Đời Này Sẽ Mãi Yêu Em

Chương 54: Thời kỳ huy hoàng



Như Tuyết trở về thành phố B sau khi ở thành phố A. Nhìn thấy phu nhân trở về người làm trong nhà mừng lắm. Bấy lâu nay họ luôn sống trong lo sợ, sơ suất một chút là bị đuổi việc. Khủng hoảng giống in hệt như khi anh chưa lấy vợ. Khi có vợ anh mới thay đổi một chút, dù không nhiều nhưng cũng đủ làm cho họ an tâm hơn.

Mức độ yêu thương vợ của Tư Duệ đáng để người khác ngưỡng mộ. Nếu thành phố A có Lục Đình Phong và Lục Đình Thiên thì thành phố B Tư Duệ. Nhìn anh cưng chiều cô, người khác cũng phải ghen tị. Sau khi kết hôn anh đã tặng cho cô cả ngọn đồi gần nhà ông bà ngoại cô. Mỗi lần cô đi học hay đi về, anh cũng là người đến đón. Chẳng qua dù kết hôn nhưng khi đi học cô không muốn bị bàn tán nên lúc anh đến đón cô sẽ nói anh dừng xe xa trường một chút.

Thế nhưng hai người vừa kết hôn được một tháng thì mọi chuyện vỡ lở. Đúng như câu nói: "CÂY KIM TRONG BỌC RỒI CŨNG CÓ NGÀY LÒI RA." Ngày hôm đó Như Tuyết cùng với nhóm của mình trình bày bài thuyết trình. Nhóm có hai người thôi nhưng lại vinh dự dành được vị trí đầu của khoa. Hai người chỉ cần kết hợp là không ai có thể địch nổi. Cô ấy giỏi nhưng lại nhút nhát nên thường cô ấy sẽ đảm nhiệm tìm kiếm thông tin. Còn Như Tuyết sẽ là người trình bày. Với khả năng nói chuyện lưu loát thì cô và cô ấy đạt được thành tích cao nhất. Nhưng rồi vì chuyện này mà có kha khá sinh viên không chấp nhận được sự thật.

Ở trong khoa này có đàn anh khoá trên, người đó là học bá, chưa từng thua kém ai, làm việc gì cũng được gia đình bảo vệ. Vậy mà bây giờ lại thua dưới tay hai cô gái này. Một cô thì dễ thương nhưng lại trầm tính, ít nói. Còn người còn lại thì hoa khôi, là học bá, dễ gần, dễ nói chuyện. Nhưng tính cách hai người này lại rất kì dị, đến nỗi nhiều giáo sư cũng phải khiếp sợ khi hai cô gái này muốn phát biểu. Hai người dù tính cách trái ngược nhưng khi làm việc chung lại rất ăn ý.

Đang đi lên trên tầng Như Tuyết bị chặn lại. Người dẫn đầu chặn đường cô lại là Tống Trân. Hai bên dùng những lời nói đả kích đối phương. Như Tuyết nhìn bên ngoài rất hiền rất nữ tính, nhưng trong hoàn cảnh này cô lại nói những lời sắc bén. Cô nói lời nào cũng khiến người ta chẳng thể phản bác được. Nói lý thì cô là người nói giỏi nhất, trừ Tư Duệ ra ai cô cũng có thể nói lý. Khi nói với anh, cô chỉ cần nói một hai câu thôi là anh liền dỗ cô.

Tống Trân không thể cãi được Như Tuyết nên dở trò bỉ ổi. Hai sinh viên mỗi người một bên giữ lấy tay cô để cho Tống Trân hành sự. Cô vùng vẫy không thể thoát ra, lúc này tên học bá đó cũng đi đến. Nói học bá cho đẹp chứ thực tế là anh ta dùng quyền thế của cha mình để dành lấy chức vụ này. Tống Trân nhìn Như Tuyết lúc này hả dạ lắm. Một năm trước chính Lục Như Tuyết đã cướp Tư Duệ khỏi tay Tống Trà. Đáng lẽ bây giờ chị gái cô đã trở thành thiếu phu nhân Âu Dương gia rồi. Tên đó cũng đi đến nâng mặt cô lên tát cho cô mấy cái. Mấy người khác cũng từ từ đi đến, từng người từng người một ra tay với cô.

Đến cuối cùng Như Tuyết lại bị xô ngã ra đất. Đến khi cô đứng dậy, mấy người kia lại ngã xuống. Có người còn diễn đến mức đổ cả máu ra sàn, có người thì xin cô tha cho. Cô không hiểu chuyện gì nhìn xung quanh. Hiệu trưởng, hiệu phó và mấy giáo sư từ đâu đi đến chỉ thẳng mặt trách mắng cô. Cô cứng rắn nhắc nhở họ.

- "Các người dám làm vậy với tôi. Từ xưa đến nay Lục Như Tuyết tôi dù bị người khác khinh thường, sỉ nhục tôi vẫn nhẫn nhịn. Nhưng kể từ hôm nay tôi sẽ không bao giờ nhẫn nhịn nữa. Tống Trân, cô cũng được lắm... Tôi nhường nhịn không phải vì tôi không dám mà vì tôi chẳng muốn gây rắc rối. Không phải cô đã quên mất chuyện chị gái cô bị đưa ra nước ngoài rồi sao?"

- "Là cô"

- "Sao... Bây giờ cô mới biết sao? Tôi chẳng muốn làm quá mọi chuyện đâu. Nhưng chồng tôi không tha cho mấy người đâu. Chuyện hôm nay tôi từ từ tính sổ với mấy người"

Như Tuyết quay người rời đi, đi được vài bước cô bắt gặp ánh mắt muốn giết người của anh. Anh cũng chẳng muốn đến nơi này làm gì cả. Đứng ở ngoài không thấy vợ đi ra, anh mới đi vào đây. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng, cùng với ánh mắt đẫm lệ mà anh đau lòng. Anh lấy ra khăn tay trong túi lau mặt cho cô. Để Như Tuyết ngồi ở trên ghế còn anh đi xử lý chuyện ở đây. Hiệu trưởng, và mấy người khác ngớ mặt nhìn anh.

- "Vợ của tôi các người dám"

- "Chủ tịch Âu Dương chúng tôi không biết đó là vợ ngài"

- "Tôi sẽ rút hết vốn đầu tư cho trường. Tôi vì vợ làm ra rất nhiều việc cho cái trường này. Đến khi bị, các người lại chỉ trích vợ tôi mà chưa tìm hiểu nguyên nhân."

Sau ngày hôm đó từ hiệu trưởng đến tất cả giáo sư trong trường đều bị điều tra. Tống Trân cùng mấy người bắt nạt cô hôm đó cũng bị đuổi học. Riêng Tống gia bị tập đoàn AD, Lục thị, Phó thị... tất cả những nơi có liên quan đến Như Tuyết đều rút vốn khỏi Tống thị. Chưa đầy một ngày anh đã khiến Tống thị sụp đổ. Hiệu trưởng mới sau một tuần cũng được thay thế thành người khác.

Tin tức về Như Tuyết vẫn được giữ kín. Những người biết đến này chỉ cần nói ra nửa lời sẽ có chuyện ngay. Đây cũng xem như để cảnh cáo tất cả sinh viên trong trường. Ngôi trường này cũng bắt đầu khắc khe hơn trong việc thi cử, học tập. Trường này dù gì cũng là trường top đầu cả nước, hiệu trưởng mới này đã giúp nó trở thành ngôi trường như xưa. Khiến trường này muốn vào đã khó, muốn ra còn khó hơn.