Đời Này Không Đổi Thay

Chương 21-2



Sự việc đã đến nước này, mọi người cũng hết cách, chỉ có thể đứng nhìn Diệp Tĩnh Hiên. Anh bóp trán, nói rành rọt từng từ một: “Các chú nghe đây. Lần này Hội trưởng muốn xóa sổ nhà họ Diệp khỏi Kính Lan Hội. Anh ta kiểu gì cũng sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc. Nếu tôi thua, các chú đừng mong chạy thoát. Vì vậy, nhân lúc vẫn còn đường lùi, các chú hãy tự quyết định đi. Người nào không muốn ở lại thì có thể rời khỏi nơi này, còn ai bằng lòng đi theo tôi thì mười phút sau lên máy bay.” Nói xong, anh đi thẳng ra ngoài mà không hề ngoái đầu nhìn lại.

Lúc Diệp Tĩnh Hiên xuống tầng dưới, thím Phúc và vài người giúp việc đứng đợi ở cửa. Anh nói với thím: “Cháu đi đón A Nguyễn về.”

Thím Phúc không hề tỏ ra bất ngờ, vẻ mặt vẫn bình thản như thường lệ. Nhìn thấy đám người đi theo sau Diệp Tĩnh Hiên không thiếu một ai, bà liền nở nụ cười mãn nguyện.

Bên ngoài nổi trận gió lớn, thổi lá cây rào rào. Thím Phúc lẩm bẩm, bảo trời mưa nên mọi người phải cẩn thận. Sau đó, bà sai người đi cắt một bó tường vi đưa cho Diệp Tĩnh Hiên, bảo anh mang cho Nguyễn Vi.

Cuối cùng, thím Phúc cất giọng run run: “Việc trong nhà cứ giao cho tôi. Tam ca yên tâm, tôi sẽ cùng mọi người chuẩn bị, đợi bé Nguyễn về là có thể tổ chức đám cưới ngay.”

Mọi chuyện y như hôm Diệp Tĩnh Hiên và Nguyễn Vi đi Phương Uyển ba năm trước.

Khi Diệp Tĩnh Hiên tới sân bay, chiếc máy bay tư nhân đã chờ sẵn. Thời tiết vẫn rất xấu, cơ trưởng xin ý kiến lần cuối, liệu có nên tự động cất cánh mà chưa được sự đồng ý của trạm kiểm soát không lưu hay không. Diệp Tĩnh Hiên gật đầu rồi tựa vào thành ghế. Anh đột nhiên bảo lấy một cốc nước. Phương Thạnh ngồi ở ghế sau, nhìn thấy anh đổ ra viên thuốc giảm đau. Lần này, anh uống một cách dứt khoát.

Chuyến đi này cửu tử nhất sinh nhưng anh sẽ đạp mọi chông gai. Chỉ vì một người, anh có thể chiến thắng tất cả. Vì vậy mới nói, Odyssey chẳng phải là anh hùng gì cho cam. Sở dĩ con người có thể thắng là bởi vì rơi vào bước đường cùng, anh ta chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Buổi tối hôm đó, hai con đường gần Lan Phường đều bị phong tỏa. Bình thường cứ đến bữa tối là người dân cũng chẳng dám đi qua nơi này, bây giờ lại càng vắng. Đầu ngã tư phía bắc đặt biển báo, nhắc xe cộ vòng đi đường khác. Đằng sau tấm biển là mấy chiếc xe cảnh sát. Đêm càng về khuya, bầu không khí càng căng thẳng. Ai nấy đều dõi mắt về khu nhà của Lan Phường mà không biết bao giờ mọi việc mới kết thúc.

Một điều lạ lùng là Lan Phường không hề có động tĩnh. Một cuộc chiến hỗn loạn, máu chảy thành sông mà phía cảnh sát đang chờ đợi chẳng thấy xảy ra. Hàng đèn đường dọc theo con phố vẫn sáng trưng, những ngôi nhà cổ ở phía xa xa thậm chí còn treo đèn lồng đỏ rực, tạo nên cảnh tượng yên bình.

Bên trong Hủ viện có mấy ngọn đèn bật sáng. Đang ở tình thế nước sôi lửa bỏng nên Trần Dữ và mấy tay chân thân tín đều rút vào phòng. Diệp Tĩnh Hiên mạo hiểm đến thành phố Mộc, việc đầu tiên là liên hệ với người của mình ở Hủ viện để nội ứng ngoại hợp, bao vây nơi ở của Trần Dữ.

Người của Hội trưởng đi ra không được, đi vào cũng chẳng xong. Nhưng dù sao đây cũng là đại bản doanh của họ Trần, mấy vị Đường chủ ở thành phố Mộc lập tức đến nơi, chặn Diệp Tĩnh Hiên lại. Hai bên đối đầu căng thẳng ở bên ngoài Hủ viện.

Phương Thạnh và đàn em mở đường xông vào. Anh ta chuyển lời của Diệp Tĩnh Hiên, ý tứ rất rõ ràng: “Đây là chuyện riêng của nhà họ Diệp và Hội trưởng. Người không liên quan đến nếu không muốn thiệt mạng thì hãy mau chóng rời khỏi nơi này.”

Mọi người đều biết rõ, Diệp tam đã thật sự nổi điên. Vào thời khắc này, anh bất chấp tất cả, thậm chí không thèm để ý đến sự có mặt của cảnh sát ở bên ngoài. Thế là các Đường chủ giả bộ can ngăn cho tận tình tận nghĩa với Hội trưởng rồi tránh sang một bên.

Diệp Tĩnh Hiên và đàn em đi thẳng vào nơi ở của Trần Dữ, đúng lúc anh ta đi ra ngoài. Hai người đứng hai bên bờ ao sen. Thuộc hạ của Trần Dữ lập tức rút súng nhưng anh ta lắc đầu, ra hiệu bọn họ lui về phía sau.

Diệp Tĩnh Hiên quan sát đối phương. Trong ấn tượng của anh, Trần Dữ chỉ là một tên sai vặt của Hoa tiên sinh. Mới ngồi lên ghế Hội trưởng được một năm, anh ta đã học được thái độ lạnh lùng.

Trên thực tế, Trần Dữ không hẳn bình tĩnh như vẻ bề ngoài nhưng bởi vì trong tay có Nguyễn Vi nên anh ta chẳng sợ.

Diệp Tĩnh Hiên không thèm vòng vo với anh ta, đi thẳng vào vấn đề: “Anh mau thả người thì tôi nể mặt, cho anh “đi” một cách đường hoàng.”

Như nghe được câu chuyện nực cười, Trần Dữ nhếch miệng, cất giọng thờ ơ: “Chú Diệp phương diện nào cũng tốt, chỉ không biết giáo dục con cái. Cậu ở Kính Lan Hội bao nhiêu năm, thử hỏi quy tắc nào cho phép cậu đến chỗ tôi đòi người?”

Diệp Tĩnh Hiên chẳng nói chẳng rằng, chĩa súng vào đầu Trần Dữ. Thuộc hạ của Hội trưởng cũng đồng loạt giơ súng. Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng cực độ, Trần Dữ nói luôn: “Người đàn bà của cậu tương đối có khí phách, dám một mình quay về đây. Vì điều này nên tôi cũng kính phục cô ta vài phần nên vẫn chưa động đến cô ta.”

Diệp Tĩnh Hiên siết chặt khẩu súng. Trần Dữ tiếp tục mở miệng: “Hãy bảo người của cậu bỏ súng xuống. Chậm một phút, tôi sẽ chặt một ngón tay của cô ta.” Anh ta sai người cầm dao vào phòng: “Chặt hết ngón tay lại đến lượt đôi chân cho tôi.”

“Anh dám!” Diệp Tĩnh Hiên không kìm chế nổi, liền xông tới. Thuộc hạ của Trần Dữ lập tức nổ súng, viên đạn bay sượt qua cánh tay anh. Phương Thạnh nhanh như cắt kéo anh lại: “Tam ca!”

Trần Dữ bình thản cúi đầu xem đồng hồ: “Còn bốn mươi giây nữa.”

Dưới chân anh ta là mặt nước trong veo. Đáng tiếc đêm nay, nơi này tràn ngập không khí chết chóc, ngay cả hoa sẽ cũng tựa như ẩn giấu nỗi oan nghiệt, trông hơi rờn rợn.

Diệp Tĩnh Hiên nghiến răng, ném khẩu súng xuống đất. Phương Thạnh cũng làm theo. Đám đàn em ở phía sau nhanh chóng buông vũ khí.

Trần Dữ lặng lẽ quan sát cảnh tượng này, càng nhìn càng thấy thú vị. Ai cũng biết Diệp Tĩnh Hiên là con sói hoang, dám động đến cậu ta thì ngay cả xương cốt cũng bị nghiền nát. Trong cuộc đời, cậu ta chưa bao giờ chịu đầu hàng, hôm nay là trường hợp ngoại lệ.

Trần Dữ có thể nhìn ra sự phẫn nộ của đối phương nhưng Diệp Tĩnh Hiên càng như vậy, anh ta càng đắc ý. Anh ta lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra bất lực: “Bố cậu cũng được coi là nguyên lão của bang hội nhưng cậu đừng trách tôi không nể tình xưa. Ai mà chẳng biết, nếu hôm nay tôi giữ lại mạng sống của cậu, sau này cậu sẽ quay lại cắn chết tôi.”

Nói xong, Trần Dữ thong thả đi tới, từ từ chĩa súng vào đầu Diệp Tĩnh Hiên. Mọi người trong sân đều nín thở, theo dõi cảnh tượng trước mắt.

“Tôi đã từng nói với cậu, gặp đại nạn không chết, chưa chắc về sau đã có phúc. Tôi thật sự muốn biết, bây giờ mà thêm một phát nữa…. liệu cậu còn có thể tỉnh lại hay không?”

Diệp Tĩnh Hiên chẳng nói một lời, phất tay ra hiệu Phương Thạnh dẫn đàn em lùi về phía sau. Phương Thạnh vẫn đứng yên, chỉ quay đầu truyền đạt mệnh lệnh tới mọi người. Tuy nhiên, mười mấy người của nhà họ Diệp đều không nhúc nhích.

Lan Phường có quy tắc, chỉ cần tận tình tận nghĩa thì sau đó mọi người có thể sống vì bản thân. Tuy nhiên, bọn họ đều tình nguyện ở lại cùng Diệp Tĩnh Hiên.

Trần Dữ nở nụ cười thâm hiểm. Anh ta gí khẩu súng vào đầu Diệp Tĩnh Hiên, cố tình cất cao giọng với đàn em của anh: “Các cậu hãy nhìn cho rõ, xem rốt cuộc ai mới là Hội trưởng!”

Từ trước đến nay, Diệp Tĩnh Hiên đều không coi Trần Dữ ra gì. Vậy mà bây giờ, anh tình nguyện đứng ở đây như một con thú bị giam cầm, để mặc anh ta xử lý. Nghĩ tới điều này, Trần Dữ vô cùng hưng phấn, lập tức lên đạn.

Diệp Tĩnh Hiên nhìn chằm chằm vào gương mặt hí hứng của đối phương. Vào một khoảnh khắc, anh bất thình lình vặn mạnh cánh tay đang cầm súng của Trần Dữ. Trần Dữ giật mình, hét lớn: “Bắn đi!” Thuộc hạ của anh ta lập tức bóp cò.

“Tam ca!” Phương Thạnh hét lên một tiếng, lao ra chắn trước Diệp Tĩnh Hiên hứng trọn viên đạn, đồng thời đẩy anh ngã xuống đất.

Tiếng súng đã phá vỡ trạng thái bình ổn của Lan Phường trong suốt mười mấy năm qua. Đàn em của Diệp Tĩnh Hiên lập tức cầm vũ khí, người ở bên ngoài không rõ tình hình nhưng vẫn cứ xông vào.

Thuộc hạ của Trần Dữ định bao vây đối phương nhưng đã muộn, tình thế đột ngột thay đổi. Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tất cả mọi người chỉ còn lại bản năng. Sau khi ngã xuống đất, Diệp Tĩnh Hiên lập tức nhoài người nhặt khẩu súng của mình, bắn chết tên vừa nhả đạn. Giây tiếp theo, anh nhanh chóng khống chế Trần Dữ.

Phát đạn trúng lưng Phương Thạnh, máu tuôn ra xối xả. Diệp Tĩnh Hiên vừa chĩa súng vào đầu Trần Dữ, ra lệnh thuộc hạ của anh ta lập tức rút lui. Sau đó, anh gọi người đưa Phương Thạnh đi cấp cứu. Mấy đàn em đứng gần đó liền đỡ anh ta dậy.

Dưới đất chỗ Phương Thạnh nằm xuống xuất hiện một vũng máu lớn. Diệp Tĩnh Hiên nôn nóng gọi anh ta: “Phương Thạnh…. Chú hãy kiên trì cho tôi.” Anh không còn bình tĩnh, cất cao giọng bảo mọi người lùi lại, bằng không anh sẽ bắn Hội trưởng ngay lập tức.

Biết mình chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, Phương THạnh yếu ớt lắc đầu: “Không cần đâu Tam ca.” Cả cuộc đời này, anh ta không có tư cách cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác. Cuối cùng, anh ta cũng phát huy tác dụng, đỡ hộ Diệp Tĩnh Hiên một viên đạn.

Phương Thạnh cảm thấy toàn thân lạnh toát. Khi cái chết đến gần, mọi cảm quan của con người đều trở nên mơ hồ, xung quanh trở nên yên tĩnh, đến mức anh chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của mình.

A Lập ra sức gọi Phương Thạnh nhưng anh ta đã quá mệt, không còn sức trả lời. Anh ta dường như nhìn thấy vô số bóng người di chuyển. Hình như có người lao đến chỗ anh ta, hình như Diệp Tĩnh Hiên nói điều gì đó nhưng anh ta không nghe rõ.

Phương Thạnh nhắm mắt. Anh ta không hề cảm thấy hối tiếc, bởi vì một khi đã bước trên con đường này thì có thể đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, vào thời khắc này, anh ta nhận ra mình vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành.

Phương Thạnh nhớ tới dáng vẻ của Hạ Tiêu khi xông vào phòng mình, nhớ tới hình ảnh cô ta nhảy lầu, bị thương ở chân. Anh ta đã đưa Hạ Tiêu đi bệnh viện, ở bên cô ta suốt quá trình nhưng không hề nói nửa câu an ủi. Anh ta cảm thấy hối hận, tại sao mình chỉ có hành động duy nhất là khoác áo lên người cô ta.

Ý thức của Phương Thạnh đã hết sức hỗn loạn, nhưng anh ta vẫn nhớ tới lúc trước khi rời khỏi bệnh viện quay về tìm Diệp Tĩnh Hiên, anh ta nói với Hạ Tiêu: “Em đừng bao giờ làm chuyện dại dột nữa. Chờ tôi trở về, tôi sẽ đưa em đi.”

Thật ra đây là một lời hứa nhưng giọng điệu của anh ta vẫn lạnh nhạt và cứng ngắc như thường lệ. Nói xong, anh ta liền rời đi, không ngoảnh đầu lại.

Biết mình chỉ là một quân cờ, bản thân tồn tại trên cõi đời vì ngày hôm nay nhưng đến khi toàn thân lạnh toát, Phương Thạnh mới cảm thấy có chút tiếc nuối. Tiếc nuối vì chưa kịp thốt ra lời muốn nói, tiếc nuối là không thử sống theo tâm ý của mình. Anh ta vẫn chưa kịp nói với Hạ Tiêu, những điều mình từng phủ nhận, thực ra là dối lòng. Anh ta lại nghĩ, đời người ngắn ngủi, thành ra như bây giờ cũng tốt, chưa kịp nói lời yêu thì đối phương đỡ đau khổ bởi cái chết ngăn cách đôi lứa.

Phương Thạnh dùng chút sức lực cuối cùng, trăn trối: “Tam ca, em thích cô ấy từ lâu. Em muốn….”

Tuy những lời này hết sức hoang đường, nhưng cả cuộc đời anh ta luôn cư xử đúng mực, trước khi tắt thở cũng muốn thử một lần. Tuy nhiên, anh ta vẫn không thể nói hết câu.

Cái chết của Phương Thạnh đã phá vỡ sự bình tĩnh của Diệp Tĩnh Hiên. Anh nhắm mắt, ngẩng đầu, cố gắng đè nén ý nghĩ điên cuồng. Sau đó, anh lên đạn, ép Trần Dữ lùi sát vào bờ tường. Không còn một chút nhẫn nại nào nữa, anh gằn giọng hỏi: “Nguyễn Vi đang ở đâu?”

Trần Dữ kiên quyết không mở miệng. Diệp Tĩnh Hiên liền sai người chạy vào trong tìm Nguyễn Vi. Nếu cô có bề gì, anh sẽ bắt tất cả bọn họ trả giá.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có người đi vào mà không một ai ngăn cản.

“Tam ca….. Không biết ông ta do ai cử đến, nói là muốn mời người ở đây.
Đàn em của Diệp Tĩnh Hiên lên tiếng.

Hôm nay, Hủ viện đã thành bãi chiến trường. Phương Thạnh cứu chủ mà chết, Hội trưởng bị Diệp Tĩnh Hiên chĩa súng vào đầu, tình thế hết sức căng thẳng. Vậy mà người đàn ông vừa xuất hiện vẫn thản nhiên như giữa chốn không người.

Ông ta dừng lại bên ao sen, đảo mắt một vòng rồi cung kính nói với Trần Dữ: “Mời Hội trưởng qua Hải Đường Các một chuyến.”

Nghe những lời này, Diệp Tĩnh Hiên giật mình, liền ngoảnh đầu về phía người đàn ông. Đối phương ngoài sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, dáng vẻ giống một người quản gia. Gương mặt ông ta hết sức điềm tĩnh, lộ vẻ khách sáo và xa cách.

Trần Dữ đang ở trong tình cảnh hết sức thảm hại nhưng vẫn cố giữ sự tỉnh táo, lạnh lùng đối mặt Diệp Tĩnh Hiên. Tuy nhiên, câu nói của người đàn ông đã khiến anh ta hoàn toàn suy sụp, hai chân run run ngay tức thì.

Bây giờ sinh mạng đang ở trong tay kẻ khác, anh ta chẳng còn cơ hội lật lại thế cờ, làm sao có thể rời đi. Trần Dữ vô thức hét lớn: “Lão Lâm….”

Người đàn ông hiểu ý Hội trưởng, quay sang nói với Diệp Tĩnh Hiên: “Diệp tam! Cậu mau bỏ súng xuống đi!”