Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 30



Con người Kiều Hạn Văn không như những diễn viên khác.

Anh ta cuồng diễn, mỗi lần nhập vai đều phải hiểu rõ nhai nát vai diễn của mình, mỗi câu thoại, mỗi động tác, nét mặt, thậm chí nên cài cúc áo như thế nào anh ta cũng đều yêu cầu ăn khớp với vai mình diễn. Người như vậy sẽ phân rõ giới hạn với người khác rất rõ ràng, cũng cực có nguyên tắc, không phải một đối tác dễ dàng. Bởi vì anh ta tập trung vào diễn xuất, thành ra vòng giao thiệp của anh ta đã nhỏ lại càng nhỏ. Nhưng đạo diễn muốn dùng anh ta, diễn viên muốn hợp tác với anh ta, bởi vì chỉ cần phim có anh ta thì đều rất hay. Nói trắng ra thì họ sẵn lòng lên chuyến “tốc hành” của anh ta.



Anh ta ghét bị nịnh hót, cũng ghét bị người ta từ chối thẳng mặt. Sau khi kết thúc trò chuyện với Lâm Xuân Nhi, Vương Cẩn gọi hỏi ý kiến anh ta, anh ta chỉ nói một câu: “Phòng làm việc không tuyển người, tôi sẽ để họ làm.”

“Không cần phải hơn thua với cô gái đó làm gì, chỉ là người phụ trách của công ty khởi nghiệp thôi, nếu có chút tài năng thì chẳng lẽ lại không nhận vụ này? Dù sao chúng ta cũng được tính là báo giá cao nhất trong giới cơ mà. Tôi thấy cô ấy nói cũng nghiêm túc chân thành lắm.”

“Chị cho rằng cô ấy nghiêm túc chân thành á?” Kiều Hạn Văn hỏi ngược lại: “Cô ấy không nhận việc này chẳng qua là vì không muốn nhúng chân vào vũng nước đục của tôi thôi.”

“Cậu mà nước đục cái nỗi gì…” Thấy Kiều Hạn Văn lại bắt đầu miệng lưỡi cay nghiệt, Vương Cẩn liền ngăn anh ta lại.

“Hoặc là không làm hoạt động này nữa, còn muốn làm thì phải là cô ấy làm.” Kiều Hạn Văn cúp điện thoại. Quan hệ của anh ta và Vương Cẩn cũng không giống với nghệ sĩ và người đại diện bình thường. Đa số thời gian Kiều Hạn Văn sẽ nghe Vương Cẩn, nhưng khi anh ta muốn làm chủ chuyện gì đó, Vương Cẩn nhất định phải thoái nhượng, không lay chuyển nổi anh ta.

Lâm Xuân Nhi khách sáo mềm giọng nói mấy câu kia rõ ràng là đang tránh nặng tìm nhẹ. Kiều Hạn Văn diễn nhiều vai như vậy rồi, diễn đủ các màu nhân sinh, có huy hoàng, có suy đồi, có âm u… Gần như sống qua nhiều cuộc đời như vậy rồi, cách nhìn người có thể kém cỏi đến đâu?

Vương Cẩn cúp điện thoại rồi thở dài một hơi, lại gọi tiếp hai cuộc, sau đó mới nhắn tin cho Kiều Hạn Văn: “Tôi có liên lạc với một trong những người sáng lập công ty họ, người sáng lập kia sẽ nói chuyện với cô ấy.”

“Được. Mai tôi lại nói chuyện với cô ấy.” Kiều Hạn Văn trả lời.



Giữa trưa hôm sau, Lâm Xuân Nhi nhận được điện thoại của thầy Trương.

Thầy Trương còn chưa hỏi han gì đã nói thẳng: “Cháu không hợp tác với Kiều Hạn Văn là vị sợ bị biến cố bất ngờ à?”

“Hồi ấy chú mời người này tham gia mấy tiết mục của chú, chú cũng biết người này khó hợp tác mà. Với cả giới của anh ta quá phức tạp, làm hoạt động áp lực lắm ạ.” Lâm Xuân Nhi nói.

“Cháu nói cũng đúng. Nhưng cái mới thì đều cần nếm trải lần đầu, thay vì tìm chỗ đột phá ở nơi khác thì thà lợi dụng cơ hội lần này đi. Đằng nào thì trong giới cũng chỉ có một Kiều Hạn Văn thôi, khó tìm được khởi điểm cao như vậy lắm.”

Lâm Xuân Nhi cười ra tiếng: “Người ta tìm chú đấy à? Nói với chú thế nào?”

Thầy Trương cũng cười: “Nói cháu cứng rắn quá, kiểu gì cũng không chịu, vừa bắt đầu đã từ chối luôn. Chú bảo mấy ông già các chú không quan tâm tới chuyện công ty, chỉ quan tâm tới tiền hoa hồng thôi, mấy năm nay Xuân Nhi ra quyết định gì cũng đều rất cẩn thận. Bên kia còn nói muốn gặp cháu thêm lần nữa. Đằng nào cũng sắp cuối năm rồi, rất nhiều dịp lễ đẩy mạnh doanh số đều dồn một đống.” Thầy Trương thêm một câu: “Họ cũng vội. Nếu bí quá thì coi như làm cố vấn cho người ta cũng được, thêm bạn thì thêm đường ra mà…”

“Vâng, chú già Trương nói gì thì là thế ấy.” Lâm Xuân Nhi gật đầu đồng ý: “Vậy để cháu tiếp xúc tiếp xem thế nào. Nhưng thầy Trương, cháu phải nói cho chú nỗi lo của cháu, cháu sợ Kiều Hạn Văn có tai họa ngầm lắm. Đằng nào thì cái giới đấy của anh ta quá phức tạp, sinh hoạt cá nhân, hành vi cá nhân, tranh chấp kinh tế, lập trường chính trị gì đó đều là những nhân tố không thể khống chế. Chẳng may có điểm nào chạm vào khu vực cấm kỵ, làm cho dư luận ồn ào, công ty mình cũng sẽ chịu liên lụy đấy. Ban đầu cháu từ chối là vì chúng ta vừa mới cất cánh thôi, cháu muốn yêu quý cánh chim của mình. Nhưng nếu chú kiến nghị trải nghiệm thử thì cháu sẽ thử. Cùng lắm thì về sau mà xong đời cháu sẽ chạy sang New Zealand ăn chực nhà chú.”

Thầy Trương cười phá lên: “Lại bắt đầu lưu manh vô lại đấy.”

“Khì khì.”



Hiện giờ Lâm Xuân Nhi đang ở Ba Âm Bố Lỗ Khắc, trước mắt một mảnh trắng xóa, có thể loáng thoáng thấy được dòng sông quanh co khúc khuỷu, gió Tây Bắc gào thét cuồn cuộn cuốn mạt tuyết bay lên. Lâm Xuân Nhi lạnh đến mức kéo chặt áo lông trên người, hơi thở gặp không khí nhanh chóng ngưng thành sương trắng, đọng trên mặt cô. Xa xa, mấy người du mục cưỡi ngựa tới đón họ, tiếng vung roi quất ngựa, tiếng hò hét từ xa vẳng lại…

Cáp Ngô Lặc nhảy dựng lên, lớn giọng hò: “Oa hú...” Giọng cậu vang tới mấy cây số, máy bay không người lái xoay quanh trên khoảng trống không người, camera bọc vỏ bông sau lưng bắt đầu công việc, tóm gọn sự tráng lệ của núi sông trước mắt.

Lâm Xuân Nhi đứng bên cạnh, mọi thứ trước mắt như mộng như ảo. Cảnh trước mắt cứ như giấc mộng kiếp trước kiếp này, trời cao đất rộng, vạn vật ngủ say giấc Đông, chực chờ nảy nở. Thần minh vũ trụ yêu cô, cô say trong mộng không chịu tỉnh. Năm bố qua đời cũng là năm tuyết lớn như vậy, cô ngồi một mình trên tàu hỏa, sau đó chuyển qua xe buýt, cuối cùng là một chiếc ba gác, tay ôm bình tro cốt của bố. Cô đứng giữa đất trời vắng vẻ không người, thả bay một nắm tro cốt, tận mắt nhìn ông an nghỉ giữa đất trời, từ nay về sau sáng rọi cùng trăng sao. Cô khóc mãi, trời cũng lạnh, nước mắt đóng băng trên mặt làm cả gương mặt phát đau, đau đến mức tim như đã chết.

Hồn phách còn có thể lưu luyến chín giây sau cùng, sau chín giây dường như đã hiểu thấu sinh tử, lựa chọn giữ chặt hay buông tay lại không phải chuyện dễ dàng. Nếu có thể, cô thà rằng hôm ấy mình cũng chết đi.

Khoảng thời gian đó cô điên cuồng nghe bài “Mọi chuyện không tệ như mình nghĩ”. Chờ đến khi Tiêu Muội tìm được cô trong căn nhà đầy bụi bặm của cô thì cô đã không còn ra hình người nữa. Lúc cô thấy Tiêu Muội, cô thậm chí không nói nên lời, chỉ vào gian nhà trống rỗng rồi nói với cô ấy: “Tớ mất tất cả rồi.”

Tiêu Muội bước tới ôm lấy cô, nức nở nói: “Tết rồi đấy, Xuân Nhi.”

“Nhưng tớ không còn gì nữa.”

“Nhưng tớ… trắng tay rồi…” Cuối cùng cô đau đến mức gào khóc thành tiếng. Ở độ tuổi đó, có người bạn như thế kéo cô ra khỏi vũng lầy, đưa một Lâm Xuân Nhi tràn đầy vết sẹo về nhà cô ấy, đặt mua quần áo mới cho cô ăn Tết, chia sẻ bố mẹ mình cho cô, giúp cô sống qua những ngày tháng gian nan ấy.

Thời khắc này, nước mắt của Lâm Xuân Nhi lại đóng băng trên mặt. Cô quay lưng lại với cảnh gió tuyết, tránh khỏi ánh mắt của mọi người, hít sâu một hơi muốn mình nhanh chóng hồi phục lại. Thế gian này ngoại trừ sinh tử, có chuyện gì không phải chuyện tầm phào đâu?

Cáp Ngô Lặc dẫn dân du mục đi tới chỗ cô, tuấn mã vây quanh cô thành vòng. Lâm Xuân Nhi cười ra tiếng, sau đó bị một dân du mục đưa lên ngựa. Cô khẽ thở hắt ra một hơi, sau đó thấy cảnh xung quanh nhanh chóng thay đổi, đời này thật đẹp!

Cô được đưa đến nhà người du mục, uống trà sữa ăn thịt bò khô, đi cùng họ tới suối băng múc nước, dần dần quên mất lạnh lẽo. Chờ đến buổi tối quay lại nơi ở, cô thấy mặt mình bị gió thổi thành hai luồng đỏ hồng. Điện thoại di động vang lên, cô nhận máy, nghe thấy Tiểu Hỷ nói: “Kiều Hạn Văn muốn nói chuyện với chị.”

“Gọi thẳng cho chị là được mà.”

“Hồi sáng anh ta nói có gọi mấy lần nhưng chỗ chị không có tín hiệu.”

“À đúng rồi. Buổi sáng ở chỗ chị không có tín hiệu. Gửi số của anh ta cho chị đi, chị gọi cho anh ta!”

“Vâng.”

Tiểu Hỷ cúp điện thoại, gửi số của Kiều Hạn Văn cho Lâm Xuân Nhi. Lâm Xuân Nhi gọi tới, điện thoại vang một lúc lâu mới có người nhận máy, cô vừa nói được câu “Xin chào!” đã nghe giọng Kiều Hạn Văn mang hơi lạnh thấu xương: “Lâm Xuân Nhi.”

“Tôi đây.” Lâm Xuân Nhi không định khách sáo với người này: “Thầy Trương tìm tôi, nói là anh không muốn giao việc này cho người khác làm.” Thầy Trương cũng không nói thế, nhưng họ tìm khắp nơi đến tận chỗ thầy Trương là có thể nhìn ra muốn hợp tác đến mức nào.

Kiều Hạn Văn sửng sốt một thoáng, sau đó cười ra tiếng: “Lâm Xuân Nhi, khi nào cô về?”

“Sáu ngày nữa.”

Kiều Hạn Văn lấy một chiếc di động khác ra xem thời gian, sau đó hỏi: “Ngày 24 tháng 11 gặp mặt nói được chứ?”

“Anh tiện gặp ở đâu?”

“Đến công ty của các cô đi.”

“Được. Tôi gửi định vị cho anh.” Kiều Hạn Văn ở bên chủ động quen rồi, nhưng trước giờ Lâm Xuân Nhi không kiêu ngạo không hèn mọn. Cô định cúp máy gửi định vị cho anh ta thì lại nghe anh ta nói thêm: “Vương Cẩn không nói với đối tác kia của cô là tôi không muốn giao việc này cho người khác làm, nhưng tính ra cô phỏng đoán lòng người cũng giỏi đấy. Nếu cô đã thông minh như vậy thì thử đoán xem tại sao tôi lại cứ nhất quyết phải giao cho cô làm?”

“Chắc là không chịu được cảnh bị người ta từ chối.”

… Ở bên đầu kia điện thoại, Kiều Hạn Văn nhướng mày: “Cô có thể hiểu rằng tôi đang giúp xóa đói giảm nghèo, giúp một cách trúng mục tiêu. Các cô hay gọi như thế đúng không?”

… Lời này khiến người ta nghẹn họng vô cùng, Kiều Hạn Văn rất biết cách ngược gió lật bàn, chỉ cần xuất hiện chút xíu biến hóa là anh ta nhất định sẽ phải thắng lại. Thôi thì cứ cho anh ta thắng, đằng nào cũng là “khách hàng thượng đế” của thầy Trương: “Vậy thì cảm ơn anh.”

“Đừng khách sáo. Tôi chờ địa chỉ của cô.” Kiều Hạn Văn cúp điện thoại, sau đó cầm di động nhìn Lâm Xuân Nhi kết bạn WeChat với mình. Anh ta nheo mắt lại, thầm nghĩ giả vờ giả vịt cũng chỉ tới mức như thế thôi.



Tống Thu Hàn ngủ thẳng tới khi tự tỉnh, xuống tầng thì thấy dì Thượng đang ngồi trước bàn đọc sách, chậm rãi vươn tay xoa cổ. Tống Thu Hàn thấy bà như vậy thì hỏi: “Vai gáy lại đau nhức à dì? Mấy ngày nay dì đừng nấu cơm, để cháu hẹn vật lý trị liệu cho dì.”

“Ôi dào… nào có yếu ớt như vậy? Chờ cháu ra ngoài thì dì đeo máy xoa bóp cổ là được.”

Tống Thu Hàn không thèm hỏi ý kiến, lấy di động ra hẹn vật lý trị liệu cho bà luôn, sau đó nói: “Hai giờ chiều người ta đến đấy. Khi nào xong thi dì ngủ một giấc đi. Tối cũng đừng chờ cháu, cháu chơi bóng xong sẽ đi liên hoan luôn.”

“Trần Khoan Niên có đi không?”

“Cậu ta nói là không tới.”

“Tại sao?”

“Đang yêu đương ạ.”

“Lại yêu đương?” Dì Thượng bày ra vẻ mặt đã quen quá rồi, sau đó hỏi: “Lần này là người nước ngoài hay con gái Trung Quốc?”

“Lần này dì cũng biết, Tiêu Muội đấy ạ.”

“... À.” Dì Thượng suy nghĩ một lát, khó tránh khỏi lo lắng cho Tiêu Muội: “Cô bé kia ngoan như thế, đừng bị Khoan Niên lừa.”

Tống Thu Hàn bật cười ra tiếng, xoay người lại thì thấy dì Thượng đã rót sữa bò, nấu xong trứng gà. Anh tiện tay bật bếp làm bít tết, sau đó ngồi xuống đối diện dì Thượng, vừa ăn vừa hỏi: “Dì Thượng, Tết năm nay dì ở đây với cháu hay về quê thăm người nhà?”

“Dì muốn về quê. Cháu không về Mỹ à?”

“Không ạ, Tết cháu muốn đi loanh quanh thăm thú trong nước.”

Dì Thượng hiền từ nhìn Tống Thu Hàn, chậm rãi gật đầu đăm chiêu, cuối cùng hỏi anh: “Thu Hàn này, dì Thượng hỏi cháu, cháu cảm thấy trong nước tốt hay nước ngoài tốt? Có phải tới khi kết thúc kỳ công tác luân chuyển, cháu cũng sẽ không về Mỹ không?”

“Sao dì lại hỏi thế?”

Dì Thượng nhún vai: “Dì cũng không biết, trực giác cảm thấy thế.”

Tống Thu Hàn cười ra tiếng: “Không đâu dì Thượng. Luân chuyển xong thì cháu lại về, công việc và người thân của cháu đều ở bên kia mà.”

Dì Thượng gật gù: “Thế năm mới dì Thượng ở quê lâu mấy ngày. Lâu rồi không gặp người nhà, sang năm lại đi thì cũng không biết khi nào mới gặp nhau. Đời người nói ngắn không ngắn, bảo dài cũng chẳng dài lắm. Năm ấy dì Thượng đi theo các cháu cũng cảm thấy mình còn rất trẻ, muốn gặp là có thể gặp, nào ngờ cũng không phải như vậy. Có vài người ấy à, cháu đi rồi là sẽ không gặp lại đối phương được nữa. Dù bây giờ máy bay rất nhanh, người cũng có tiền, nhưng nhiều khi vẫn không thể làm gì được.” Cũng không biết dì Thượng nói cho chính mình hay là nói cho Tống Thu Hàn nghe.

Tống Thu Hàn đang cắt thịt bò thì khựng lại, nhìn dì Thượng.

Lúc này đang là lúc mùa đông nắng ấm, bàn tay ấm áp của dì Thượng vỗ nhẹ mu bàn tay anh: “Thu Hàn à, dì Thượng già rồi. Nhiều lúc dì sẽ nghĩ, nếu ngày nào đó dì cũng đi thì ai sẽ ở bên cháu đây? Cháu đâu thể sống một mình cả đời, đúng không?”

Tống Thu Hàn không muốn nhắc đến chuyện sống chết nhất. Anh đã gặp rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt rồi, có những lần xảy ra vào lúc tâm trí anh chưa được trưởng thành, những vết thương ấy nhiều năm sau nhìn lại vẫn máu thịt bầy nhầy. Anh uống cạn cốc sữa, cười với dì Thượng: “Dì Thượng, không phải dì thích mấy người bạn cấp ba của cháu à? Hôm nào cháu lại mời họ đến nói chuyện với dì.”

“Ừ! Chắc chắn phải dẫn Lâm Xuân Nhi đến, dì thích nói chuyện với con bé. Con bé thú vị lắm.”

“Vâng, đến lúc đó cháu mời cô ấy đến nói chuyện phiếm với dì, thu phí sáu trăm đồng một tiếng.”

Dì Thượng ngơ ngác không hiểu gì, Tống Thu Hàn cười thành tiếng: “Là tự cô ấy nói thế đấy, hám tiền khủng khiếp. Giờ cô ấy đang ở miền đất băng tuyết Tân Cương, chờ khi nào cô ấy về thì cháu mời đến nhà chơi với dì.”

“Bây giờ đang ở Tân Cương á? Thế thì lạnh chết người đấy.”

“Cô ấy bảo là chuyện làm ăn, cháu cũng không hỏi kỹ.”

“Ừ ừ.” Tống Thu Hàn nói xong thì đi rửa mặt, đeo túi thể thao ra ngoài: “Cháu đi chơi bóng đây, có việc gì thì gọi cháu nhé.”

“Cẩn thận đừng va đụng ở đâu đấy, cũng không còn mười bảy, mười tám tuổi nữa đâu.” Lần nào dì Thượng cũng căn dặn như vậy.

“Vâng.” Tống Thu Hàn xuống gara, ngồi vào trong xe, châm một điếu thuốc. Anh không thể nói rõ tâm trạng mình lúc này, chỉ cảm thấy hơi nhói lòng. Chờ tới khi anh hút xong điếu thuốc kia thì mới xuất phát.



Lời tác giả:

Xuất xứ của hai câu trích trong chương này:

1) Thơ của Thương Ương Gia Thố (tạm dịch)

Bao năm rồi, người vẫn ngụ nơi vết thương của ta

Ta từ bỏ cả đất trời, lại không cách nào từ bỏ người

Cuộc đời ta thiên sơn vạn thủy

Theo nàng dần rời đi

Thế gian này ngoại trừ sinh tử, có chuyện gì không phải chuyện tầm phào

2) Mọi chuyện không tệ như mình nghĩ - Vạn Hiểu Lợi (tạm dịch)

Mỗi ngày đều chăm bẵm, nhưng đóa lan lại ngày càng héo úa

Gió mát đưa làn hương hoa hạnh tới

Hóa ra mọi chuyện không tệ như mình nghĩ

Muốn leo lên đỉ nh núi ngắm phong cảnh, nhưng tới sườn núi chân đã rộp cả rồi

Dừng lại bên suối uống một ngụm nước

Hóa ra mọi chuyện không tệ như mình nghĩ

Bị đao phủ chặt bỏ đầu rồi

Hồn phách còn có thể lưu luyến chín giây cuối cùng

Giây đầu vừa qua đã chợt giật mình tỉnh khỏi giấc mộng

Hóa ra mọi chuyện không tệ như mình nghĩ