Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 23



Cuộc trò chuyện vào sáng sớm khiến mọi người đều thấy rất ấm lòng.

Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện buổi sáng này, Trần Khoan Niên đã yêu cầu Lâm Xuân Nhi báo cáo lại hành trình của cô mỗi giờ trong nhóm, với danh nghĩa là để đảm bảo an toàn cho cô. Lâm Xuân Nhi đồng ý luôn. Quả nhiên, mỗi một giờ đều gửi một tấm hình về. Tân Cương đúng là nơi núi cao sông rộng, nhưng không hề vắng lặng, mây trắng bồng bềnh, tựa như màu mực, tô điểm cho bức tranh núi sông hùng vĩ. Trong đó có tấm khiến người ta vô cùng ấn tượng, Lâm Xuân Nhi đứng ở trên đài quan sát, cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ sẫm, chân đi đôi Timberland, nghiêng mặt sang một bên, nhìn xa xăm.



Người từ trước đến nay luôn chê ỏng eo như Trần Khoan Niên cũng phải giơ ngón cái cho tấm hình: “Sao lại xinh đẹp thế này nhỉ?”

Mãi đến tối Tống Thu Hàn mới có thời gian rảnh để đọc tin nhắn, Tiêu Tình nhẹ giọng hỏi anh: “Tâm trạng sếp hôm nay khá tốt đấy nhỉ?”

“Hửm?” Tống Thu Hàn ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Tiêu Tình dùng hai ngón trỏ chạm vào khóe môi, đẩy lên trên: “Sếp đang cười kìa!”

“Ồ?” Tống Thu Hàn không hề nhận ra điều này, nâng đồng hồ đeo tay lên nhìn: “Xong việc rồi đấy, đưa mọi người đi ăn cơm nhé?”

“Được ạ! Chúng ta đi đâu ăn thế?”

“Một người bạn có giới thiệu món bò viên Triều Châu bên hồ Hương Mật, để tôi đưa mọi người đi ăn thử.”

Ba người bắt xe từ chi nhánh Thâm Quyến đến hồ Hương Mật. Nơi đây hơi hẻo lánh, phải rẽ vào một đường mòn rồi phải đi thêm một đoạn nữa, ẩn sâu bên trong. Cũng chỉ có người thích tìm tòi khám phá như Lâm Xuân Nhi mới tìm được nhà hàng bí mật như thế này. Vừa vào cổng, đập vào mặt là một khoảng sân trống, bên trong có trồng hoa và cây cỏ, tất cả mọi người đều ăn ở ngoài trời.



Trong khi mọi người đang chờ chỗ ngồi, Tống Thu Hàn gọi cho Lâm Xuân Nhi: “Ở đây có đề cử món gì không?”

“Có đó!” Lâm Xuân Nhi còn chưa đến nơi, lúc này đang đổ xăng ở khu nghỉ ngơi. Cô đứng ở bên ngoài, gió thổi hơi lớn khiến cô ho khan hai tiếng: “Chờ chút tớ sẽ gửi cho cậu sau.”

Tống Thu Hàn im lặng hai giây mới nói tiếp: “Cậu đeo khẩu trang vào đi, có thể cản bớt gió. Chú ý bảo vệ cổ họng đấy.”

Gió thổi mạnh vào điện thoại, mãi mới nghe thấy Lâm Xuân Nhi lí nhí: “Ok!” rồi cúp điện thoại. Ở Tân Cương cô không thể sử dụng 4G, vì vậy cô phải kết nối với điểm phát sóng của Cáp Ngô Lặc. Đổ xăng xong, cô lên xe rồi kết nối với mạng của Cáp Ngô Lặc, sau đó nhanh chóng gửi cho Tống Thu Hàn: “Bò viên sống giã tay, thịt ba chỉ, thăn bò, sách bò, tủy bò… Ăn trăm miếng thịt bò cũng không sai gì, nhưng nhất định phải ăn mỳ xào thịt bò!”

Tống Thu Hàn đang xem thực đơn, thấy tin nhắn của Lâm Xuân Nhi thì bật cười thành tiếng, đưa điện thoại cho người phục vụ: “Gọi những món này!”

Người phục vụ cầm lên nhìn một lúc, dùng giọng Quảng nói: “Là người sành ăn đấy, đây toàn là những món ngon nhất ở chỗ chúng tôi.”

Tiêu Tình đá Dương Cẩm, hai người đánh mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Tống Thu Hàn.

“Sao thế?” Tống Thu Hàn phát hiện mấy cô cứ là lạ, hỏi.

“Từ trước đến nay sếp chưa bao giờ để ý chuyện ăn uống như này.” Tiêu Tình nói: “Mỗi lần tan làm toàn giải quyết luôn ở mấy nơi gần văn phòng. Hôm nay lại dẫn mọi người đi đường xa như vậy, lại còn tìm được một nhà hàng hẻo lánh như thế… Sếp, anh…” Tiêu Tình định hỏi có phải Tống Thu Hàn yêu rồi không, nhưng lại cảm thấy điều đó là không thể nào. Anh chỉ mới về nước được hai ba tháng, nhìn tác phong của anh thì có vẻ sẽ không đâu.

“Không quen phải không? Vậy lần sau vẫn đến mấy chỗ gần văn phòng…”

“Đừng ạ!” Dương Cẩm vội vàng bịt miệng Tiêu Tình lại: “Không thể ngưng bước cùng sếp khám phá những món ăn ngon được! Tiêu Tình bị tắt tiếng rồi, không được phép nói nữa.” Từ trước đến nay ở văn phòng bọn họ toàn gọi tên tiếng Anh của đối phương. Tống Thu Hàn quy định ra khỏi công ty thì phải gọi tên tiếng Trung của nhau. Không phải vì lý do gì cả, chỉ là trước kia có nhiều người làm chung công ty với nhau nhiều năm rồi, nhưng khi ra khỏi công ty lại chẳng biết tên họ của nhau là gì, điều này nghe kiểu gì cũng thấy buồn cười.

Trong lúc mọi người trò chuyện, đồ ăn đã lên đủ, nồi nước dùng Triều Sán còn đang bốc hơi nóng. Nhiệt độ ở Thâm Quyến vào tháng Mười Một cứ như tàu lượn siêu tốc, lúc thì cao lúc thì thấp. Hôm nay họ đi ăn đúng lúc nhiệt độ hạ thấp một chút, rất thích hợp để ăn món lẩu nóng hổi này. Tống Thu Hàn nhân dịp bảo mọi người đứng dậy sắp xếp lại món, chụp một tấm ảnh gửi cho Lâm Xuân Nhi: “Bọn tớ ăn cơm rồi, tối nay cậu ăn gì thế?”

Lâm Xuân Nhi gửi một biểu tượng cảm xúc khóc lóc sang: “Mỳ gói.”

“Đáng thương ghê.” Tống Thu Hàn trả lời cô, sau đó cất điện thoại di động đi.

Tiêu Tình và Dương Cẩm ở bên cạnh rất ngạc nhiên khi thấy Tống Thu Hàn cầm điện thoại lên chụp đồ ăn. Tiêu Tình huých khuỷu tay của Dương Cẩm: “Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?”

“Cô không nhìn nhầm đâu, sếp đang gửi đồ ăn đi thật đấy.”

“Sếp bị cái gì ám vào người sao? Anh ấy chẳng bao giờ gửi mấy thứ này cả.”

Dương Cẩm nhún vai: “Sao cũng được, dù sao hôm nay sếp cũng đưa chúng ta đi ăn đồ ngon, sếp là người tốt.”

Hai người bật cười thành tiếng.



Tống Thu Hàn và Tiêu Tình ra khỏi sân bay, vừa ra đã thấy một nhóm người ở ngoài cửa, mang theo đủ loại ống kính. Anh đeo kính râm vào, kéo vali bước ra ngoài, lại nghe thấy một người nói: “Đây chẳng là người đó… Người đó kìa!”

Một người khác nói: “Chính là anh ấy!”

Nghe thấy mọi người đều giơ máy ảnh lên chụp, Tống Thu Hàn cũng không nghĩ rằng họ đang nói đến mình, vừa kéo vali đi về phía bãi đỗ xe vừa nói với Tiêu Tình ở bên cạnh: “Chúng ta đến thẳng công ty đi, review qua chút công việc của tuần này, rồi buổi tối đi ăn chung luôn.”

“Được ạ.” Tiêu Tình theo sát sau lưng anh. Hai người nhanh chóng đến bãi đỗ xe, tìm được xe rồi lái đến công ty.

Chuông điện thoại của Tống Thu Hàn lại vang lên, là Viên Như gọi. Anh nhấc máy: “Có chuyện gì thế?”

“Cậu vừa ở sân bay về phải không?”

“Phải.”

Viên Như im lặng một lúc rồi nói: “Tôi cũng vừa mới ra khỏi sân bay. Vừa nãy người đại diện của tôi nói với tôi rằng người hâm mộ đã bắt gặp cậu, bảo là cậu đang đến thăm đoàn làm phim của tôi.”

“Trí tưởng tượng của người hâm mộ cậu đúng là phong phú thật.” Tống Thu Hàn nói: “Cậu lại phải bận rộn rồi.” Ngụ ý rằng cô ta lại phải xử lý vụ scandal này rồi.

“Tôi chỉ cần xác nhận đó là cậu thôi, còn lại giao cho người đại diện và bộ phận quan hệ công chúng của công ty làm việc.” Viên Như cười khổ: “Nếu biết chuyện cậu và tôi gặp nhau ở sân bay liên tiếp gây phiền phức cho cậu thế này, thà tôi đưa lịch trình mỗi lần đi của tôi cho cậu luôn, để cậu xem tình hình mà tránh đi.”

… “Không cần đâu, tự cậu biết rõ là được rồi.”

Viên Như trả lời: “Thật mà. Thật sự rất xin lỗi cậu, Tống Thu Hàn. Tôi đã cố gắng không gây phiền phức cho cậu rồi, nếu có tin tức linh tinh lan truyền, cậu không cần phải quan tâm đâu, sẽ có người giải quyết nó.”

“Ừ.”

Tống Thu Hàn cúp điện thoại, thấy Tiêu Tình tò mò nhìn anh, liền hỏi cô ấy: “Hai ngày nay có vẻ cô vô cùng tò mò chuyện riêng tư của tôi đấy nhỉ?”

Tiêu Tình cười: “Lúc trước tôi từng hóng drama anh với Viên idol trên mạng. Có mấy đồng nghiệp trong công ty rất thích cô ấy, cảm thấy cô ấy vừa thông minh vừa xinh đẹp, xử sự lại khéo léo, còn nói nhỏ với nhau là ánh mắt của sếp tốt thật.”

“Là giả đấy.” Tống Thu Hàn nói ngắn gọn.

“Vừa rồi ở sân bay hình như là người hâm mộ của cô ấy, còn nghe thấy loáng thoáng phía sau có người gọi idol.” Tiêu Tình nói.

“Trùng hợp thôi.”

Tống Thu Hàn không muốn nói chuyện thêm về chủ đề này, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì nữa. Đường cao tốc từ sân bay lúc ba giờ chiều không tắc như bình thường, hàng cây ven đường xào xạc, thỉnh thoảng có lá rụng cuốn theo chiều gió rồi dần rơi xuống. Mùa thu ở thành phố này cực kỳ ngắn, nháy mắt thôi đã có thể chào đón mùa đông đến rồi. Tống Thu Hàn biết, lời nói của con người rất đáng sợ.

Cũng vào mùa đông năm lớp mười một năm ấy, trước khi anh vào lớp học đã nghe thấy các bạn cùng lớp đang thảo luận: “Có thật không thế?”

“Thật đó.”

Thấy Tống Thu Hàn vào cửa thì không nói gì nữa, mấy bạn nữ che miệng cười khúc khích. Lâm Xuân Nhi cúi đầu làm đề thi trước mặt, Tống Thu Hàn đi ngang qua cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Chào buổi sáng.”

Lâm Xuân Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh, hình như tối qua ngủ không ngon lắm, không có tinh thần gì cả, đáp lại anh: “Chào buổi sáng.”

Trần Khoan Niên ở phía bên kia ném một cục giấy sang, Tống Thu Hàn mở ra xem: “Cậu hẹn hò với Viên Như mà cũng chẳng thèm nói năng gì với anh em thế? Sáng sớm nay nghe người khác hỏi làm anh đây hơi bị ngạc nhiên đấy.”

“Ai nói là chúng tôi hẹn hò?” Tống Thu Hàn hỏi anh ta.

“Cả thế giới.”

Anh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Xuân Nhi đang làm đề, vươn tay vỗ nhẹ vào cô: “Lâm Xuân Nhi, tớ không biết làm câu này, cậu xem giúp tớ với.” Anh tùy tiện rút ra một bộ đề kiểm tra triết học ra, chỉ vào một câu hỏi lớn, Lâm Xuân Nhi rất giỏi môn này, cô quay người lại, nhìn nghiêm túc một lúc, sau đó nói: “Mối quan hệ giữa cung và cầu.”

“Ồ.” Tống Thu Hàn trả lời, nhìn Lâm Xuân Nhi: “Tối qua cậu ngủ không ngon sao?”

“Ừ. Tối hôm qua người nhà lại nằm viện.” Lâm Xuân Nhi mỉm cười, sau đó chỉ lên bục giảng: “Lát nữa giáo viên sẽ tìm cậu đó, sáng nay mọi người ở đây đều nói về chuyện của cậu và Viên Như. Nói rằng sau giờ tan học tối hôm qua, thấy hai cậu hôn nhau ở trong rừng cây nhỏ.”

“Ai thấy cơ?” Tống Thu Hàn hỏi cô.

“Tớ không nghe kỹ lắm, bài tập còn chưa làm xong nữa, tí nữa giáo viên thu bài tập lại bị phê bình mất.” Trong đầu Lâm Xuân Nhi chỉ toàn là chăm chỉ học tập để tiến lên, phải trở thành người toàn diện về đức trí thể mỹ lao. Gần đây cô còn phải đại diện cho trường tham gia cuộc thi tranh luận của học sinh trung học cấp thành phố. Đủ thứ chồng chất lên nhau, đến cả thời gian nói chuyện với Tống Thu Hàn cũng ít đi. Ngay lúc cô vừa quay người lại, Tống Thu Hàn kéo bím tóc đuôi ngựa của cô, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện đó đâu. Tan học hôm qua tớ đi chơi bóng rổ với Trần Khoan Niên, sau đó về thẳng nhà luôn.”

Lâm Xuân Nhi quay người lại nhìn anh, ánh nắng ban sớm chiếu lên gò má của cô trông dịu dàng đến lạ. Cô chống cằm lên chồng sách trên bàn của anh: “Tớ cũng không phải giáo viên, cậu giải thích với tớ làm gì?”

Khi đó, Tống Thu Hàn không biết tại sao mình phải giải thích với cô nữa, chỉ cảm thấy sự tin tưởng của cô là vô cùng quan trọng, quan trọng hơn bất cứ chuyện gì. Anh đành phải rút một quyển sách dưới mặt cô ra giả vờ nhìn vào, nói lời đuổi cô: “Học thôi.”

Khi đó anh không biết liệu Lâm Xuân Nhi có tin anh hay không, nhưng từ trước đến nay cô vẫn luôn đối xử với anh như vậy.



Viên Như đang xem những tấm ảnh do người hâm mộ đăng lên. Tống Thu Hàn bước ra từ sân bay, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu xám, môi mím chặt, dáng cao vai rộng, tư thế thẳng đứng. Một Tống Thu Hàn tốt như vậy là thanh xuân của biết bao cô gái, nhưng anh lại chỉ có một thân một mình, đúng là hơi kì lạ.

Người đại diện gửi tin nhắn đến: “Có ở nhà không?”

“Có.”

“Trang phục trong tiệc rượu với nhà đầu tư đã gửi cho cô rồi, cô mặc thử xem.”

“Được.”

Nhân lúc chờ mấy người kia, Viên Như tiện thể tắm luôn, sau đó đắp mặt nạ rồi ngâm chân. Mấy năm nay cô ta vô cùng chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe. Là một nghệ sĩ, cô ta luôn cảm thấy lớp trẻ cứ đổ xô gia nhập, thời gian và cơ hội của cô ta cũng không còn nhiều nữa. Yêu bản thân mới là quan trọng nhất. Trên kênh mạng xã hội của cô ta cũng đăng một số video về cuộc sống, vừa nhìn vào trông rất giống một người phụ nữ vừa thông minh, tinh tế lại ấm áp.

Cô ta rất thích trang phục mà trợ lý sinh hoạt gửi đến. Đó là một chiếc váy màu đỏ rượu được khoét hình chữ V sâu xuống, phần eo được chiết vừa vặn, hơn nữa tay chân cô ta mảnh khảnh khiến bộ váy mặc vào người trông yếu đuối nhưng cũng rất gợi cảm. Cô ta xoay người trước gương, sau đó nói: “Lấy cái này đi, không cần đổi nữa.”

Trợ lý gật đầu: “Đúng là giá treo quần áo trời sinh mà, mặc gì cũng đẹp hết.”

Viên Như cười thành tiếng, rồi hỏi: “Đã có danh sách tham gia tiệc rượu chưa?”

“Có rồi đây ạ.” Trợ lý cầm lấy điện thoại di động, gửi cho cô ta danh sách mới nhận được: “Những người được đánh dấu màu đỏ là mấy người đứng đầu của một số ngân hàng đầu tư quan trọng trong khu vực châu Á, còn có một người là tới công tác trong kỳ luân chuyển công việc, chị có quen đấy.”

Viên Như mở danh sách ra nhìn kỹ, thấy tên của Tống Thu Hàn: “Tống Thu Hàn sẽ đi chứ?”

“Đây là bản danh sách được xác nhận lần thứ ba rồi. Những người ở trong danh sách này chắc sẽ đi hết, trừ khi là có tình huống vô cùng đặc biệt thôi.”

Viên Như để điện thoại xuống, nhìn trợ lý: “Đổi giúp chị bộ lễ phục khác được không? Đổi bộ nào màu sắc ấm áp, kín đáo một chút.”

“Ok chị Như. Dù sao cũng còn tận mười ngày nữa, vẫn kịp mà. Em đi chọn mấy bộ mang tới đây cho chị thử.”

“Được, phiền em rồi.” Viên Như dịu dàng cười, sau đó lại hỏi: “Còn vị trí ngồi thì sao? Có cần đi thảm đỏ không?”

“Đây là tiệc rượu riêng tư thôi, không có thảm đó. Chỗ ngồi thì khi nào nhận được em sẽ gửi cho chị.”

“Được.”

Viên Như leo được đến ngày hôm nay đúng là không dễ dàng gì, cô ta không muốn lãng phí một cơ hội nào hết. Tham dự một tiệc rượu thế này, cô ta sẽ tìm hiểu trước về những người tham gia và cả những người ngồi bên cạnh cô ta. Sau khi tiễn trợ lý đi, cô ta nằm lại trên giường, lúc này đêm khuya vắng vẻ, khiến cô ta cảm thấy thật cô đơn. Đêm nay không muốn một mình, muốn được ở bên ai đó. Chuông cửa reo, cô ta đứng dậy, liếc nhìn màn hình, là Kiều Hạn Văn.

Cô ta đứng dậy, từ từ đi xuống tầng để mở cửa. Mấy năm nay đều quy định như vậy, bảo mẫu chỉ làm việc ban ngày, buổi tối sẽ không ở lại, như vậy sẽ an toàn hơn chút.

“Sao không nói gì trước? Lỡ như em không ở đây thì sao?”

“Anh xem lịch trình của em rồi.” Anh ta đi vào cởi áo khoác ra, bỏ mũ và khẩu trang xuống, sau đó đi rửa tay. Viên Như đi theo sau lưng anh ta, khoanh hai tay trước ngực dựa vào cửa, hỏi anh ta: “Anh về lúc nào vậy? Sao bảo muốn ở lại Ý chơi thêm mấy ngày cơ mà?”

“Chơi mãi cũng chán rồi.” Kiều Hạn Văn quen tay mở ngăn tủ dưới bồn rửa mặt, lấy bàn chải đánh răng chuyên dụng của mình ra, đánh răng rửa mặt, sau đó cởi áo, hỏi cô ta: “Tắm cùng không?”

Viên Như giúp anh ta đóng cửa lại: “Em tắm rồi.”

Cô ta quay trở lại phòng ngủ, thay một chiếc váy ngủ bằng lụa băng mà Kiều Hạn Văn rất thích vào. Cô ta ở thế yếu trước mặt anh ta, có rất nhiều tài nguyên đều là của anh ta, chỉ có thể dựa vào anh ta thôi. Còn về quan hệ của hai người thì không nói rõ ràng được, nhưng chắc chắn không phải là tình yêu. Viên Như từng nghiêm túc nghĩ, nói là bạn tình cũng chẳng quá gì.

Nước trên tóc anh ta còn đang nhỏ giọt, vừa đi vào vừa dùng khăn lông lau, đường cong cơ thể rõ ràng khiến không ít cô nàng phải ch ảy nước miếng. Thấy Viên Như đã thay đồ xong, anh ta cười nói: “Em cũng biết làm người ta vui ghê.”

“Gặp nhau không dễ, phải biết quý trọng chứ.” Cô ta đứng dậy đến bên anh ta, nhón chân cầm lấy khăn lông giúp anh ta lau tóc. Chiếc váy ngủ bằng lụa băng lướt qua người anh ta, lành lạnh. Kiều Hạn Văn đặt tay lên dây áo của cô ta rồi nhẹ nhàng kéo xuống. Xương quai xanh xinh đẹp, làn da trắng nõn, phần ngực kia còn xuyên thấu qua lớp váy ngủ, trông càng quyến rũ hơn. Anh ta cúi người cắn nhẹ vào cổ cô ta, ậm ờ hỏi cô ta: “Scandal đang nổi kia là sao?”

Viên Như cũng không ngờ anh ta sẽ hỏi như vậy, trước kia thỉnh thoảng cũng có, nhưng anh ta chưa bao giờ hỏi đến. Lúc này cô ta có chút bối rối, hắng giọng nói: “Chỉ là bạn học cấp ba thôi.”

Khóe miệng Kiều Hạn Văn nhếch lên nụ cười mỉa mai, trong lòng thầm nghĩ cô ta đang giấu đầu lòi đuôi rồi, nhưng cũng không ngăn cản việc bọn họ giải quyết nhu cầu của nhau. Anh ta chợt thô bạo bế cô ta rồi ném lên giường, Viên Như chưa kịp lật người lại đã bị anh ta đ/è xuống. Từ trước đến nay anh ta luôn nhanh gọn, Viên Như không tránh được, chỉ có thể nương theo hình dáng của cơ thể anh ta. Viên Như có lòng hư vinh, nghĩ rằng người được biết bao nhiêu người mơ tưởng đang ở bên mình giờ phút này, thân thể hòa vào nhau như con thú hung mãnh, hơn nữa còn không thể kiềm chế được, trút bỏ xuống lớp ngụy trang kia, cùng vào cùng ra với anh ta.

Điện thoại liên tục đổ chuông nhưng cô ta không nghe thấy. Mãi một lúc lâu sau khi hai người ngừng đẩy đưa, mỗi người nằm một bên giường, cầm điện thoại của mình lên.

Viên Như gọi cho người đại diện: “Sao thế?”

“Kiều Hạn Văn ở cùng cô à?"

“Ừ. Làm sao?”

“Có người chụp được ảnh anh ta lén trở về nước, theo đuôi đến được khu nhà của cô. Cũng may trong khu này có khá nhiều người nổi tiếng, cô bảo anh ta lúc ra ngoài phải cẩn thận vào.”

“Ồ được rồi.” Viên Như liếc nhìn thời gian, đã hơn ba giờ rồi. Không còn sớm nữa.

Đang định nói với Kiều Hạn Văn chuyện này thì anh ta đã xuống giường, bắt đầu mặc quần áo: “Tôi biết rồi. Không sao đâu, tôi có mua nhà ở đây.”

“?”

Kiều Hạn Văn cười với cô ta, bước đến trước mặt cô ta, nâng cằm cô ta lên: “Nếu không thì lần sau không dám nữa mất.” Rồi sau đó hôn lên khóe miệng cô ta, mặc quần áo xong xuôi, chờ thời điểm thích hợp rồi rời đi từ cửa sau.

Viên Như mệt rã người, ngả lưng xuống giường, nhìn căn phòng trống trải mà lại nghĩ đến Tống Thu Hàn.

Anh ấy đang làm gì? Đêm nay cũng có người ôm hôn sao?

Có lẽ Viên Như cũng không biết, rằng không phải tất cả người trưởng thành đều rơi vào vũng lầy không thể bước ra này. Hầu hết mọi người trên thế giới này đều sẵn sàng kiềm chế dụ/c vọng của mình, chỉ nguyện ôm lấy người mình yêu. Cái ôm trong lồng ngực ấy đã trống rỗng từ lâu, chỉ có một người mới có thể lấp đầy được.