Đời Này Sẽ Mãi Yêu Em

Chương 27: Cô gái nhỏ



- "Âu Dương Tư Duệ, anh có nghe em nói gì không hả"

Như Tuyết nói to hết mức có thể. Tư Duệ nhìn khuôn mặt hằm hằm cũng thấy vui hơn. Anh cảm thấy hai người đang đổi cho nhau, vốn anh là người phải tức giận mới đúng.

- "Anh thấy em vui lắm mà "

- "Anh đừng quên, anh đã hứa với em..."

"ƯM"

Tư Duệ xoay người Như Tuyết lại. Cô đang ngẩn ngơ chưa biết chuyện gì đã bị anh hôn tới tấp. A..a..a nụ hôn đầu của cô, thực ra cũng không phải nụ hôn đầu. Đôi môi ngọt ngào của cô bị anh hôn cho tới mức sưng lên. Khi được anh buông ra cô dùng sức lực yếu ớt của mình đánh lên ngực anh. Đương nhiên anh cũng chỉ cảm thấy cô bạn gái nhỏ đang phủi bụi cho mình mà thôi.

Tư Duệ cảm thấy thoải mãn mới tiếp tục cho xe chạy. Cô tức, tức lắm... đang muốn tạo cho anh bất ngờ, ai mà biết chuyện sẽ xảy ra như vậy. Mà anh nói gần giao thừa mới về, mà hôm nay anh về rồi... lạ thật. Như Tuyết lúc này cũng hơi buồn ngủ nên nhắm mắt lại ngủ luôn. Cô không thích suy nghĩ chuyện gì đó quá nhiều, vì rất mất thời gian. Bây giờ ngủ mới là chân ái.

Như Tuyết khi ngủ giống như một chú cún nhỏ ngoan ngoãn. Thời tiết hôm nay thật sự rất là lạnh, còn có tuyết rơi. Tư Duệ nhìn xung quanh thấy nhà nào cũng háo hức chuẩn bị đón tết. Anh từ ghế sau lấy cho cô một bộ chăn mỏng đắp cho cô. Cô hôm qua chắc chắn thức xem phim nên không chịu ngủ. Không biết sáng nay cô đã ăn sáng hay chưa.

Nghĩ đến đây Tư Duệ lại dừng xe để mua bánh mì cho Như Tuyết. Anh nhìn mấy chục loại bánh ở đây, anh cũng không biết cô thích loại nào cả. Nhân viên thấy anh chưa biết chọn loại bánh nào thì tư vấn cho anh. Nhân viên giới thiệu bánh trứng muối, bánh su kem là loại bánh được mọi người yêu thích nhất. Tư Duệ cũng không hiểu về bánh trái gì nên lấy cho cả hai luôn. Dù gì cô cũng rất thích ăn bánh ngọt, mà từng này chắc chắn đủ với cô rồi.

Mùi thơm của bánh đã khiến cô gái đang ngủ ngon lành phải bật dậy. Như Tuyết mơ màng lấy bánh từ tay Tư Duệ ăn luôn. Khi sáng cô dậy muộn nên chưa kịp ăn sáng, khiến bụng sôi sùng sục. May mà anh còn biết mua bánh ngọt cho cô. Cô lấy hộp bánh bông lan trứng muối ăn, còn mấy loại bánh khác cô lại cất đi. Cô một miếng, rồi lại đút cho anh một miếng. Trong vài phút hộp bánh đã hết sạch.

- "Bánh ngon"

- "Uk"

- "Nói chuyện với em mà cũng tiết kiệm từ"

Như Tuyết dở giọng trách móc anh. Cô nói tràng dang đại hải, tật xấu của anh cũng bị cô lôi ra nói hết. Lúc thì trách anh người ít nói, lạnh lùng, vô tình. Lúc thì nói anh biết cô sợ cái này, cái kia còn có ý hù dọa cô. Còn có Biết cô bị dị ứng với đậu phộng và hạnh nhân còn mua bánh có những thứ đó. Nghe cô nói vậy anh mới chú ý bánh mà mình mua. Trong này chỉ toàn là bánh có hai thứ đó, chả trách cô chỉ ăn chắc bánh bông lan trứng muối.

- "Anh không chú ý lắm"

- "Không sao đâu. À đúng rồi, trong va li em có chuẩn bị quà cho anh đó."

- "Quà tết."

- "Đúng vậy à nha. Em muốn mặc áo cặp với anh vào đầu năm. Còn muốn cùng với anh chụp vài bức ảnh kỉ niệm lần đầu tiên yêu nhau. Anh thấy suy nghĩ này rất tuyệt đúng không"

- "Không sợ bị phát hiện"

- "Cũng không hẳn là em sợ. Mà chẳng qua em chỉ sợ bố mẹ biết chuyện của chúng ta thôi. Chứ người xung quanh biết hay không cũng chẳng quan trọng"

Như Tuyết trò chuyện cùng với Tư Duệ một lúc lâu sau, thì cô lấy điện thoại ra nhắn tin với mấy đứa bạn. Xe của anh với xe của mọi người hiện cách nhau với khoảng cách rất xa. Lúc nãy vì cô đang ngủ nên anh đi cực kỳ chậm, tốc độ có thể nói chỉ bằng xe điện. Bây giờ anh tăng tốc để đuổi kịp mọi người.

Như Tuyết lúc nhắn tin cứ cười tủm tỉm như đứa trẻ con vậy. Bỗng Như Tuyết cho anh xem một đoạn tin nhắn. (Chú mình vừa lạnh lùng, vừa vô tình. Khả năng cả đời này chẳng bao giờ có vợ đâu). Cô cười rôn rả, khi mặt anh nhăn nhó lại. Cô còn buộc miệng nói, nếu cháu của anh mà biết anh yêu bạn thân của họ chắc sốc lắm. Chú và bạn thân lén lút yêu nhau mà họ còn không biết.

Như Tuyết tiếp tục đọc cho Tư Duệ rất nhiều tin nhắn về anh. Cô còn kể, anh cả cô còn chưa từng bị mọi người chê không lấy được vợ. Bởi từ nhỏ anh cả đã có được chị dâu rồi. Cô chỉ biết trêu chọc anh mà không để ý ai đó từ nãy đến giờ mặt cứ hằm hằm lại. Anh thừa biết được cô đang nghĩ gì chẳng qua là anh không muốn nói ra mà thôi. Cô bé ngốc, nhưng chính cô bé ngốc này đã làm anh rung động.

Nụ cười đẹp chưa chắc là một nụ cười tỏa nắng nhưng nếu Như Tuyết có một nụ cười tỏa nắng chắc chắn cô đang sở hữu nụ cười đẹp hấp dẫn anh. Nhờ những nụ cười của cô khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Nụ cười xuất phát từ người anh yêu, cho anh an tâm, vui vẻ trước cảnh xô bồ của con người. Người con gái cho anh biết yêu là gì.

Như Tuyết cô gái nhỏ của anh. Cô gái nhỏ này chỉ có thể là của anh.