Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 39



Thấy Tống Thu Hàn truy cập vào đúng giờ, Lương Ngộ bắt đầu cuộc họp luôn: “Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã tham gia cuộc họp trong ngày nghỉ này. Đầu tiên tôi xin phép giới thiệu sơ qua thành viên tham gia cuộc họp lần này, ngoài tôi và đối tác của tôi ra, còn đặc biệt mời tới đại diện nhà đầu tư Tống Thu Hàn…”

“Uầy?” Tiếng than nhỏ từ đầu kia màn hình vang lên, Lương Ngộ ngừng giới thiệu, Tống Thu Hàn giật mình, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng kia vang lên: “Tống Thu Hàn?”

Thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Người đã không gặp mười mấy năm gần đây lại thường xuyên gặp. Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu. Tống Thu Hàn cong môi, ho nhẹ: “Ừ, là tớ đây. Chẳng phải cậu đi gặp khách hàng à?”

“Vừa đi về xong.” Lâm Xuân Nhi cười nói: “Thế giới nhỏ thật đấy. Chắc Lương Ngộ nghe ngớ cả người rồi đúng hay không? Tôi giới thiệu ngay đây, nhà đầu tư Tống Thu Hàn của anh là bạn học cấp ba của tôi. Tống Thu Hàn, quảng cáo sản phẩm của công ty Lương Ngộ lần này do tớ phụ trách.” Tiểu Hỷ ngồi bên cạnh Lâm Xuân Nhi nghe mà choáng váng. Lúc này lại chui ra một bạn học cấp ba? Còn là nhà đầu tư? Mạng lưới quan hệ siêu cấp của chị Xuân Nhi đúng là làm người ta líu lưỡi mà. Lâm Xuân Nhi thấy Tiểu Hỷ nghệch mặt thì chụp vai anh ta rồi nhướng mày, vẻ mặt như đây đã là gì đâu.

“Chẳng phải cậu theo cơ cấu MCN sao?” Tống Thu Hàn hỏi, lần trước lúc dì Thượng hỏi thăm về công việc của Lâm Xuân Nhi, anh hỏi thì cô nói như vậy.

“Công ty mới mở, đầu nào cũng nhận một ít. Người đời gọi là vượt giới… thoát vòng…” Lâm Xuân Nhi cười khì khì

Cuối cùng Lương Ngộ cùng chen vào được, nói: “Nếu thế giới đã nhỏ như vậy, chúng ta ôn chuyện hay là… bắt đầu họp đây?”

“Không cần ôn chuyện đâu, công việc quan trọng, chúng ta bắt đầu luôn nhé?” Lâm Xuân Nhi nói tiếp: “Phương án là do quản lý dự án Tiểu Hỷ của công ty tôi phụ trách thực hiện. Lần trước Lương Ngộ, giám đốc Lương đã tiếp xúc với Tiểu Hỷ rồi, sẵn đây cũng giới thiệu riêng với nhà đầu tư. Tiểu Hỷ có kinh nghiệm nhiều năm trong mảng thiết kế nội dung và quảng cáo nhãn hiệu sản phẩm, rất đáng tin cậy.” Lâm Xuân Nhi thay dáng vẻ thoải mái lúc bình thường bằng vẻ trịnh trọng. Cách màn hình máy tính Tống Thu Hàn cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Lâm Xuân Nhi, chắc chắn cô đang ngồi thẳng tắp cực kỳ nghiêm chỉnh. Từ nhỏ người kia đã có tính cầu tiến như vậy rồi, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống.

Tiểu Hỷ đã mở trình chiếu một ppt đơn giản.

Tống Thu Hàn lấy di động gửi WeChat cho Lâm Xuân Nhi: “Hình như cả thế giới đều là bạn của cậu.”

“Ha ha ha. Tớ cũng không ngờ. Lúc trước còn xúi Lương Ngộ đòi nhà đầu tư thêm chút tiền, không ngờ nhà đầu tư lại chính là cậu.” Lâm Xuân Nhi đang than thở khoản đầu tư đầu tiên mà Tống Thu Hàn đưa thực sự không được xem là rộng rãi.

“Đúng là không nhiều lắm. Nhưng thân là đầu tư, tớ coi trọng tỷ lệ hoàn vốn, khoản tiền đầu tiên chỉ để thử, đồng thời xem năng lực và thái độ của Lương Ngộ.” Tống Thu Hàn là người thực dụng, lúc này anh cũng đang nghiêm túc, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống.

“Lương Ngộ rất đáng tin cậy. Nếu không tớ cũng sẽ không nhận dự án này.”

“Đã tính lợi nhuận chưa?” Tống Thu Hàn đã xem báo giá của họ, cũng không cao, quả thật là giá cả hữu nghị. Trước kia không liên quan đến anh, nhưng giờ biết người nhận dự án này là Lâm Xuân Nhi, anh lại lo cô sẽ bị lỗ vốn.

“10% lợi nhuận ròng.” Lâm Xuân Nhi nói đúng sự thật: “Nhưng không sao, tớ hy vọng lần này Lương Ngộ có thể thành công.”

“Được.” Tống Thu Hàn trả lời lại một chữ, sau đó buông di động nghiêm túc nghe Tiểu Hỷ thuyết trình.

Phải công nhận, công ty của Lâm Xuân Nhi khá chuyên nghiệp. Họ suy nghĩ vấn đề cực kỳ tỉ mỉ, từ ra mắt nhãn hiệu đến làm sao để dẫn từ lưu lượng truy cập miền công cộng đến lưu lượng truy cập miền riêng cũng đã tính toán kỹ càng, chiến lược trong mỗi giai đoạn như kết nối người dùng, sàng lọc người dùng và quản lý người dùng cũng được lên kế hoạch chi tiết, thậm chí phần cuối còn làm bản demo.

Buổi thuyết trình kéo dài tận chín mươi phút, trong lúc đó không ngừng thảo luận và tranh cãi. Quan điểm của Lâm Xuân Nhi rất thú vị, cô giữ vững quan điểm rút ngắn kỳ dẫn lưu lượng truy cập toàn mạng, nguyên nhân là vì cô cho rằng nên đẩy nội dung đến đúng đối tượng. Nhiều lần nhấn mạnh nhãn người dùng nên tương ứng với sản phẩm, tạo ra IP sản phẩm không trùng lập, nếu không sẽ làm nội dung mất đi sức hút vốn có. Lâm Xuân Nhi sợ Lương Ngộ và Tống Thu Hàn hiểu lầm cô vì giảm bớt chi phí, thậm chí còn giải thích: “Chúng ta bán sản phẩm, đầu tiên phải để người khác biết có một sản phẩm như vậy, việc này đối với chúng ta không khó. Chúng ta có thể trau chuốt nội dung câu từ, hình ảnh, video để chúng nhanh chóng lan truyền trên nền tảng, nhưng bản chất của buôn bán là để kiếm tiền, sau khi lan truyền làm sao để tìm được đối tượng khách hàng thuộc về chúng ta, đồng thời biến nguồn khách đó thành quần thể người tiêu dùng của riêng chúng ta và gắn bó lâu dài là điều chúng ta cần phải liên tục suy nghĩ và đắn đo.”

Tống Thu Hàn đồng ý với quan điểm của cô. Anh đã từng phạm phải lỗi như vậy, đẩy một sản phẩm ra khắp nơi với số lượng lớn, cuối cùng mắc kẹt trong giai đoạn chuyển hóa. Bỏ tiền mua kinh nghiệm xương máu. Nhưng anh không nói gì, dự án này là của Lương Ngộ, anh tôn trọng bố cục chiến lược của Lương Ngộ.

Lương Ngộ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng thong thả nói: “Được.”

Cuộc họp này rất đến nơi đến chốn, Lâm Xuân Nhi và Tiểu Hỷ ai cũng đào sâu vào những chi tiết rất nhỏ, mà nay trên thị trường rất khó tìm được người nghiêm túc như họ. Tống Thu Hàn đã từng xem rất nhiều dự án của các công ty, làm rất hoành tráng hút mắt, cũng có điểm nhấn thật, hơn nữa còn mang xu hướng thân thiện với dây chuyền sản xuất. Vừa nhìn thì thấy vô cùng chuyên nghiệp, nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện thiếu cái tình. Một phương án chứa sự chân thành, cũng có thể nhân cách hoá, có thể tưởng tượng nó thành một con người, phong cách của phương án chính là phong cách của người hoặc công ty đứng phía sau.

Mãi tới khi Trần Khoan Niên gọi điện thoại bảo anh xuống lầu chở anh ta đi thì anh mới nhớ ra buổi tối còn có bữa tiệc chào mừng trở về cho Phương Gia Lỵ, nhưng anh lại không nỡ rời khỏi cuộc họp này, bèn truy cập bằng di động rồi cắm tai nghe lên nghe.

Lên xe, thấy Trần Khoan Niên muốn nói gì đó, anh chỉ vào tai mình. Với sự ăn ý nhiều năm của hai người, đương nhiên anh ta hiểu anh đang làm việc, thế là không nói nữa. Nhưng dáng vẻ lúc này của anh khác với khi họp thông thường, không giấu được vui vẻ. Trần Khoan Niên cứ len lén liếc nhìn anh mãi, nhìn tới mức Tống Thu Hàn phát sợ, chỉ tay về đằng trước bảo anh ta tập trung lái xe.

Ở đầu bên kia, Lương Ngộ nhớ Tống Thu Hàn nói đêm nay có hẹn, bèn hỏi: “Thu Hàn, chẳng phải tối nay anh có hẹn à?”

“Không sao, tôi nghe thôi, mọi người tiếp tục đi.”

Tiểu Hỷ mở micro nói tiếp, Tống Thu Hàn nghe thấy ở một đầu có tiếng rót nước rất nhỏ, sau đó là tiếng xé gói nhựa, bèn gửi WeChat cho Lâm Xuân Nhi: “Cậu lại ăn mì gói à?”

“...?” Lâm Xuân Nhi gửi lại một hàng dấu ba chấm và một dấu chấm hỏi: “Cậu xem bói hay gì thế?”

“Sao không đặt cơm hộp?” Tống Thu Hàn lại hỏi.

“Mì gói tiện hơn…” Trong văn phòng của Lâm Xuân Nhi không biết chuẩn bị bao nhiêu là mì gói, có khi công việc bận tối tăm mặt mày, khi đói sẽ tuột huyết áp, không chờ cơm hộp kịp.

“Gửi địa chỉ công ty cho tớ.”

“?”

“Nhanh.”

“Ờ.” Lâm Xuân Nhi gửi định vị cho anh, sau đó dùng ipad đè trên ly mỳ rồi tiếp tục tham gia thảo luận. Cuối cùng quên bẵng nó luôn.

Nửa tiếng sau, cô còn đang phát biểu, mì gói còn chưa kịp vào miệng thì điện thoại đã đổ chuông: “Là cô Lâm phải không ạ?”

“Đúng vậy.”

“Phiền cô xuống nhận cơm.”

“Hả? Tôi không…” Lâm Xuân Nhi nhớ Tống Thu Hàn vừa mới hỏi địa chỉ, ôm theo lòng nghi ngờ đi xuống thử. Thấy nhân viên giao cơm mặc vest chỉnh chu đứng trước cửa, không giống nhân viên giao cơm bình thường, bèn ra đón hỏi: “Xin lỗi anh nha, tôi xuống chậm, để anh chờ lâu rồi.”

Nhân viên giao cơm nói không sao, dặn Lâm Xuân Nhi phải ăn ngay mới ngon. Lâm Xuân Nhi xách hộp đồ ăn đóng gói tinh xảo trở lại văn phòng, chậm rãi mở ra, thức ăn nhanh gì mà giá trên trời thế này? Mỳ ý xào trứng khổ qua, bò bít tết phi lê, ốc sên hấp kiểu Pháp và gan ngỗng mỗi món hai phần. Tiểu Hỷ trợn mắt nhìn Lâm Xuân Nhi, thấy cô đỏ mặt lấy di động ra ngồi xuống bên cạnh.

Tống Thu Hàn vừa ngồi xuống đã thấy Lâm Xuân Nhi gửi dấu chấm hỏi qua, bèn trả lời: “Dự án không thể kiếm tiền, chỉ có thể mời cậu ăn một bữa ngon để bù đắp.”

“Lần sau muốn mời thì trực tiếp chuyển tiền cho tớ được không? Đặt cơm như vậy tớ đau thịt lắm!”

Tống Thu Hàn phì cười: “Được rồi. Ăn mau đi kẻo nguội, tớ từng đi ăn với khách hàng ở tiệm này, bít tết bò làm từ bò tơ đấy. Đặt luôn cho Tiểu Hỷ một phần.”

“Cảm ơn.”

“Khách sáo quá vậy?” Tống Thu Hàn trêu cô.

Anh vô thức cười, quanh người tràn ngập gió xuân ấm áp, hoàn toàn khác với lần trước Phương Gia Lỵ gặp anh.

“Hôm nay Loan Niệm mời à?” Tống Thu Hàn cất di động, nhìn về phía Loan Niệm: “Cô Phương nói cậu hứa sẽ mở tiệc chào mừng trở về cho cô ta.” Người vừa tiêu tiền đặt một bữa ăn giá trên trời cho Lâm Xuân Nhi, quay đầu lại đã tính toán với người khác. Bữa cơm đầu tiên khi về nước, Phương Gia Lỵ lại chọn ăn món Pháp, có lẽ cô ta đã quên bản thân còn có cái dạ dày Trung Quốc rồi.

Loan Niệm giơ ngón cái: “Giỏi lắm, thanh niên cơ hội.” Anh ta nghĩ thầm, chẳng phải tôi cũng vì giải vây cho cậu thôi sao? Nếu không tôi cần gì phải làm vậy? Lại đi chọc tổ ong vò vẽ Phương Gia Lỵ này chắc? Tống Thu Hàn hiểu ý tốt của anh ta, giữa bạn bè không cần nhiều lời, nhưng trêu thì vẫn phải trêu.

Tống Thu Hàn nhún vai: “Hết cách rồi, môi trường đầu tư không tốt lắm, không mời nổi món Pháp.”

“Được rồi, em mời được chưa.” Phương Gia Lỵ khảy khảy đôi hoa tai kim cương của mình, viên kim cương kia lóe lên trong không gian nhà hàng Pháp, khiến cô ta tỏa sáng lấp lánh, xứng với danh hiệu báu vật trần gian.

Tống Thu Hàn nghe Lương Ngộ và Tiểu Hỷ đã bắt đầu nói lời chào kết thúc, bèn tắt chế độ im lặng tạm biệt bọn họ: “Vất vả rồi, hôm nào Lương Ngộ đến thì để tôi làm chủ, cùng nhau ăn một bữa cơm.” Sau đó mới gác máy.

Loan Niệm ở bên cạnh cười nói: “Quả nhiên môi trường đầu tư không tốt, cuối tuần còn phải họp. Tôi mời, tôi mời cho, đã nói là phải giữ lời.”

Trần Khoan Niên đá chân Tống Thu Hàn ở dưới bàn, nhắc anh tuyệt đối không được quên lời đã nói lúc trước, hai người hợp sức dâng Loan Niệm góp vui cho Phương Gia Lỵ, như vậy mới có thể miễn được không ít phiền phức. Theo anh ta thì Phương Gia Lỵ dây dưa không rõ với Tống Thu Hàn như vậy cũng là thèm muốn cơ thể anh thôi chứ gì. Nếu không thì sao? Chẳng lẽ thèm muốn sự lạnh lùng của Tống Thu Hàn chắc? Ngoại hình Loan Niệm tầm tầm với Tống Thu Hàn, cũng đủ để Phương Gia Lỵ giải khát.

Có vẻ Phương Gia Lỵ nhận ra được sự khác thường của Trần Khoan Niên, bèn nhìn thẳng vào anh ta: “Anh ăn đồ Pháp, có nhớ tới viên ngọc trai nước Pháp của mình không? Tôi còn nhớ cô gái kia, một mỹ nữ đen bóng cao gầy gợi cảm.” Cô ta nói xong thì còn chớp mắt với Trần Khoan Niên, hàng lông mi thật dài chiếu bóng lên gương mặt quyến rũ, làm người ta không hận nổi. Không hận nổi, cũng không thân nổi.

Trần Khoan Niên bắt chước cái điệu nhún vai của Tống Thu Hàn: “Trí nhớ cô tốt thật đấy.” Anh ta không muốn dây vào Phương Gia Lỵ, cô gái này từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, không chịu nổi tủi thân.

“Quá khen.”

Bữa Fine Dinning này làm Tống Thu Hàn đau đầu. Anh chỉ uống hai hớp sâm panh, ăn một miếng bánh mì bơ đã buông dao nĩa, không hề động vào đồ ăn trước mặt, chỉ ngồi một bên uống nước, nghe bọn họ trò chuyện. Chủ đề trò chuyện là buổi trình diễn thời trang lần này của Phương Gia Lỵ, cô ta không định dùng người mẫu chuyên nghiệp mà muốn dùng ngôi sao hàng đầu kết hợp với nghiệp dư. Còn nói cô ta cho rằng có một ngôi sao rất phù hợp với phong cách trang phục của mình, là Kiều Hạn Văn.

(*: Fine dining là hình thức dùng bữa tại nhà hàng cao cấp. Trái ngược với phong cách nhộn nhịp, fine dining hướng tới trải nghiệm ẩm thực tinh tế, đỉnh cao sang trọng với các món chất lượng. Thực khách thường thưởng thức món ăn cùng rượu vang hảo hạng và trò chuyện nhẹ nhàng với nhau trong không gian cực kỳ xa hoa).

Tống Thu Hàn nhíu mày khi nghe thấy cái tên Kiều Hạn Văn kia.

Lời tác giả:

Giải thích danh từ:

Lượng truy cập miền công cộng: Định nghĩa tôi đưa ra là chỉ ở trong một nền tảng mở, có thể tự do thu hoạch lưu lượng. Ví dụ như douyin, taobao, các công cụ tìm kiếm.

Lượng truy cập miền cá nhân: Có thể tự do sử dụng nhiều lần, hơn nữa còn có lượng truy cập ổn định. Ví dụ như bạn bè trên WeChat, người theo dõi mini program, người theo dõi tài khoản chính thức v.v…

Nhãn người dùng: Chính là tổng kết của mỗi người dùng mạng. Trong hiện thực con người có tính cách, cao thấp, mập ốm… khác nhau. Trên mạng cũng vậy, các nhãn có thể được phân chia thường thấy là giới tính, độ tuổi, vùng miền, sở thích, thói quen tiêu dùng, thói quen ẩm thực…

Lượng truy cập toàn mạng: Bao gồm lượng truy cập miền công cộng, lượng truy cập miền cá nhân, lượng truy cập miền doanh nghiệp và trang web.