Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 34



Lâm Xuân Nhi vào nhà để tắm rửa, sau đó gửi tài liệu cho Tống Thu Hàn.

Tống Thu Hàn đọc kỹ, một thiếu niên trong số đó rất giống với người đã ở Tân Cương cùng với Lâm Xuân Nhi, thế là anh thoát ra hỏi cô: “Người này là người đi Tân Cương cùng với cậu à?”



“Đúng vậy, đó là đứa trẻ đầu tiên mà tớ giúp đỡ. Sau này nhóm bọn tớ cảm thấy việc này rất có ý nghĩa nên đã thành lập một tổ chức phúc lợi cộng đồng như thế này. Bây giờ cậu bé đó là đối tác của công ty tớ ở Tân Cương.”

Tống Thu Hàn nghiêm túc đọc hàng trăm trang tài liệu dự án, nhìn thấy quá trình trưởng thành của những người mà họ đồng hành, trong lòng vô cùng xúc động. Ở cuối tài liệu có một đoạn văn khiến anh càng xúc động hơn: Ngày hôm đó chúng tôi lên núi, ánh bình minh vừa hé rạng, dát vàng lên hoa cỏ mùa xuân, vạn vật trên đời vừa sống động vừa tươi đẹp trong mắt chúng tôi. Con người sống trên cõi đời này đều có đau khổ. Chúng ta hãy ngồi xuống, dùng mồ hôi và nước mắt vun tưới cho một đóa hoa, một ngọn cỏ, mong đợi rằng nó có thể vượt qua mùa đông, sống đến mùa xuân năm sau, đến khi nở rộ khắp núi đồi, không bao giờ bị vứt bỏ.

Anh đặt điện thoại sang một bên, một lúc lâu sau mới cầm lên lại, nói với Lâm Xuân Nhi: “Tớ tham gia quyên góp, mỗi năm năm trăm nghìn tiền mặt và hai trăm nghìn tiền vật liệu. Chỉ có một yêu cầu duy nhất, lúc bọn cậu đi làm công ích vào mùa xuân năm tới, tớ muốn được tận mắt xem thử.” Tống Thu Hàn hơi ngạc nhiên, anh không ngờ mình lại đưa ra quyết định nhanh như vậy, thậm chí anh còn không lên mạng tìm đọc thông tin, cũng không kiểm tra thật giả về tổ chức phúc lợi cộng đồng mang tính tự phát này. Nhưng anh cũng không nghĩ mình vội vã khi đưa ra quyết định này, thậm chí còn cảm thấy số tiền kia dùng rất xứng đáng.

“Được.” Lâm Xuân Nhi cũng không nhiều lời, lập tức gửi số tài khoản phúc lợi cộng đồng cho anh: “Mọi khoản quyên góp đều sẽ được công bố, bọn tớ chỉ là một tổ chức rất nhỏ, nhưng cũng có quy trình chứng nhận chuyên nghiệp, có thể tìm thấy các thông tin liên quan trên trang web chính thức. Đồng thời cũng thuê chuyên gia theo dõi mỗi một khoản tiền để tránh lạm dụng số tiền quyên góp. Cảm ơn cậu đã tin tưởng tớ.”

“Không bỏ rơi một bông hoa, một ngọn cỏ nào.” Tống Thu Hàn trả lời. Dường như anh đã hiểu rõ Lâm Xuân Nhi hơn một chút. Trên cả tình yêu, cô là một người có nhân cách sáng ngời, người mà Tống Thu Hàn ngưỡng mộ kể từ giờ phút này. Sau đó, Lâm Xuân Nhi mời anh vào một nhóm tên là “Niềm vui giản đơn”, trong nhóm cũng không nhiều người, thêm Tống Thu Hàn nữa là một trăm lẻ tám.

“Chào mừng mạnh thường quân mới của chúng ta, Tống Thu Hàn. Chúng ta đã tập hợp được một trăm lẻ tám vị tướng* rồi.” Lâm Xuân Nhi nói đùa.

(*: Xuất phát từ 108 thủ lĩnh Lương Sơn Bạc trong tác phẩm “Thủy hử”. Sau khi nhóm thủ lĩnh này đầu quân cho triều đình thì được lệnh đi chống quân nhà Liêu, kết cục cuối cùng toán quân tan rã, chỉ còn 27 người trở về triều, những người còn lại hoặc tử trận hoặc rời đi)

“Thế này không ổn đâu, cậu bạn à. Kết cục không tốt.” Một người trong nhóm tên là Lão Trương nói.



Câu đùa này tuy đơn giản nhưng lại rất đẳng cấp, mang theo khí chất đặc biệt của phần tử trí thức. Tống Thu Hàn gửi nhãn dán ha ha, sau đó nói: “Xin chào mọi người.”

Mọi người bắt đầu sôi nổi trở lại, thi từ ca phú trời nam biển bắc, cực kỳ thú vị. Trước đây Tống Thu Hàn rất ít khi tiếp xúc với những người như vậy, phân tích các khía cạnh khác nhau trong cuộc sống một cách sinh động và mới mẻ, tài hoa hơn người, nhưng lại rất tự nhiên mà không khoe khoang. Hóa ra Lâm Xuân Nhi đang làm việc chung với những người như thế này.

Lâm Xuân Nhi lo Tống Thu Hàn sẽ thấy phiền, bèn nói chuyện riêng với anh: “Cậu có thể tắt thông báo tin nhắn, trong nhóm đều là những người lớn tuổi, nhiều người cũng thuộc giới truyền thông, đa số đều đã nghỉ hưu rồi. Bởi vì nhàn rỗi nên nói chuyện nhiều lắm.”

“Không phiền, thậm chí còn thú vị.” Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng biết tại sao họ lại cho người ta ảo giác kỳ lạ như vậy, anh gửi một biểu cảm mỉm cười cho Lâm Xuân Nhi, sau đó hỏi cô: “Ngày mai là thứ Bảy, muốn đưa tớ đi sạc pin không?” Suốt mấy ngày liền anh vướng vào đủ các dự án khác nhau, cần tranh thủ nửa ngày cuối tuần để thư giãn. Không phải nghĩ ngợi đến công việc, chỉ ngồi chơi nói chuyện với những người hợp cạ.

“Được! Đưa cậu đến một quán cà phê riêng tư tắm nắng được không?” Lâm Xuân Nhi hỏi.

“Được. Mấy giờ?”

“Một giờ chiều được không? Tớ muốn ngủ đến khi tự thức dậy.”

“Được, tớ đến đón cậu.”

“Buổi tối uống chút gì không?” Lâm Xuân Nhi hỏi, cô cũng không nghiện rượu, chỉ là thỉnh thoảng rảnh rỗi uống một chút cũng rất vui vẻ.

“… Uống chứ, tài xế sẽ lái về.” Câu hỏi của cô trùng khớp với suy nghĩ của Tống Thu Hàn, hai người ăn ý với nhau.

“Ghê đấy, còn có tài xế nữa cơ.” Lâm Xuân Nhi trêu ghẹo.

Tống Thu Hàn cầm điện thoại cười: “Công ty cung cấp. Đi ngủ sớm chút nhé.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Tống Thu Hàn đặt điện thoại xuống, đột nhiên nhớ tới buổi tối trước ngày hẹn cô đi xem trận bóng ba đấu ba vào năm đó, anh nằm trằn trọc trên giường, nghĩ nát óc để hôm sau mình trông thú vị và hấp dẫn trước mặt cô. Nhưng hôm sau cô lại lỡ hẹn, anh bị gãy xương, một buổi hẹn hò cứ thế kết thúc không lý do. Mùa hè đầu tiên tới nước Mỹ, anh đã từng nghĩ tới không chỉ một lần, nếu như ngày đó cô đến như đã hẹn, liệu họ của năm đó sẽ có gì đó khác chăng? Có lẽ sẽ có. Nếu như hôm đó cô đến cuộc hẹn, có lẽ anh sẽ ôm cô vào lúc hoàng hôn, cô cũng sẽ đỏ mặt đẩy anh ra, mạnh mẽ lên án hành vi vô liêm sỉ của anh, cũng bày tỏ mình muốn trở thành một nữ thanh niên năm tốt xuất sắc, sau đó sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.

Buổi chiều hôm sau, Tống Thu Hàn lái xe đến cửa chung cư đợi cô. Anh xuống xe, dựa bên cạnh xe hít thở không khí. Một cậu bé đá bóng đến bên chân anh, anh đá mũi chân, đảo vài vòng rồi mới đá lại cho cậu bé kia. Quay đầu lại thấy Lâm Xuân Nhi đang cười đi về phía mình: “Chà, bản lĩnh vẫn còn nhỉ!” Tống Thu Hàn nhướng mày, tỏ vẻ đương nhiên, lại thấp thoáng mang theo vẻ kiêu ngạo bất tuân thời niên thiếu. Họ nhìn quần áo của nhau, sau đó cùng bật cười. Lâm Xuân Nhi duỗi ngón cái ra với Tống Thu Hàn: “Phối màu khá đấy.”

“Cậu cũng vậy.”

Lâm Xuân Nhi mặc một chiếc áo khoác lông dê màu nâu nhạt, bên trong mặc áo len cổ ao, chân mang đôi bốt màu đen, gọn gàng và chững chạc. Tống Thu Hàn thì mặc một chiếc áo khoác lông dê màu đen, phối với áo len cổ cao màu nâu nhạt, chân thon dài. Hai bên lại nhìn nhau một chút, không nhịn được mà lại tâng bốc thêm lần nữa, sau đó mới lên xe.

Tống Thu Hàn không có chứng nổi điên trên đường, suốt dọc đường không không lấn làn hay giành đường, lái xe rất ổn định. Thấy anh lái xe như vậy thì không thể tưởng tượng được anh là tay đua xe nghiệp dư quanh năm ở nước Mỹ, là một người vô cùng sát phạt hiếu chiến.

Quán cà phê riêng tư mà Lâm Xuân Nhi nói nằm sâu trong hẻm, cửa sổ sát đất rất lớn, tràn ngập ánh nắng.

“Uống gì ngon?” Tống Thu Hàn hỏi cô.

“Dirty rất ngon, Black brick latte cũng ngon. Tớ đi mua, cậu ngồi đây đợi tớ.” Mấy lần ăn cơm đều là Tống Thu Hàn tính tiền, dù sao cô cũng phải mời một tách cà phê.

Tống Thu Hàn kéo cô lại, chỉ vào vị trí cạnh cửa sổ: “Cậu đi chiếm chỗ đi.” Giọng nói chém đinh chặt sắt, không cho phép thảo luận.

“Vậy cho tớ một tách giống cậu.” Lâm Xuân Nhi cũng không giành với anh, ngoan ngoãn đi chiếm chỗ.

“Được.”

Lúc Tống Thu Hàn xếp hàng gọi cà phê, quay người thấy Lâm Xuân Nhi cởi áo khoác ngồi dưới ánh mặt trời, thuận tay rút một quyển sách trên giá sách ra xem, ánh nắng phủ một tầng ánh sáng vàng lên mái tóc của cô. Vào một buổi chiều đầy nắng, cô gái cởi bỏ sự góc cạnh, dịu dàng đợi anh. Nhưng rồi cái người đang ngồi đợi anh vừa xoay mặt đã thay đổi dáng vẻ ngay, uống cà phê với khí thế uống rượu, chỉ ba ngụm đã hết ly dirty kia. Thấy Tống Thu Hàn ngạc nhiên, cô vội vàng nói: “Uống như vậy đã lắm. Một ngụm sữa lạnh tinh khiết kết hợp với espresso nóng, đúng là bùng nổ vị giác. Cậu mau thử đi.”

Thấy cô như vậy, Tống Thu Hàn không nhịn được mà cũng làm theo cô, uống cả một ngụm lớn. Giống như lời cô nói, lạnh và nóng, thơm và tinh khiết, một ngụm hai trong một ngon tuyệt: “Cậu am hiểu về ăn uống vui chơi như thế, có còn thời gian kiếm tiền nuôi gia đình nữa không?” Tống Thu Hàn cười nói.

“Thế nên tớ mới chưa bao giờ thoát nghèo.” Lâm Xuân Nhi nháy mắt với anh.

“Không phải cậu chưa thoát nghèo, mà cậu thật sự quá nghèo.” Tống Thu Hàn gõ ngón trỏ lên trán cô, sau đó uống một ngụm hết sạch ly dirty kia, sau đó mới chính thức cùng cô lãng phí thời gian.

Lúc này cũng không cần nói chuyện, Lâm Xuân Nhi lấy tai nghe không dây ra nhét vào một tai, Tống Thu Hàn duỗi tay cầm lấy chiếc còn lại nhét vào tai mình, huơ tay với cô: “Nghe danh sách phát của cậu.”

“Có thể phong cách hơi khác đấy…”

“Cứ tới đi.” Tống Thu Hàn tỏ vẻ không hề sợ hãi.

“Cậu muốn biết sở thích của tớ chứ gì.” Lâm Xuân Nhi nói đùa, mở phần mềm ra ấn phát, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cậu giống chàng trai mà tôi từng gặp, cõng thanh xuân bước trên con phố tháng Chín…”

Cô nghe bài “Kết hôn”, híp mắt đắm mình dưới nắng, cuối cùng tự cô cũng trở thành một vầng hào quang.

Chiều hôm nay, hai người ngồi ở đó, nhìn ông cụ ngoài cửa sổ chậm rãi lê bước chân, người lớn dắt con em vừa rời khỏi trường luyện thi, chiếc xe đạp cũ nát chạy qua với tiếng chuông inh ỏi. Trong tai lại chuyển hết bài này đến bài khác, danh sách phát của Lâm Xuân Nhi giống như cái cách cô theo đuổi sự đa dạng của mỹ thực vậy, không bao giờ biết bài hát tiếp theo sẽ là phong cách nào.

Tống Thu Hàn thích tất.



Lời tác giả:

Giải thích:

“Kết hôn” của Lão Lang, Vạn Hiểu lợi, Lý Chí.