Đợi Người Nói Yêu Tôi

Chương 11



Đêm đó, Trình Đẳng bay đến đoàn làm phim ngay trong đêm.

Anh sợ rằng nếu mình trì hoãn thêm một giây phút nào nữa thì sẽ kìm lòng chẳng đặng mà tự tay xé rách lớp mặt nạ ngụy trang không cao siêu gì của Nhậm Kha.

Suy cho cùng… Anh vẫn sợ cô sẽ đau lòng.

Trạng thái đè nén cảm xúc này của Trình Đẳng kéo dài liên tục hơn một tháng.

Những lúc không quay phim, anh thường ngồi trong góc quay lưng về phía mọi người, cầm kịch bản ngẩn ngơ. Sắc mặt càng ngày càng tệ hơn, tính cách cũng thêm phần im lìm.

Ban đầu, mọi người chẳng nghĩ gì nhiều.

Thứ nhất là vì bình thường Trình Đẳng cũng không nói chuyện nhiều.

Thứ hai là bộ phim anh đóng lần này thuộc thể loại cổ đại huyền bí. Trong quá trình quay, một mình anh cần luân phiên thay đổi giữa ba nhân cách, hai trong số đó là nhân cách mắc bệnh tâm thần ở mức độ khác nhau.

Vậy nên khi mọi người trong đoàn làm phim thấy trạng thái của Trình Đẳng khác ngày thường chỉ nghĩ anh đang giữ cảm xúc để nhanh chóng nhập vai. Không những không nghi ngờ gì mà trái lại còn tán dương anh chuyên nghiệp.

Cứ thế không ai đến làm phiền. Trình Đẳng không hề biết suy nghĩ của những người xung quanh, một mặt đắm chìm trong thế giới riêng, một mặt thanh tịnh yên bình.

Nhưng trạng thái của anh hoàn toàn không lừa được Đinh Thành.

Đinh Thành là người đại diện theo Trình Đẳng từ những ngày đầu tiên ra mắt, bầu bạn hơn mười năm trời, vừa là bạn vừa là anh trai. Người xa lạ có lẽ sẽ bị vẻ ngoài bình tĩnh của Trình Đẳng lừa nhưng Đinh Thành sẽ không.

Theo hiểu biết của anh, chỉ là áp lực của một bộ phim thôi sẽ không khiến Trình Đẳng khác thường như vậy, mà chuyện có thể tác động đến Trình Đẳng như vậy chắc chắn có liên quan đến Nhậm Kha.

Nghĩ vậy, Đinh Thành không nhịn được mà oán thầm.

Một năm sau khi Nhậm Kha về nước, tâm tính Trình Đẳng đúng là càng lúc càng thất thường.

Trước kia anh không gặp được cô, tình cảm được chôn vùi dưới đáy lòng, phủ bụi bặm, cũng kiềm chế đi phần nào. Hiện tại đã gặp lại người thương nhưng sau mười năm xa cách dài đằng đẵng mà giờ đây lại chỉ có thể đứng từ xa nhìn.

Thứ tình cảm này là hạt giống chôn nơi trái tim con người, một khi đã nảy mầm thì không thể ngăn cản được, thật sự khó mà kiểm soát được.

Đinh Thành nhớ có một năm vào sinh nhật của Trình Đẳng.

Đó là một ngày trời lạnh, có đợt tuyết nhẹ đổ xuống.

Khi ấy anh chưa nổi tiếng lắm, chỉ có một số fan hâm mộ kết hợp tổ chức đến thăm đoàn làm phim.

Đương nhiên Trình Đẳng rất vui vẻ khi nhận được quà, còn cố ý chạy đến nói cảm ơn với fan hâm mộ của mình, sau đó còn tự bỏ tiền túi nhờ Đinh Thành mời nhân viên của đoàn làm phim và fan đi ăn.

Còn chính anh lại trốn trong phòng không chịu ra ngoài, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Mãi đến rạng sáng khi Đinh Thành về phòng mới phát hiện Trình Đẳng nằm bên mép giường, uống say như chết.

Nhưng tay anh vẫn cầm chặt điện thoại như thể đang đợi cuộc gọi từ ai vậy, còn bản thân lại ngủ mê man không động đậy.

Đinh Thành không yên tâm bèn đi đến bên cạnh muốn nhích anh vào giữa giường. Lúc này mới thấy Trình Đẳng đang vùi đầu mình, ngủ không ngon giấc.

Vẻ mặt đau đớn, mày nhíu chặt, hốc mắt ửng đỏ, miệng cứ lẩm bẩm đứt quãng gì đó.

Đinh Thành ghé đến gần mới nghe rõ.

“A Kha, sao cậu vẫn chưa về nữa.” Anh nói: “A Kha, có phải cậu thật sự không cần tớ rồi không.”

A Kha — đó là lần đầu tiên Đinh Thành nghe được tên Nhậm Kha từ miệng Trình Đẳng.

Những năm qua, một mình anh quan sát mọi thứ.

Nhìn hai người bất hòa, nhìn hai người làm hòa.

Rốt cuộc là tình sâu duyên cạn hay tình cạn duyên sâu, khó mà nói rõ ràng được.

Đinh Thành thở dài một hơi, tiện tay dập đầu thuốc lá chưa cháy hết, ánh mắt thản nhiên nhìn về nắng chiều nơi xa xa nhưng lời lại nói với người bên cạnh.

“Đi về xem thử chút đi.” Anh ấy nói: “Nếu không buông được thì cứ quay về gặp. Trạng thái của cậu như vậy khiến các diễn viên khác gặp áp lực lớn đấy, không tốt đâu.”

Bên cạnh là Trình Đẳng đang cúi đầu, đứng cạnh xe dùng bình nước rửa mặt. Khi nghe Đinh Thành nói, tay anh ngừng lại, tiếng nước ngừng chảy một giây.

“Cô ấy không muốn gặp em.”

Đôi mắt đầy tia máu, nhìn thẳng vào bàn tay ướt nước. Hiện ra trước mắt anh là đôi mắt đẫm lệ đêm ấy của Nhậm Kha.

Muốn rơi mà rơi không được, song đó lại như một chậu nước lạnh dội thẳng vào tim, tố cáo tội lỗi anh gây ra.

Anh ỷ vào sự áy náy mềm lòng của cô, ép cô nhượng bộ lần nữa.

Nhưng cuối cùng lại ức hiếp cô quá đáng, làm tổn thương cô.

Hiện tại cũng không còn mặt mũi đâu mà gặp cô.

Nom bộ dáng này của anh, Đinh Thành còn gì mà không hiểu được nữa.

Anh ấy cắt ngang, mắng Trình Đẳng: “Xem cậu sợ hãi kìa!”

“Vậy quay về nhận sai đi!” Đinh Thành gạt tàn thuốc: “Đàn ông đàn ang co được giãn được, nếu không thành công thì cậu đứng trước mặt cô ấy, để cô ấy đánh một trận là xong!”

Trình Đẳng trầm mặc, chỉ để Đinh Thành thấy một bên mặt mình, biểu cảm có chút suy sụp nhưng gương mặt góc cạnh rõ ràng.

Anh vừa mới rửa mặt nên vẫn còn vài giọt nước đọng lại, ánh mặt trời mọc đằng đông rọi đến phản chiếu ánh sáng khiến khuôn mặt anh như bừng sáng hơn.

“Ngày mốt là lập đông nhỉ?” Trình Đẳng đột nhiên hỏi Đinh Thành: “Có phải nên ăn sủi cảo không?”

Đinh Thành đang định bảo nếu cậu muốn ăn sủi cảo thì đi mua, chứ cần gì đợi đến ngày lập đông?

Nhưng ngẫm nghĩ lại đột nhiên hiểu ra.

“Mẹ kiếp!”

Thằng nhóc thối này!

__

Ngày Trình Đẳng về thành phố B, trời nổi gió lớn, thổi qua làm mặt người ta đau rát.

Ông nội Nhậm nghe tin Trình Đẳng về thì sốt ruột hồi thúc anh mau mau về sớm, buổi trưa trong nhà có gói sủi cảo nhân thịt heo hành lá mà anh thích nhất, còn là loại thịt thuần nạc nữa. Sợ ăn ngấy nên ông đã trộn thêm cả trần bì.

Lòng Trình Đẳng ấm áp tựa như được ngâm trong nước ấm, luôn miệng đồng ý với ông. Sau đó anh trò chuyện thêm một lúc với ông rồi mới hỏi thăm về Nhậm Kha.

“Kha Kha không ở nhà.” Ông nội Nhậm thở dài: “Tháng trước trưởng khoa của khoa nó phẫu thuật tim, trước khi lên bàn mổ còn dặn dò Kha Kha đến đại học y khoa thành phố B dạy thay ông ấy. Sáng sớm hôm nay con bé đã đến đại học B dạy sinh viên rồi.”

Nói đoạn, ông nội bảo mẹ Nhậm mang lịch dạy học của Nhậm Kha đến, chụp một tấm rồi gửi sang cho Trình Đẳng.

Trình Đẳng nhìn lịch dạy học được sắp xếp cụ thể rõ ràng, cảm thấy nếu mình không nhân cơ hội này đến đại học B thì hình như hơi lãng phí!

“Dương Chiêu.” Anh vỗ vỗ vai người ngồi ghế trước mặt mình: “Đưa tôi đến đại học B.”

Dương Chiêu theo bản năng gật đầu, nhưng giây sau bỗng nhiên tỉnh táo lại: “Cái gì! Đại học B?”

Đinh Thành chỉ bảo anh ấy đưa Trình Đẳng về nhà ăn sủi cảo thôi, đâu có nói là sẽ đến đại học B chứ!

Chỉ cần nghĩ đến việc sau khi người này đi vào cổng trường thì bất cứ giây phút nào cũng có khả năng bị người ta nhận ra, nội tâm Dương Chiêu điên cuồng từ chối.

Nhưng anh ấy chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi.

Không có quyền ý kiến ý cò.

Một tiếng sau, Dương Chiêu thuận lợi tìm được phòng mà Nhậm Kha sẽ dạy, sau đó vào trong trước để chiếm một chỗ ngồi ở hàng cuối phòng cho Trình Đẳng, còn Trình Đẳng đứng chờ ở cửa sau.

Kể ra cũng khéo, phần lớn sinh viên đều chọn vị trí gần phía trước, chỉ có lác đác vài người ngồi rải rác chỗ chính giữa và số ít là ngồi phía sau.

Còn vừa vào lớp đã chạy thẳng đến chỗ ngồi ở hàng cuối cùng trong giảng đường như Dương Chiêu thì chỉ có một mình anh.

Nhưng tướng tá anh cũng bình thường, có sinh viên tò mò nhìn anh, chỉ thấy lạ mắt thì cũng nghĩ có thể là sinh viên chuyên ngành khác chạy đến học ké tiết, thành thử họ cũng yên lặng quay đầu, tiếp tục ôn bài.

Điều này chính là mong muốn của Dương Chiêu.

Mười phút sau, Nhậm Kha thong thả bước vào giảng đường. Cô để giáo án lên bàn, không điểm danh mà mở các thiết bị trình chiếu lên, trên màn hình xuất hiện hình ảnh, sau đó cô bắt đầu giảng bài.

Bài giảng toàn bộ bằng tiếng Anh, Dương Chiêu nghe giọng Nhậm Kha mà đầu óc mơ màng, tay giấu dưới hộc bàn gõ tin nhắn lạch cạch cho Trình Đẳng.

Lát sau, Trình Đẳng rón rén lẻn qua khe hở ở cửa sau, âm thầm vào phòng học.

Anh mặc áo khoác lông vũ màu đen, quần dài đen, giày đen, mái tóc mềm mại hơi bị ép xuống bởi chiếc nón lưỡi trai, tóc không được tạo kiểu cụ thể. Trên mặt không đeo khẩu trang mà chỉ mang một cặp kính đen kiểu dáng vừa già vừa mộc mạc.

Bóng lưng gầy gò nom gần như không khác biệt mấy so với những sinh viên nam khác trong phòng học, thậm chí còn có phần quê mùa hơn người khác một chút.

Quê mùa.

Nếu là bình thường thì Dương Chiêu chắc chắn sẽ không liên hệ Trình Đẳng với từ này.

Vì ra mắt mười năm, lối ăn mặc của Trình Đẳng đã sớm trở thành một phong cách, cộng thêm nhan sắc tuyệt vời, chỉ cần anh muốn thì quần áo bình thường cũng không thể làm phai đi khí chất của anh.

Hôm nay đúng là điên thật.

Trong lòng Dương Chiêu rối ren đủ đường, đương nhiên Trình Đẳng không hề hay biết.

Anh chỉ im lặng ngồi tại chỗ, lặng lẽ ngắm nhìn Nhậm Kha trên bục giảng từ một góc nhỏ.

Ánh mắt kìm nén, cảm xúc trong lòng khó tả.

Giọng Nhậm Kha trong trẻo lưu loát, từ chữ tiếng Anh mượt mà rót bên tai, rất êm dịu.

Nhưng những từ nghĩ y học phát ra từ miệng cô đều rất khó hiểu khiến lòng Trình Đẳng cũng ảm đạm theo.

Anh vẫn nhớ khi bé, Nhậm Kha rất ghét học tiếng Anh, trước nay cô vẫn luôn không thể theo kịp ở môn học này.

Mỗi lần cô thi không tốt sẽ chạy đến năn nỉ anh: “Đẳng Đẳng, cậu đừng nói cho ông nội tớ biết tiếng Anh cậu được 100 điểm nhé!”

“Tại sao?”

“Vì cậu là “con nhà người ta” đó!” Cô nói rất ngay thẳng: “Thành tích tiếng Anh của cậu càng tốt thì sẽ càng cho thấy tớ học kém! Có so sánh mới có đau thương!”

Thấy thái độ Trình Đẳng có vẻ thoải mái, cô tiếp tục bảo: “Nếu ông nội nghe bảo cậu cũng học không tốt tiếng Anh, chúng ta đều học không tốt thì đó là vì tiếng Anh quá khó, như vậy ông mới không trách tớ ngốc.”

Đây là lý lẽ gì vậy?

Trình Đẳng vừa giận vừa buồn cười, gõ gõ trán cô, bất lực nhắc nhở: “Cậu thi tiếng Anh chỉ được 30 điểm, chắc chắn giáo viên sẽ gọi về nhà thông báo cho ông nội biết.”

Nghe vậy, Nhậm Kha “a” một tiếng rồi ỉu xìu hỏi: “Ây da, vậy phải làm sao bây giờ?”

Thời điểm ấy, giọng cô gái nhỏ mềm mại, mày chau lại, vẻ mặt rất đau khổ.

Cứ như thành tích không tốt, về nhà bị mắng chính là chuyện rất hệ trọng.

“Đẳng Đẳng, hay là chúng ta đổi bài thi nha!”

Cô thường sẽ nảy ra những biện pháp rất khó hiểu, ví dụ như đổi bài thi, bỏ điểm, giấu bài thi… Nhiều đến nỗi không đếm xuể.

Mỗi lúc như vậy, Trình Đẳng sẽ làm hết bổn phận của mình, không hề phiền hà nhắc nhở cô: “A Kha, giáo viên sẽ gọi cho phụ huynh.”

Nên là cậu từ bỏ đi.

Thực tế thì Nhậm Kha cũng không phiền não quá lâu về thành tích của các môn học. Cô sẽ cảm thấy buồn rầu một lúc, đến khi biết mọi chuyện như ván đã đóng thuyền thì cô từ bỏ, mặc cho vò đã mẻ lại sứt.

Cuối cùng đành ngoan ngoãn về nhà, chờ đợi đón nhận cơn tức giận của ông nội.

Thật ra vẫn còn nguyên nhân khác khiến cô lo lắng về môn tiếng Anh.

“Đẳng Đẳng, ba tớ bảo nếu có thời gian sẽ đưa tớ ra nước ngoài chơi. Nhưng tiếng Anh tớ kém như vậy, có khi nào mới xuống máy bay đã bị lạc rồi không?”

Cô vùi mình vào cảnh tượng mà bản thân tưởng tượng ra, thế là càng thêm muộn phiền. Cô nhéo nhéo tay anh, lắc qua lắc lại. Sau một lúc chơi đùa, chẳng biết nghĩ đến điều gì mà cô bỗng vui vẻ trở lại.

“Chờ chút!”

Cô hưng phấn gọi anh: “Tiếng Anh cậu tốt thế này, nếu tớ ra nước ngoài, cậu đi cùng tớ có được không? Có cậu ở đó, tớ sẽ không sợ bị lạc!”

“Được.”

Khi ấy cô gái nở nụ cười chân thành, ngây thơ mà hồn nhiên.

Thiếu niên đồng ý, trong lòng rất đỗi vui mừng.

Lúc ấy anh cho rằng tiếng Anh của Nhậm Kha không tốt lắm, dù có xuất ngoại thì chắc chắn sẽ không nỡ rời xa anh.

Nhưng thực tế, cô chẳng những bỏ lại anh mà sau mười năm đi xa, cô đã sớm luyện cho mình khả năng ăn nói mạch lạc rõ ràng. Thậm chí còn có thể ung dung giảng giải những từ ngữ y học chuyên môn tối nghĩa khó hiểu cho các sinh viên y ưu tú.

Trên bục giảng, ánh mắt cô bình thản, vẻ mặt tự tin, đẹp lay động lòng người.

Nhưng đây lại là khung cảnh mà anh chưa từng nhìn thấy.

Mười năm.

Rốt cuộc, khoảng cách mười năm đã trôi qua giữa họ.

Thế, A Kha, em có khỏe không?

Đây là Trình Đẳng của mười năm sau đang đứng ở một đầu thời gian muốn nói nhất với em — với Nhậm Kha, người đã xa cách mười năm ròng.

“Em khỏe chứ?”

A Kha của mười năm trước — A Kha mà anh chưa từng thấy.

Anh rất nhớ em, em thì sao?

__

Lời tác giả:

Trình Tiểu Đẳng: Em khỏe chứ? A Kha của mười năm trước — người anh chưa từng thấy.

Nhậm Tiểu Kha: Không khỏe lắm.

Trình Tiểu Đẳng:???

Nhậm Tiểu Kha: Mười năm, nhớ anh!

Trình Tiểu Đẳng: ︿( ̄︶ ̄)︿, hôn em nè ~

Nhậm Tiểu Kha: Hôn hôn ~

Trình Tiểu Đẳng: Với cả lão Bối nữa, cô đi ra đi! Cô dám mắng ai là tên thần kinh hả!

A Bối Bối: Truyện, truyện, chỉ là truyện thôi ~