ Everest.

(*: Tỷ lệ giá/chất lượng)

Lâm Xuân Nhi bật ngón cái: “Quá ghê gớm. Đến Tân Cương.”

“Nam Cương hay Bắc Cương?”

“Nam Cương.”

Lâm Xuân Nhi đi Nam Cương, Tống Thu Hàn suy nghĩ một hồi lâu mới trả lời một câu: “Chú ý an toàn.” Thực ra Tống Thu Hàn muốn hỏi kỹ càng hơn một chút, ví dụ như có dân bản xứ làm hướng dẫn viên không? Có sắp xếp gì trong chuyến đi không? Có một số hạng mục đặc biệt cần lưu ý đã tìm hiểu rõ hết chưa? Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói, Lâm Xuân Nhi có khả năng suy nghĩ độc lập, Tống Thu Hàn tin tưởng cô. Anh cũng không biết bây giờ Lâm Xuân Nhi đang làm nghề gì, nhưng anh biết có rất nhiều người lấy du lịch để làm nghề kiếm sống. Với nền tảng văn học của Lâm Xuân Nhi lúc còn đi học, làm một blogger du lịch cũng dư dả. Ở trong lòng anh, Lâm Xuân Nhi lại biến thành một blogger du lịch. Tống Thu Hàn đột nhiên bật cười ra tiếng, ngày hôm nay anh đã liên tục định nghĩa Lâm Xuân Nhi những hai lần, điều này thực sự quá kỳ lạ.

“Cảm ơn. Ngủ ngon nha.”

“Ngủ ngon.”

Lâm Xuân Nhi nói ngủ ngon xong thì đeo bịt mắt lên, trước mắt đen kịt một màu. Từng có một khoảng thời gian, cô bị mắc chứng rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng. Lúc đó ở trong nước vẫn còn rất ít người biết được melatonin là cái gì thì cô đã bắt đầu uống rồi, mỗi ngày hai viên. Người mắc chứng rối loạn giấc ngủ, muốn đi vào giấc ngủ thì cực kỳ khó khăn, trong một khoảng thời gian dài trước khi ngủ, mặc dù đã cố tình thả lỏng, nhưng đại não vẫn tiếp tục hoạt động; đến khi khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ thì lại rất dễ bị đánh thức. Cảm giác đau khổ này khiến người ta rất sợ mỗi khi đêm đến. Căn cứ vào nguyên nhân này, cô từng đề nghị thầy Trương liên hệ với công ty truyền thông xu hướng ở trong nước, tổ chức một sự kiện có liên quan đến Ngày Ngủ Thế giới, muốn càng nhiều người quan tâ m đến chất lượng giấc ngủ và tầm quan trọng của giấc ngủ hơn. Cũng sau sự kiện đó, cô càng hiểu sâu hơn về nguyên nhân mất ngủ của con người, đồng thời cũng cố tình tiến hành tập luyện giấc ngủ cho mình.

Nhưng ngày hôm nay, bài tập giấc ngủ của Lâm Xuân Nhi lại không có tác dụng.

Trong đầu cô toàn là vẻ mặt của Tống Thu Hàn lúc hỏi cô về quán bánh phở lá sen kia, vẻ mặt đó là sự đau khổ kìm nén của người trưởng thành. Lâm Xuân Nhi đã không còn là người con gái chưa trải sự đời ngày xưa nữa, cô biết mỗi một người đều không dễ dàng gì, đều sẽ có đau khổ. Chỉ là ở vườn hoa lý tưởng trong lòng cô, Tống Thu Hàn vốn nên là chàng trai trẻ đứng dưới bầu trời ngập nắng, mọi đau khổ trong cuộc sống đều nên rời xa anh.

Lâm Xuân Nhi trằn trọc đến hơn nửa đêm, cuối cùng cũng thức đến khi đồng hồ báo thức reo lên. Bốn giờ sáng cô phải xuất phát, bắt chuyến bay sớm nhất.

Chuyến này đến Tân Cương là để gặp đồng nghiệp của cô ở chỗ đó, sau đó là làm một bài kiểm tra thử cho dự án. Đoàn đội của họ có một phòng làm việc nho nhỏ ở Tân Cương, phòng làm việc chỉ có bảy người, chủ yếu làm về nội dung văn hoá, phong cảnh, mỹ thực của Tân Cương. Đã gần một năm Lâm Xuân Nhi chưa được gặp họ, cũng rất nhớ trà Tam Pháo Đài ở Tân Cương.

Lúc Lâm Xuân Nhi đến nơi thì đã là mười giờ. Buổi sáng ở Ô Lỗ Mộc Tề vừa mới bắt đầu, trong không khí tràn ngập mùi hương của thịt dê nướng, bánh nang nướng, mì Laghman. Cô hít sâu một hơi, thấy sức sống của mình lại được bơm đầy. Cô t xách túi đi tới quán quen trước kia gọi một bát bánh phở. Bà chủ bưng tới rồi chỉ lên bàn, dùng tiếng phổ thông lơ lớ hỏi cô: “Đủ không?”

“Đủ. Cảm ơn bà chủ nha.” Lâm Xuân Nhi cho một muỗng ớt vào bát rồi cúi đầu ăn.

Ăn xong cô lại đi bộ tới khách sạn.

Lúc chọn khách sạn, cô lại không giống như một người khởi nghiệp, bình thường cô đều sẽ chọn những khách sạn tốt một chút. Đến khách sạn, cô nghiêm túc phối hợp với công tác kiểm tra an toàn, sau đó mới vào ở.

Hành trình đến Tân Cương lần này dự tính sẽ kéo dài nửa tháng. Lâm Xuân Nhi đi tắm rửa rồi ngủ bù một giấc, sau đó mới liên lạc với Cáp Ngô Lặc: “Chị đến rồi.”

Cáp Ngô Lặc gửi qua một dấu chấm hỏi: “Chẳng phải nói buổi tối mới đến à?”

“Sợ em tới đón nên nói dối quân tình.”

“Còn khách sáo như vậy nữa là block đấy nhé, mai mốt gặp nhau trong Lọ Phiêu Bạt*!” Cáp Ngô Lặc trả lời: “Vẫn là khách sạn cũ à?”

(*: Một ứng dụng mở rộng của QQ)

“Ừ.”

“Đợi em, mười phút nữa tới ngay.”

Chi nhánh công ty ở Tân Cương nằm gần khách sạn, cộng thêm Cáp Ngô Lặc thân cao chân dài, chạy thẳng một đường qua, không đến mười phút đã gõ cửa phòng Lâm Xuân Nhi. Cáp Ngô Lặc là học trò đầu tiên mà Lâm Xuân Nhi giúp đỡ trong đời này. Mười hai năm trước khi cô cầm được tháng lương thực tập đầu tiên, muốn tặng cho mình một món quà suốt đời khó quên, vì vậy cô đã tham gia một kế hoạch giúp đỡ người nghèo. Lâm Xuân Nhi quyên góp năm trăm tệ, một tháng sau cô nhận được thư của Cáp Ngô Lặc, trong thư cậu nhóc còn gửi kèm một bức hình, cậu thiếu niên của tộc Duy Ngô Nhĩ có đôi mắt đen láy thâm thuý. Lần giúp đỡ này kéo dài bảy năm.

Năm năm trước Cáp Ngô Lặc tốt nghiệp đại học, Lâm Xuân Nhi hỏi cậu muốn làm gì, cậu cũng không muốn rời khỏi Tân Cương, muốn tiếp tục làm việc mà lúc trước Lâm Xuân Nhi đã hướng dẫn cho cậu, vì vậy chi nhánh ở Tân Cương được thành lập.

Lâm Xuân Nhi mở cửa cho cậu, hai người niềm nở ôm nhau. Bàn tay to lớn của Cáp Ngô Lặc vỗ lên lưng Lâm Xuân Nhi: “Chị gái tốt!”

Lâm Xuân Nhi bị cậu vỗ đến sặc nước bọt, bật cười đá cậu một cái: “Vẫn thô lỗ thế nhỉ!”

Cáp Ngô Lặc cũng bật cười, đi tới ngồi xuống cái ghế trước cửa sổ: “Giờ đến công ty luôn nhé?”

“Khoan đi đã! Chị muốn đến viện bảo tàng trước.”

Lúc trước mỗi lần Lâm Xuân Nhi đến Tân Cương, Tiêu Muội đều sẽ sợ chết khiếp, mãi đến một năm nọ, cô ấy bị Lâm Xuân Nhi ép buộc lôi kéo đến đây một lần, tới lúc đó mới thấy yên tâm. Sau đó cô ấy học khảo cổ, Tân Cương lại biến thành vùng đất thần thánh không thể xâm phạm trong lòng cô ấy. Lần này cô ấy vốn định đi theo Lâm Xuân Nhi, nhưng ông chủ của cô ấy phải diễn thuyết trong một diễn đàn, bèn đưa cho cô ấy viết nội dung bài diễn thuyết, thế là không thể không bỏ qua lần này. Trước khi đi, Tiêu Muội giao cho Lâm Xuân Nhi một nhiệm vụ, muốn cô chụp giúp mình bảo vật trong viện bảo tàng ở thị trấn. Gần đây cô ấy đang nghiên cứu nội dung triển lãm trong viện bảo tàng, lúc rảnh rỗi thường chạy đến rất nhiều viện bảo tàng.

Cáp Ngô Lặc dẫn Lâm Xuân Nhi đến dưới lầu công ty lấy xe, sau đó chở cô đến viện bảo tàng. Bây giờ cậu cũng là một tên cuồng công việc rồi, dọc đường không hề rảnh rỗi, tỉ mỉ nói cho Lâm Xuân Nhi một số sắp xếp cho chuyến hành trình đến Nam Cương vào ngày mốt, cùng với ý tưởng về dự án. Sở dĩ Lâm Xuân Nhi quyết định tiến hành dự án thực nghiệm này ở Nam Cương là vì bị chủ nghĩa lý tưởng của cô và Cáp Ngô Lặc thúc giục. Họ mong rằng sẽ có càng nhiều người nhìn thấy nơi này hơn, có càng nhiều người, nhất là những người đầu tư dám đến vùng đất này, sẽ khiến vùng đất này được vươn xa. Họ tự biết sức mình vô cùng nhỏ bé, nhưng họ vẫn muốn thử một lần.

Ở trong lòng Lâm Xuân Nhi, bảo vật trong viện bảo tàng Ô Lỗ Mộc Tề là xác ướp và hình nộm bằng gốm nằm dưới đất. Lần đầu tiên cô nhìn thấy xác ướp của người đẹp Lâu Lan kia, trong lòng không ngừng cảm thán sự thần kỳ của vạn vật vũ trụ. Người con gái kia nằm ở đó, đường nét xinh đẹp của cơ thể có thể thấy rõ mồn một, giống như mang theo gió sương cả mấy ngàn năm, mang theo nền văn minh của nhân loại bất ngờ bày ra ở trước mặt bạn. Lâm Xuân Nhi lại đứng xem thêm một lát, lúc này mới gửi tin nhắn cho Tiêu Muội: “Người ta không cho chụp hình đâu! Tự lên mạng tìm hình đi! Hoặc là đợi tớ về rồi kể lại kỹ càng cho cậu nghe.” Cô âm thầm ghi nhớ rõ phương thức trưng bày và một số thông tin, định sau này về sẽ kể cho Tiêu Muội.

Tới khi họ ra khỏi viện bảo tàng thì mới thấy mấy người đồng nghiệp trong công ty.

Các đồng nghiệp ở chi nhánh Tân Cương đều rất khoẻ, nhìn thấy Lâm Xuân Nhi thì bế thốc cô lên, chạy hết vòng này tới vòng khác ở trên đất, cười đùa đủ rồi mới thả cô xuống.

“Cười thì cười, quậy thì quậy, nhưng lúc làm việc không được chểnh mảng đâu nhé.” Cáp Ngô Lặc chấm dứt thời gian vui vẻ của mọi người, mở máy chiếu lên, bắt đầu nói.

Lâm Xuân Nhi lấy bút và máy tính xách tay ra ghi chép lại, tới khi họ kết thúc thì ban đêm ở Ô Lỗ Mộc Tề cũng đã bắt đầu.

Sau khi tạm biệt mấy đồng nghiệp, Lâm Xuân Nhi và Cáp Ngô Lặc đi dạo quanh chợ đêm quốc tế Đại Ba Trát, lúc này đã hơn mười giờ đêm rồi, nhưng vẫn là phong cảnh lúc hoàng hôn. Lâm Xuân Nhi cứ lo tập trung vào mấy món ăn ngon kia, vùi đầu vào đám đông sau đó không ra được. Cáp Ngô Lặc ở đằng sau gọi cô: “Chị ơi! Chậm thôi!”

Lâm Xuân Nhi có cách chọn món cố định của riêng mình, bún xào, bánh bao nướng, thịt heo xiên, cùng với một chai Đại Ô Tô đoạt mệnh. Cáp Ngô Lặc thấy không ngăn được cô nên dứt khoát điên cùng với cô luôn. Con trai của tộc Duy Ngô Nhĩ có món quà trời ban, mặt mày điển trai, giọng ca và tuấn mã, mặc dù đang đứng giữa Đại Ba Trát, một nơi người qua kẻ lại đông như mắc cửi, nhưng Cáp Ngô Lặc vẫn vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người. Lâm Xuân Nhi thấy cô gái bên cạnh len lén nhìn cậu, bèn nhỏ giọng nói: “Lúc trước chị đã kêu em tự lên hình rồi, vậy mà đánh chết em cũng không chịu.”

“Địch Đạt Nhĩ sẽ giết em đó.” Cáp Ngô Lặc sợ Địch Đạt Nhĩ, nói là sợ thế thôi, nhưng thật ra là không nỡ chọc giận cô ấy. Hai người đã quen nhau từ hồi cấp ba, từ lúc Cáp Ngô Lặc còn hai bàn tay trắng cho đến tận bây giờ, Địch Đạt Nhĩ là ánh sáng trong lòng cậu: “Ngày mai cô ấy về rồi. Đơn vị của họ tổ chức quyên góp cho người nghèo, lần này đến Khắc Lạp Mã Y, đường sá xa xôi, nghe nói giữa đường còn phải cưỡi ngựa. Lúc đầu định nghỉ lại bên kia ba ngày. Nghe nói chị đến sớm nên cô ấy cũng về sớm luôn.”

“Gấp cái gì? Đợi chúng ta trở về từ Nam Cương rồi gặp nhau cũng đâu muộn!”

“Cô ấy nhớ chị.”