Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 88



Chúc mừng năm mới.

“Chúc mừng năm mới.” Giọng nói của Lâm Xuân Nhi bị tiếng pháo bên ngoài át đi, lại nghe thấy Tống Thu Hàn đáp nhẹ một tiếng “hửm”? Cô lại nói to hơn: “Chúc mừng năm mới!”



“Tớ nghe thấy rồi.”

“Ờ.”

Dường như sau khi nói lời chúc mừng năm mới với nhau thì những chuyện trong quá khứ đều coi như hoàn hảo. Tống Thu Hàn quay đầu nhìn lại, cả căn biệt thự tràn ngập những nỗi hoài niệm quê nhà. Hầu hết mọi người đều tìm một góc gọi một cuộc gọi ra nước ngoài hoặc quay video. Anh cảm thấy có vẻ tâm trạng Lâm Xuân Nhi đã tốt hơn rồi, ít nhất cũng không cự tuyệt anh nữa. Vì vậy anh hỏi cô: “Không phải cậu nói Tết Nguyên đán sẽ đến Thái Lan mát xa sao?”

“Bố Tiểu Muội nói nếu bí thư đưa bọn tớ đi mát xa thì sẽ ly hôn.” Lâm Xuân Nhi đáp.

“Vậy Tết cậu không làm việc gì khác à?” Tống Thu Hàn lại hỏi cô.

“Hẹn hò với Kiều Hạn Văn.”

“Vậy chúc hai người buổi hẹn hò vui vẻ. Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Lâm Xuân Nhi là đồ ngốc, Tống Thu Hàn thầm nghĩ. Người phụ nữ này rõ ràng rất thông minh, nhưng cũng có lúc lại rất ngốc. Khi yêu ai thì yêu bằng cả trái tim, lúc muốn đẩy ra xa thì cũng hết lòng hết sức. Dù cô diễn không đủ tốt nhưng vẫn diễn rất nghiêm túc. Sau khi cúp điện thoại anh gửi cho cô một tin nhắn: “Tớ thấy ‘Niềm vui giản đơn’ sẽ tổ chức một chuyến xe từ thiện cuối tháng Tư, cậu có đăng ký không?”

“Toàn bộ hoạt động sẽ được phát trực tiếp để kêu gọi quyên góp, cho nên tham gia từ xa thì không được chấp nhận.”

“Tớ biết rồi.” Tống Thu Hàn gửi cho cô một cái mặt cười: “Tớ tham gia offline toàn bộ quá trình, vừa rồi xem thảo luận trong nhóm thì người tham gia lần này đều là người lớn tuổi, cần một tổ trưởng có kinh nghiệm, tớ làm được.” Thấy Lâm Xuân Nhi không trả lời, anh lại nói: “Có phải chúng ta chia tay rồi cũng không thể làm từ thiện cùng nhau được không?”

“Không phải.”

“Có phải nếu tớ đi thì cậu sẽ không đi nữa phải không?” Tống Thu Hàn lại hỏi.

“Không phải, tớ là người tổ chức mà, tớ không thể vắng mặt được.”

“Vậy tớ sẽ đăng ký làm đội trưởng. Cậu sắp xếp đội viên và lộ trình đưa cho tớ, tớ sẽ sắp xếp.” Tống Thu Hàn nói thêm: “Yên tâm đi, tớ sẽ không gây ra rắc rối gì cho cậu đâu.”

Lâm Xuân Nhi biết Tống Thu Hàn chưa bao giờ gạt người, chuyện anh đã nói thì trừ khi rất bất đắc dĩ, nếu không sẽ luôn giữ lời. Nhưng những vất vả của hoạt động từ thiện cộng đồng khác với khi đi du lịch, họ sẽ đi từ ga này sang ga khác, từ trường này sang trường khác, toàn bộ quá trình đều được truyền hình trực tiếp mà không được diễn trò gì hết. Đây cũng là lần đầu tiên họ thử chấp nhận sự giám sát thông qua phát sóng trực tiếp: “Sẽ khổ lắm đấy.”

“Tớ biết.”

“Được, hoan nghênh cậu gia nhập đội ngũ của chúng tớ.”

“Cám ơn bí thư trưởng.”

Tống Thu Hàn muốn tham gia sự kiện này hoàn toàn không phải vì Lâm Xuân Nhi mà thực sự vì chính sự kiện này. Đời này chỉ sống thôi là chưa đủ, còn phải có tính cách độc lập, tầm nhìn xa rộng, trái tim nhân hậu và đôi mắt có thể rơi nước mắt. Có lẽ đây chính là cái gọi là “Sức mạnh hướng thiện”.



Kiều Hạn Văn đến gặp Vương Cẩn vào đêm giao thừa, cô ấy vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt, hiếm khi bệnh viện yên tĩnh như lúc này. Anh ta ngồi ở hành lang rất lâu, muốn tìm người nói chuyện. Anh ta mở điện thoại ra, kéo một hồi lâu, thấy Viên Như đã mấy tháng rồi không gặp, bèn hỏi cô ấy: “Đang ở nhà sao?”

“Ừ.” Viên Như trả lời anh ta.

“Cùng đón giao thừa đi, tôi đột nhiên cảm thấy nhàm chán quá.”

“Em sẽ không thể có quan hệ với người khác giới trong một thời gian ngắn.” Viên Như trả lời thẳng thắn: “Kiều Hạn Văn, em bị thương rồi, vừa mới xuất viện, nếu anh bằng lòng ở lại với em mà không làm chuyện đó thì em sẽ hoan nghênh anh.” Suốt một thời gian dài Viên Như rất e ngại Kiều Hạn Văn, nhưng bây giờ tầm mắt của cô ấy đã được rộng mở. Trên thế giới này có quá nhiều yêu ma quỷ quái, túm đại một kẻ thôi cũng khiến người ta ghê tởm, người như Kiều Hạn Văn đã được coi là người quang minh chính đại hiếm có rồi.

“Không sao, tôi đang cai sắc rồi.” Kiều Hạn Văn đáp, đứng dậy đi tới bàn y tá xem hồ sơ bệnh án của Vương Cẩn. Cô ấy còn phải phẫu thuật hai lần nữa, nếu có thể gắng gượng qua được thì sẽ sống tiếp, nếu không thể thì đành quy thiên. Thấy Kiều Hạn Văn xem có vẻ nghiêm túc, y tá bèn giải thích với anh ta: “Vết thương quá nghiêm trọng, bác sĩ đã cố gắng hết sức rồi.”

Kiều Hạn Văn mỉm cười với cô ấy: “Mọi người đã làm việc chăm chỉ rồi. Giờ phải xem số phận cô ấy thế nào thôi.”

Sau đó nói trợ lý sinh hoạt mang một bó hoa tới gửi cho các y tá: “Sắp đến Tết rồi, tôi chúc mọi người sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý.”

Các y tá nhận được hoa của Kiều Hạn Văn đều cảm động không thôi. Trong đêm giao thừa, trái tim con người dù cứng rắn đến đâu cũng sẽ trở nên mềm yếu. Ngay cả Kiều Hạn Văn trong tim có một vết nứt cũng được chiếu tới một tia sáng yếu ớt. Khi bước vào nhà Viên Như, anh ta đã thay đổi vẻ lạnh lùng của mọi khi, cách nói chuyện trở nên ấm áp hơn.

“Sao vậy?”

Viên Như duỗi cổ tay mảnh khảnh ra trước mặt anh ta: “Tự nhiên thấy vui thôi.”

Kiều Hạn Văn nâng cổ tay cô ấy lên nhìn, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy. Anh ta ngồi xuống ghế sô pha, lấy di động ra gửi số của bác sĩ Vương cho Viên Như: “Đi tìm người này đi, chữa tốt lắm.”

“Sao mọi người đều nghĩ em bị bệnh vậy?” Mấy ngày nay tính tình Viên Như thay đổi thất thường, luôn ở trong trạng thái tâm trạng mơ hồ hỗn loạn: “Em không có bệnh, em chỉ cảm thấy nhàm chán không có ý nghĩa thôi.”

“Vương Cẩn bị tai nạn xe, em có biết không?” Kiều Hạn Văn hỏi Viên Như, cô ấy còn chưa kịp trả lời anh ta đã nói tiếp: “Chỉ vì chị ấy không kịp thời đi khám bác sĩ tâm lý đó, em đừng nối gót chị ấy. Cắt cổ tay thôi mà, ai mà không biết, mấy năm trước tôi đã trải qua rồi.”

Tiêu Khả thấy hai người trò chuyện vui vẻ nên nhẹ nhàng đi lên lầu. Trên bàn ăn trong phòng khách của Viên Như bày bữa cơm mừng năm mới đặt về từ bên ngoài, đầy một bàn đồ ăn mà cô ấy chưa động đến miếng nào. Kiều Hạn Văn kéo cổ áo ngủ của cô ấy lên rồi nhìn vào bên trong: “Em xem xem giờ em còn lại cái gì? Sao thế? Bộ phim tiếp theo diễn vai người nghiện thuốc phiện đấy à?” Anh ta ngồi vào bàn rót cho mình một ly rượu: “Ngồi xuống đi, Tết rồi, vứt cái vỏ bọc thần tượng của em đi, chẳng thấy ai ăn một bữa cơm mà không nhận được kịch bản phim đâu.”

Viên Như ngồi bên cạnh anh ta, gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, nhưng cảm giác buồn nôn lại trào lên, cô ấy đang bị bệnh chán ăn. Kiều Hạn Văn cau mày uống cạn ly rượu rồi nhìn Viên Như.

“Nói đi, em có vấn đề gì vậy.”

“Em không muốn lại làm chuyện trái lương tâm nữa.”

“Vậy thì đừng làm.”

“Nhưng em không có vốn liếng gì cả.”

“Tôi là vốn liếng của em.” Kiều Hạn Văn đưa tay ra nâng cằm cô ấy lên, ý bảo cô ấy nhìn mình: “Em ở cùng tôi bao nhiêu năm rồi? Rốt cuộc em vẫn không hiểu tính tình tôi thế nào hết, tôi đã nói sẽ để em được đứng thẳng lưng làm người rồi cơ mà. Nhưng em thì sao? Cứ gặp người ta là hạ mình ngay, em thế này mà có thể không trái với lòng mình sao?”

Ánh mắt Viên Như dần mờ đi, hai tay che mặt khóc. Giờ phút này cô ấy cực kỳ giống nhân vật mình đóng, một người nổi tiếng có vấn đề về thần kinh bị vận mệnh tra tấn thương tích đầy mình, thân thể gầy gò như que củi, đôi mắt đau khổ sầu oán, chưa mở miệng nói mà nước mắt đã chảy dài.

Cô ta thực sự bị bệnh rồi.

Bệnh rất nặng.

Kiều Hạn Văn có thể nhìn ra điều đó, anh ta chợt cảm thấy khổ sở. Những năm qua hầu hết phụ nữ vây quanh anh ta đều không có kết cục tốt đẹp, chỉ có một Lâm Xuân Nhi vẫn kiên cường đứng đó, càng ngày càng sung mãn dồi dào.

Điện thoại của Viên Như vang lên, cô bắt máy, giọng nức nở: “Xuân Nhi.”

“Cậu đang khóc à?” Lâm Xuân Nhi im lặng một lúc mới hỏi cô ấy.

“Tôi chỉ đang học lời thoại thôi, tôi đang nhập vai.” Viên Như chậm rãi đáp lại, nói như đang hát.

Kiều Hạn Văn thấy Viên Như có mối quan hệ tốt với Lâm Xuân Nhi thì rất ngạc nhiên, anh ta luôn nghĩ họ có thù oán từ khi còn thiếu niên. Thế là anh ta nhắn cho Lâm Xuân Nhi: “Viên Như có vấn đề về tâm lý.”

“Tôi muốn nói chúc mừng năm mới với cậu. Nhân tiện muốn hỏi cậu có trở về bình an không. Nếu có thời gian rảnh, tôi muốn mời cậu ra ngoài nói chuyện về một dự án.”

“Dự án gì?” Viên Như hỏi cô.

“Công ty chúng tôi mới lên kế hoạch về một series phim ngắn, muốn tìm diễn viên chính nên tôi nhớ tới cậu, nếu cậu có hứng thú thì chúng ta bàn chuyện được không?” Cũng vì khi nhìn thấy Viên Như nằm trên giường người như không còn hồn phách trong căn phòng đó, Lâm Xuân Nhi mới đột nhiên nảy ra ý tưởng này, muốn giúp Viên Như.

“Cám ơn cậu Xuân Nhi, chúc mừng năm mới.”

Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại mới nhìn thấy tin nhắn của Kiều Hạn Văn, cô đáp lại: “Tôi biết, chúng ta cùng giúp cô ấy được chứ?”

“Ừ.” Kiều Hạn Văn trả lời: “Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.”

Vào đêm giao thừa này có rất nhiều điều có thể tha thứ. Ngày vụ lùm xùm giữa Lâm Xuân Nhi và Kiều Hạn Văn bị truyền ra cô thực sự rất tức giận, sợ vụ lùm xùm không đáng có này sẽ tạo thêm gánh nặng cho mối quan hệ giữa cô và Tống Thu Hàn. Nhưng cuối cùng, thứ khiến cô phải chịu gánh nặng không phải vụ lùm xùm mà lại là thứ càng khiến người ta dễ sụp đổ hơn.

“Chị Cẩn thế nào rồi?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh ta.

“Đang chờ chết.” Kiều Hạn Văn thực sự đang nói thật, sống chết phải tùy vào số phận của cô ấy. Những ngày này Kiều Hạn Văn giống như đã tu thành chính quả, nghĩ thoáng hơn, cũng nhìn thấu mọi điều: “Cô cũng đừng làm những chuyện ngu xuẩn như thế, nhưng chắc là tôi cũng không cần phải nói, ngày nào cô cũng bận ngồi tính toán, não chỉ dùng để tính toán cái ví tiền của người ta, chắc cũng chẳng có thời gian đi làm những chuyện ngu ngốc thế này.”

“…” Lâm Xuân Nhi trả lời bằng dấu ba chấm, sau đó hỏi anh ta: “Tôi có thể hỏi anh một câu không?”

“Hỏi đi.”

“Anh và Viên Như đang yêu nhau sao?” Lâm Xuân Nhi hỏi xong liền cảm thấy hối hận, Kiều Hạn Văn nghiêm khắc như vậy sao có thể trả lời cô.

Nhưng anh ta đã trả lời: “Bạn trên giường.”

“Ồ.”

“Làm sao?”

“Tôi chỉ cảm thấy cô ấy cần được chăm sóc. Nếu hai người đang yêu nhau thì đừng tạo cho cô ấy cảm giác bị áp bức. Cô ấy rất cần sự tán đồng.”

“Có tôi ở đây với cô ấy rồi, cô không cần lo lắng. Cô cứ tự lo cho mình đi.” Kiều Hạn Văn lấy được điện thoại của Vương Cẩn, thấy có người liên lạc nhờ cô ấy đăng tải vụ lùm xùm của mình và Lâm Xuân Nhi. Sau đó anh ta gọi điện thoại tới mới biết người kia là ai, đương nhiên cũng nhìn ra được ẩn sau mối tình bề ngoài trông có vẻ hạnh phúc của Lâm Xuân Nhi và Tống Thu Hàn đang ẩn chứa những vết thương gì.

“Được. Tự lo cho mình đi.”

Kiều Hạn Văn nhìn Viên Như, bên ngoài đang đốt pháo hoa nhưng không liên quan gì đến cô ấy cả. Người phụ nữ đầy tham vọng một lòng muốn leo lên cao kia giờ không còn thấy đâu nữa. Anh ta ngồi bên cạnh Viên Như, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao em không thể quan hệ tình d/ục?”

“Rách rồi.” Viên Như nói như thể không liên quan gì đến mình.

Qua một lúc lâu Kiều Hạn Văn cũng không nói gì, anh ta đã tận mắt chứng kiến thế giới này tàn khốc như thế nào. Anh ta châm một điếu thuốc, kẹp thuốc giữa hai đầu ngón tay, chỉ thỉnh thoảng rít một hơi. Vòng khói phun ra dày đặc rồi nhạt dần, cuối cùng tan đi trong không trung: “Là ai?” Một lúc lâu sau anh ta mới hỏi.

“Trang sức.”

Nhãn hàng mà cô ấy làm đại diện được chuyển từ mỹ phẩm thành đồ trang sức. Trông thì như được thời gian ưu ái, nhưng thực chất là vì cô ấy già rồi, sau thời gian hoàng kim thì đây chính là đường lui của đại đa số mọi người. Nếu không phải cô ấy đã nỗ lực giành lấy thì đến thương hiệu trang sức cũng chẳng có.

Kiều Hạn Văn gật đầu: “Có để lại bằng chứng nào không?”

Viên Như không nói gì.

Kiều Hạn Văn nhìn cô: “Ngủ đi, người em cũng không chống được tuổi tác đâu.” Anh ta đứng dậy bế Viên Như lên giường, còn mình vẫn mặc nguyên quần áo nằm xuống bên cạnh cô ấy. Viên Như sáp vào gần anh ta như một con thiêu thân đang tìm kiếm một ngọn lửa. Kiều Hạn Văn vỗ đầu cô, nhắm mắt lại.

Đã đến lúc mình phải gặp bác sĩ tâm lý một lần nữa rồi, anh ta thầm nghĩ.



Còn Lâm Xuân Nhi, sau khi chúc Tết một số người xong, cô mở máy tính lên, cô vẫn còn có việc phải làm. Chương trình đặc biệt đêm giao thừa của họ sẽ được chiếu vào chín giờ sáng ngày đầu tiên của năm mới, lấy nhân vật làm tuyến chính, kết nối văn hóa “năm âm lịch” trên toàn quốc và phát sóng đồng thời trên nhiều nền tảng. Cô bước vào phòng ngủ, bật máy tính lên, kiểm tra nội dung lần cuối cùng với các đối tác. Sau khi hoàn thành công việc thì hừng đông ngày đầu tiên của năm mới cũng đã gõ cửa.

Bí thư lại đang bận rộn nấu sủi cảo trong bếp.

Ở cùng người lớn thì sẽ thực hiện rất nhiều tập tục. Mùng một Tết phải dậy sớm ăn sủi cảo, dù ăn một cái rồi đi ngủ tiếp cũng được, ít nhất là phải có mặt. Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội nhìn nhau cười, hai người đứng dậy rửa mặt, ăn sủi cảo rồi trở về phòng Lâm Xuân Nhi, mỗi người đắp một chiếc mặt nạ rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Khi Lâm Xuân Nhi tỉnh lại chợt thấy có hàng trăm tin nhắn trong nhóm làm việc, mở ra xem thì thấy số liệu ban đầu của số đặc biệt Lễ hội mùa xuân đã vượt quá mong đợi của họ. Chú Trương và mọi người đã bắt đầu ăn mừng từ trước. Lúc này cô mới nhớ ra mình chưa phát bao lì xì. Thế là lập tức có một đống lì xì màu đỏ được ném vào trong nhóm, những người khác nhanh chóng giật lì xì, nhốn nháo bảo sếp ơi muốn nữa. Lâm Xuân Nhi lại gửi thêm lì xì, gửi tới gửi lui cũng đã phát hơn mười nghìn tệ thì mọi người mới dừng lại. Năm mới bắt đầu bằng sự phấn khích thế này, đây chắc sẽ là một năm rất tốt. Trong đầu Lâm Xuân Nhi nảy ra vô số cảm hứng, sợ động tác của mình quá chậm chạp cảm hứng sẽ biến mất, thế là cô bèn cầm bút và sổ bên cạnh gối lên viết ra từng ý tưởng, sau đó ước tính mức độ khả thi.

Khi chú Trương gọi đến, cô mới ngước mắt khỏi cuốn sổ: “Chúc mừng năm mới nha sếp.”

“Thôi đừng, giờ cháu là sếp của chú, cháu phát tiền cho chú đi.” Chú Trương cười phá lên, sau đó hỏi cô: “Năm nay công ty chúng ta có kế hoạch thu hút đầu tư không?”

“Cháu có thể quyết định được chuyện thế này sao?”

“Chú hỏi những người khác rồi, mọi người được chia tiền nên đều an tâm hết, bọn họ đều nói nghe theo cháu tất.”

“Vậy chú nghĩ thế nào?”

“Chú nghĩ thế nào không quan trọng, chú chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn, năm nay chú còn muốn nhận thêm hai đứa con nuôi nữa. Phải tranh thủ lúc còn có thể đóng góp cho xã hội, còn sức để làm việc thiện.” Chú Trương đã lớn tuổi rồi, tự nhận mình là một phần tử trí thức thối tha chẳng có lương tâm gì hết, nhưng lại luôn làm những điều ấm áp nhất.

“Cháu biết rồi. Hôm nay là ngày đầu xuân năm mới, cháu sẽ ghi nhớ những gì chú nói. Nhưng mà chúng ta ăn mừng năm mới trước đã được không ạ?”